Thôn Trấn.
Quang Huy bước xuống xe, ánh mắt anh dừng lại trên người một bà cụ đang ngồi tách hạt ngô trước cổng nhà. Anh tiến đến gần:
“Cháu chào bà, bà ở nhà một mình à? Cháu là Quang Huy đến từ cục phòng trống tội phạm hình sự công an tỉnh Bắc Giang, số hiệu xx…Cháu hỏi thăm bà một vài điều được không?” Quang Huy cúi người, hạ thấp chiều cao để nói truyện với bà cụ ngồi trên chiếc ghế gỗ.
Bà cụ đã ngoài bảy mươi tuổi không để ý đến lời của anh. Đôi bàn tay nhăn nheo đầy những vết đốm đồi mồi và nếp nhăn vẫn thoăn thoắt tách những hạt ngô vàng ươm.
Phải đến khi Quang Huy một lần nữa mở lời kèm theo câu nói:
“Chúng cháu đã tìm được cháu gái của bà, Hoàng Thị Lan.”
Lúc này bà cụ mới giật mình, đình chỉ mọi động tác, bắp ngô tách dở cũng theo đó mà rơi xuống chiếc rổ tre để dưới đất, khiến cho vài hạt ngô bắn tung toé.
Anh thu mọi biểu cảm của bà cụ vào mắt, cho dù biểu cảm nhỏ nhất cũng không bỏ qua, đồng thời chờ đợi đối phương lên tiếng.
Bà Liên ngước đôi mắt vẩn đục của mình lên nhìn anh, trong mắt ánh lên hi vọng. Khoé miệng bà mấp máy, theo đó âm thanh có chút run rẩy nhưng không kìm nén được sự vui sướng vang lên.
“Lan…Lan…anh công an tìm được cháu tôi rồi à? Nó đâu, sao không đi cùng anh về nhà?”
Vừa nói bà Liên vừa chống tay đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ, ánh mắt trông ngóng nhìn về con ngõ nhỏ xâu hun hút trước mặt.
“Con bé này đi đâu mà bảy, tám tháng rồi không về nhà. Gọi điện cũng không được. Về đây bà phải đánh cho nó một trận mới được.”
Quang Huy bên cạnh trầm mặc, nhìn dáng vẻ chờ đợi và phấn khởi của bà Liên khiến cho lời nói đến cửa miệng của anh khựng lại.
Bà cụ ngoài bảy mươi tuổi, cái tuổi gần đất xa trời của bà liệu có chịu được cú sốc mất cháu gái hay không?
Rất rõ ràng bà rất yêu thương cháu gái của mình, nhìn thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ của bà là biết: Lan chính là mối bận tâm duy nhất của bà cụ lúc này.
“Anh công an, Lan nhà bà đâu? Sao nó không về nhà?”
Bà Liên tiến đến nắm chặt ống tay áo của Quang Huy, một lần nữa lặp lại câu hỏi.
“Bảy ngày trước, chúng cháu đã phát hiện ra xác của Hoàng Thị Lan cũng chính là cháu gái của bà ở ven quốc lộ 1A, cô ấy đã mất.”
“Anh công an, sao cháu tôi không về nhà? Có phải nó còn giận chúng tôi bắt nó bỏ đứa bé trong bụng không? Anh bảo nó về nhà đi, tôi và mẹ nó đã chấp nhận cho nó sinh đứa nhỏ.”
Bà cụ vẫn cố chấp, có vẻ như bà chỉ muốn nghe những lời mình muốn nghe, hoàn toàn bỏ qua lời nói của Quang Huy.
Chỉ có điều, đôi bàn tay run rẩy kịch liệt cùng với đôi chân đứng không vững đã tiết lộ cho anh biết: bà đã nghe và hiểu rõ từng câu từng chữ anh nói.
“Cô ấy đã mất, hiện tại đang trong quá trình điều tra hung thủ vì thế mong bà và người nhà phối hợp tra án.” Anh cứng rắn cường điệu một lần nữa.
Bà Liên quay trở lại ngồi xuống chiếc ghế gỗ đặt dưới đất, đôi tay run rẩy cầm bắp ngô dang dở lên tiếp tục tách hạt.
“Lan nhà bà thích ăn chè ngô nhất, bà phải nhanh chóng tách hạt ngô để kịp nấu chè cho nó…”
Tách…
Tách…
Tách…
Từng giọt nước mắt to như hạt đậu nối tiếp nhau rơi xuống, thấm ướt bắp ngô vàng ươm trong tay bà Liên.
“Lát nữa cháu ở lại ăn chè ngô cùng bà với cháu gái nhé.”
Quang Huy thở dài:
“Nếu bà vẫn tiếp tục như thế này, rất có thể hung thủ giết hại Lan sẽ không bao giờ được đưa ra ngoài ánh sáng.”
Rầm!
Một tiếng động lớn phát ra từ sau lưng kèm theo tiếng rơi vỡ leng keng của bát đũa thu hút sự chú ý của Quang Huy. Anh quay lại nhìn thì phát hiện ra đó là một người phụ nữ khoảng ngoài bốn mươi tuổi.
Ngay lập tức trong đầu anh hiện lên hồ sơ chi tiết về người phụ nữ này. Hoàng Thị Hương, mẹ của Hoàng Thị Lan. 45 tuổi, buổi sáng làm nghề bán chè dạo, từ thứ hai đến thứ bảy hàng tuần làm bảo mẫu kiêm người giúp việc cho nhà hàng xóm bên cạnh.
“Cô là?” Mặc dù biết rõ thân phận của người đối diện nhưng anh vẫn tỏ ra nghị hoặc.
“Tôi…tôi là mẹ của Lan, lời của đồng chí công an vừa nói có đúng không? Lan nhà tôi nó…”
“Chào cô, đúng là Lan đã qua đời rồi ạ. Hôm nay cháu đến đây mong người nhà giúp đỡ cung cấp một vài thông tin để phục vụ điều tra vụ án.”
Nghe tin con gái mình mất nhưng bà Hương lại bình tĩnh một cách lạ thường. Bà không khóc cũng không nháo, duy chỉ có ánh sáng hi vọng vốn chẳng có nhiều trong mắt là vụt tắt. Nó như ánh sáng sinh mệnh của ngọn nến bị giông bão vùi dập, tử thần lấy đứa con cũng là lấy đi hi vọng sống và cướp đi toàn bộ cuộc đời của người mẹ khốn khổ.
Người phụ nữ hít một hơi thật sâu, bà bình tĩnh nhặt chiếc đòn gánh và đồ đạc rơi vãi tung toé dưới đất lên. Sau khi sắp xếp chúng gọn gàng ngăn nắp trở lại, bà Hương nhìn về phía Quang Huy.
“Mời đồng chí vào nhà uống nước."
Anh gật đầu đồng ý rồi theo chân người phụ nữ vào nhà.
“Mẹ, mẹ vào nhà đi.” Khi đi qua chỗ cụ Liên, bà Hương dừng lại nói.
“Nhưng mẹ phải tách ngô để nấu chè cho cái Lan, nó thích ăn chè ngô nhất mà.”
Bà Hương quay vội đi, giơ tay lau đi giọt nước mắt chưa kịp trào ra khỏi khoé mắt. Bờ vai đơn bạc dưới chiếc áo vải bạc màu của bà run lên bần bật.
Khóc không thành tiếng.
Nửa tiếng sau, Quang Huy rời khỏi căn nhà cấp bốn cũ kĩ. Trước khi rời đi, anh quay lại nhìn căn nhà một lần cuối, lưu giữ hình ảnh bóng lưng người bà nấu chè ngô trong căn bếp ngập khói cùng với dáng vẻ thẫn thờ của người mẹ mất con trước hiên nhà.
Anh thầm nhủ: nhất định hung thủ và những kẻ có liên quan phải chịu tội trước pháp luật.
———
Cùng thời điểm đó, điện thoại của Phương Diễm, Tống Khánh Lam, Minh Khang và Quang Huy đều đồng thời đổ chuông.
“Alo/alo…” Chỉ có hai người bắt máy đó là Quang Huy và Minh Khang.
“Mọi người, em đang giáp lá cà với tiểu quỷ, nó đang ở đây…” Giọng nói có phần mệt mỏi của Minh Khôi truyền vào tai hai người.
“Đúng như dự đoán, nữ cảnh sát Nguyệt bị nhắm đến…hự…” Cậu bị một sợi âm khí nhân lúc bản thân không chú ý chui qua lỗ hổng kết giới đánh nén.
Minh Khôi nhìn ra ngoài thông qua ô cửa kính của căn phòng. Toàn bộ căn nhà đã bị khí đen bao phủ, tạo thành một không gian tách biệt với bên ngoài. Mặt ngoài của ô cửa kính tràn ngập những dấu tay đen ngòm cùng với tiếng gào thét điên cuồng của ma quỷ.
Căn phòng của Nguyệt, lấy cậu làm trung tâm trận pháp, một vòng tròn kết giới màu xanh nhạt bao tùm toàn bộ căn phòng.
Trên sàn nhà khắc đầy những trú trận phức tạp và tinh xảo, những hoa văn ấy không ngừng toả ra linh lực thuần khiết nhưng lại không có một chút lực sát thương nào.
Rắc…Âm thanh nứt vỡ vang lên khiến cho tim của cậu đập lỡ một nhịp.
Trận…sắp bị phá~
Tinh tong! Đồng hồ điểm đúng 12 giờ trưa.
Âm thanh báo giờ từ chiếc đồng hồ trong góc tường vang lên đầy lạnh lẽo, báo hiệu cho trận chiến khốc liệt sắp xảy ra.
Âm thanh từ chiếc đồng hồ lôi cậu trở về với thực tại, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, cậu nói: “Quỷ anh…cấp độ ác linh…”
Đầu dây bên kia: “Cái gì?”
Minh Khanh sửng sốt, bước chân của cậu khựng lại. Một bên nhận điện thoại, một bên đuổi theo sau lưng người đàn ông nhỏ thó vừa khuất sau bức tường gạch.
Chết tiệt! Mất dấu gã rồi. Cậu tức giận đấm mạnh vào bức tường bên cạnh.
Minh Khang dừng lại, không đuổi theo tên Đức nữa. Hai hàng lông mày của cậu nhíu chặt, quai hàm căng cứng.
Anh Minh Khôi đang gặp nguy hiểm, linh tính mách bảo cậu phải tạm gác nhiệm vụ điều tra gã Đức sang một bên.
Một mình đối phó với ác linh là điều quá sức với Minh Khôi bởi vì anh chỉ là một pháp sư giỏi về trận pháp. Trái ngược với trận pháp có tính công kích của cậu, thế mạnh của Minh Khôi là trận vây khốn và kết giới. Chúng hoàn toàn không có lực sát thương đối với ma quỷ.
Minh Khang đưa tay lên ngực, cảm nhận từng nhịp đập chậm rãi của trái tim, cùng với áp lực vô hình truyền đến từ khoảng không, thông qua năng lực cộng hưởng cảm xúc giữa cặp song sinh.
Cùng lúc đó, chỗ Quang Huy.
“Két…..”
Anh phanh xe gấp, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên âm thanh chói tai. Tài xế đi sau nóng tính chửi tục một câu nhưng Quang Huy chẳng mấy quan tâm.
Ác linh? Minh Khôi vừa nói đang đối đầu với quỷ anh cấp độ ác linh. Anh lập tức quay đầu xe, tăng tốc lao về địa chỉ trong đầu.
“Minh Khôi, chú cố gắng chống đỡ, chậm nhất 15 phút nữa anh sẽ có mặt.”
“Được ạ.” Cậu khó khăn trả lời.
Quay trở lại phía nhà của nữ cảnh sát Nguyệt lúc này. Minh Khôi ngắt kết nối điện thoại, tay cậu buông thõng làm chiếc điện thoại rơi xuống nền nhà phát ra âm thanh chói tai.
“Đồng chí cảnh sát, tôi…tôi khó thở quá.”
Bà Nga lên tiếng khi thấy cậu dừng kết nối. Trong ngực bà là Nguyệt, nữ cảnh sát bị doạ điên đang không ngừng lẩm bẩm những từ đơn khó hiểu.
Nguyệt làm loạn không ngừng trong lòng bà Nga, cô muốn thoát khỏi vòng ôm của bà để chạy ra ngoài. Miệng liên tục nói:
“Nó đến rồi…nó đến rồi…đừng...đừng bắt con tôi…aaaaa….”
“Cô Nga giữ chặt chị Nguyệt giúp cháu, đừng để chị ấy làm loạn.” Cậu bị phân tâm bởi sự quấy nhiễu của Nguyệt.
“Chúng ta…chúng ta sẽ chết ư? Minh Khôi, cô sợ quá~”
“Đừng sợ, đồng đội của cháu sắp đến rồi.”
Lúc này trên mặt và những vị trí để lộ da thịt trên người Minh Khôi xuất hiện chi chít những vết cắt dài và mảnh. Vết cắt tương tự như vết thương do lưỡi của dao lam gây ra.
Máu từ miệng vết thương chảy ra không ngừng, gần như nhuộm đỏ cả khuôn mặt băng giá của cậu. Đồng thời cũng nhuộm luôn bầu không khí căng thẳng đưa con người tiến gần hơn với cánh cổng địa ngục.
Minh Khôi cắn răng, tay cậu xoay chuyển, kết ấn.
“Mượn linh của đất
Mượn khí của trời
Lấy thân làm dẫn
Linh khí phụ trợ
Trận pháp bảo hộ, khai!”
Ngay khi Minh Khôi vừa dứt lời, bầu không khí đặc quánh và nặng nề bao phủ khắp căn phòng bị đẩy lùi một cách thần kì. Âm khí vất vưởng trong căn phòng cũng được gột rửa, tiêu tán trong không trung.
Kết giới màu xanh nhạt được linh khí trắng bạc thuần khiết bay về từ bốn phương tám hướng bổ trợ, trở nên cứng cáp và chuyển dần sang màu xanh dương. Bên trên còn xuất hiện những hoa văn hình bông tuyết màu trắng bạc.
Trùng với hoa văn xuất hiện trên trán của Minh Khôi.
Ngay cả bà Nga dù là một người bình thường cũng cảm nhận được hơi thở thần thánh toả ra từ trên người cậu. Dường như bà còn thấy từ trên người cậu toả ra ánh sáng màu xanh dương nhàn nhạt. Cảm giác bí bách và sợ hãi cũng biến mất.
Thật thần kì!
Tuy nhiên, trái ngược với cảm giác an toàn Minh Khôi mang đến, khuôn mặt bị che phủ bởi máu và mồ hôi của cậu lại trắng bệch, không có chút huyết sắc nào.
Nguyên nhân chỉ có một, do cậu lấy bản thân làm mắt trận nên mọi tấn công của ma quỷ thay vì tác động lên kết giới lại trực tiếp ứng trên người cậu.
Minh Khôi mệt mỏi nhắm hai mắt, điều cậu có thể làm lúc này đó là…chờ đợi.