Chương 58: Tiểu Quỷ-Danh Tính của Xác Nữ

6 giờ 30 phút sáng.

Ánh nắng vàng nhạt ấm áp, nhẹ nhàng phủ lên vai bốn người trẻ tuổi đang ngồi giữa vườn hoa hồng toả hương thơm ngát.

Phương Diễm bưng ly lên nhấp một ngụm nhỏ, ngay lập tức khoang miệng của cô tràn ngập hương vị đắng nhẹ pha lẫn chút ngọt ngào của cà phê sữa.

Cô híp mắt tỏ rõ sự hài lòng. Màu đỏ trong mắt do di chứng đi vào quỷ vực gây ra đã rút đi, trả lại màu mắt vốn có của nó. Đó là đôi mắt màu hổ phách trong suốt, đặt dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, đôi mắt ấy lung linh như những vị tinh tú, thu hút ánh nhìn của người đối diện.

Đã lâu rồi Phương Diễm mới có được một buổi sáng bình yên và ấm áp như bây giờ.

Trước thắc mắc của Minh Khang về sự vắng mặt của Quang Huy, cô cất giọng:

“Đêm hôm qua tiểu quỷ lại một lần nữa ra tay, đối tượng là tội phạm ma tuý công an mới bắt được trưa hôm qua, điều đáng nói là Lê Đạt-người vô tội đã bị kéo vào vòng xoáy diệt khẩu của đối phương.”

Mặc dù không nói rõ nhưng những người còn lại đều hiểu “đối phương” chính là đồng bọn của nạn nhân.

“Khoan đã, làm sao em biết được điều này, chẳng lẽ đêm hôm qua em…” Minh Khang nhận ra điều bất thường trong lời nói của Phương Diễm.

Cô nhìn anh mỉm cười, khẽ gật đầu xác nhận.

“Đúng vậy, hơn 12 giờ đêm qua em nhận được điện thoại cầu cứu của anh Lê Đạt. Xuống đến phòng khách thì gặp đội trưởng nên đã cùng nhau đến cục. Chính anh ấy là người phát hiện ra tội phạm bị giết…”

“Em đoán không nhầm thì đêm qua anh ấy ở dưới tầng hầm cả đêm không ngủ nên mới có chuyện dậy trễ.”

Minh Khang gật gù:

“Hoá ra là vậy, anh Quang Huy hay vậy lắm. Thường xuyên làm việc đến mức quên ăn quên ngủ vậy đó. Mọi người khuyên nhiều rồi mà không được.”

Chả trách quầng thâm dưới mắt của anh đậm như vậy, cô nghĩ thầm.

“Em có quà cho mọi người đây.” Vừa nói, cô vừa lôi từ trong túi quần ra một chiếc USB màu xanh lá:

“Đây là tài liệu thân phận của xác nữ và người đàn ông tình nghi em mới lấy được từ chỗ cảnh sát đêm qua. Dựa vào đây chúng ta có thể điều tra vụ án một cách dễ dàng.”

Tầm mắt của ba người Tống Khánh Lam, Minh Khang và Minh Khôi đều đổ dồn vào chiếc USB dưới tay của Phương Diễm. Trong mắt họ đều không dấu được vẻ ngạc nhiên.

“Nhanh vậy ư? Phía cảnh sát làm việc nhanh gọn lẹ thật đấy!” Khánh Lam cảm thán.

“Minh Khôi, hôm qua em có phát hiện điều gì bất thường ở chỗ nữ cảnh sát Nguyệt không?” Tiếp đến cô lại hỏi.

Minh khôi gật đầu, đáp:

“Có phát hiện quan trọng…” Cậu lần lượt kể hết những phát hiện và suy nghĩ của mình cho những người còn lại nghe.

“Nguyệt luôn miệng nhắc đến ma và nữ quỷ sao? Nếu vậy thì suy đoán của chúng ta đã đúng. Hai nam pháp y chính là nạn nhân dưới tay oán linh, chỉ có điều tại sao cô ta lại tha cho Nguyệt, lí do là gì?” Minh Khang lên tiếng.

“Liệu có phải do đều là nữ giới nên Nguyệt mới thoát được một kiếp hay không?” Tiếp đến là Phương Diễm.

“Không đúng, xác nữ đã trở thành oán linh cao cấp nên gần như không còn tình người nữa vì thế suy đoán của em là điều không thể xảy ra.”

Một giọng nói nam trầm ấm pha lẫn chút khàn khàn do thiếu ngủ bất ngờ vang lên đánh gãy cuộc bàn luận của bốn người.

Phía sau, Quang Huy đạp lên ánh mặt trời bước tới. Ánh mắt của anh lướt qua đồ ăn phong phú trên bàn rồi dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn của Phương Diễm.

“Em dậy sớm thật đấy.”

Cô có chút ngượng ngùng gật đầu.

Có trời mới biết để dậy được đúng giờ cô đã phải đặt năm cái báo thức, bình thường ở nhà toàn là gâu đần Đức Trí đảm nhận nhiệm vụ này. Nhắc mới nhớ, đã gần hai ngày rồi cô vẫn chưa gọi điện về nhà.

Tối rảnh có thời gian phải gọi điện về hỏi thăm mới được.

“Phần ăn sáng của anh đây.” Khánh Lam chỉ vào đĩa cơm rang dưa bò khi Quang Huy vừa ngồi vào chỗ của mình.

“Anh cảm ơn.”

Quang Huy lịch sự nói cảm ơn rồi từ tốn ăn cơm, tướng ăn của anh tràn ngập sự tao nhã không khác gì một quý ông lịch thiệp. Những người khác cũng tập trung hoàn thành nốt phần cơm còn lại của mình.

30 phút sau, trong phòng họp dưới tầng một của biệt thự.

Phương Diễm chăm chú nhìn vào màn hình máy chiếu trước mặt. Mọi thông tin cũng như hình ảnh của hai đối tượng cần điều tra đều hiện rõ trên đó.

Cô dừng lại khá lâu trên bức ảnh cô gái trẻ: Hoàng Thị Lan, 19 tuổi, người thôn Trấn, tỉnh Bắc Giang. Hiện đang là sinh viên đại học năm nhất tại trường y.

Điều đáng nói đó là hộ khẩu gia đình người này rất đơn giản, Lan chỉ sống với mẹ và bà ngoại. Cả hai người đều là mẹ đơn thân.

Mẹ và bà ngoại đều là mẹ đơn thân, đến cả cô gái mới 19 tuổi nhưng lại mang thai tám tháng…

Phương Diễm khẽ thở dài.

Thôi vậy, dù sao người cũng đã qua đời, giờ có tiếc thương cũng không còn ý nghĩa gì.

Tiếp theo là ảnh gã đàn ông cô cảm nhận được qua việc kết nối với “linh” ở hiện trường phát hiện xác nữ.

Gã là Nguyễn Văn Đức, 47 tuổi, nghề nghiệp chính thức: không có. Tuy nhiên trên tài liệu có ghi rõ, Đức là một thầy đồng, có trình đồng mở phủ tại nhà.

Cô nhướng mày, là người trong giới.

Cô nhìn vào bức ảnh chân dung của Đức. Gã có một cặp lông mày rất đặc biệt, chúng dính liền vào với nhau. Phía dưới là cặp mắt một mí nhỏ và dài, tràn ngập vẻ gian xảo. Trên mặt của tên này đầy những vết rỗ lớn nhỏ xấu xí vô cùng.

Luận tướng mạo cô kết luận, kẻ này tuy là người trong giới nhưng chắc chắn thường làm những điều khuất tất không mấy tốt đẹp.

“Phương Diễm, em ổn chứ?”

Cô giật mình nhìn về phía phát ra tiếng nói, người lên tiếng là Khánh Lam.

Khánh Lam để ý thấy Phương Diễm tập trung quá mức vào màn hình máy chiếu. Khoé miệng cô bé mím chặt, ánh mắt để lộ vẻ tức giận không nên có.

“Sao thế, em quen người này à?” Khánh Lam hỏi lại một lần nữa.

“Không có, em không biết người này.”

“Vậy mà nhìn biểu cảm căm giận của em chị cứ tưởng hai người có thù oán gì với nhau đó.”

“Ngay cả chính bản thân em cũng không biết vì sao nữa.” Phương Diễm dừng lại một chút để quan sát biểu cảm của mọi người rồi tiếp tục nói:

“Từ hôm ở quốc lộ 1A trở về, hầu như đêm nào em cũng mơ thấy những giấc mơ khó hiểu. Đặc biệt mỗi khi nhớ đến gương mặt của người này, cảm xúc tức giận và phẫn nộ lại dâng lên.”

Những người còn lại đều im lặng, không một ai hiểu được nguyên nhân và vấn đề Phương Diễm gặp phải lúc này là gì.

Quang Huy dùng tay gõ nhẹ lên bàn hai cái để thu hút sự chú ý:

“Mọi người có ai có hướng đi hay ý kiến gì không?”

“Em nghĩ vụ án xác nữ và tội phạm ma tuý đều có liên quan đến một người hoặc một nhóm người.” Phương Diễm lên tiếng.

“Tốt lắm, em tiếp tục đi.” Ánh mắt của Quang Huy tràn ngập tán thưởng, anh ra hiệu cho cô tiếp tục.

“Đầu tiên, em nhận ra điều này dựa trên manh mối “tiểu quỷ”, cả hai nạn nhân Tình và Khiêm đều do nó giết hại. Hơn thế nữa, em và anh Minh Khôi từng chạm mặt một người đàn ông và tiểu quỷ ở nhà hàng, chỉ là lúc đó không nghĩ manh mối lại ở gần mình đến vậy.”

“Nếu như lời em nói thì chỉ có thể xác nhận được vụ án của Tình và tội phạm ma tuý cùng liên quan đến một người, chứ đâu thể khẳng định hai vụ án này có liên quan đến cái chết của Hoàng Thị Lan, vụ án xác nữ ở quốc lộ 1A.” Minh Khôi bên cạnh nêu ra ý kiến của mình.

“Em quên mất chi tiết này. Tại dựa vào trực giác nên mới có suy nghĩ như vậy.”

“Trực giác đôi khi có ích nhưng chúng ta phá án phải dựa vào chứng cứ.” Minh Khôi tiếp lời, giọng của cậu lạnh tanh.

Phương Diễm bối rối trước lập luận của Minh Khôi. Có lẽ do bản thân còn quá non trẻ, cũng là người mới nên không có nhiều kinh nghiệm.

Khi bị phản biện cô mới nhận ra: trực giác là thứ không đáng tiền nhất và cũng là thứ không được phép có khi tra án.

Anh Minh Khôi nói đúng, tất cả lập luận và kết luận phải dựa trên chứng cứ. Không thể tuỳ tiện nói rằng dựa vào “trực giác” để rồi kết án hoặc đổ oan cho người khác được.

“Không cần bối rối, những người khác khi tra án không được dựa giẫm quá nhiều vào trực giác nhưng em thì được bởi vì em không phải người bình thường.”

Quang Huy lên tiếng giải vây cho Phương Diễm khi thấy khuôn mặt của cô cứng ngắc. Anh lo cô bị đả kích dẫn đến sau này không dám nói ra suy nghĩ của bản thân nên đã nói đỡ.

“Đúng vậy, đội trưởng nói đúng. Chúng ta đâu phải người thường, án mạng chúng ta thụ lí cũng không phải loại đơn giản mà là hồ sơ “đen" nên trực giác là một thứ rất quan trọng đó.” Minh Khang phụ hoạ theo.

Hai người Minh Khôi và Khánh Lam bên cạnh cũng gật đầu phụ hoạ.

“Anh không có ý gì đâu, chỉ là nhắc nhở em trước khi kết luận một điều gì đó không nên lấy lí do dựa vào trực giác mà thôi.”

“Vâng ạ."

Không khí có chút xấu hổ sau khi được Quang Huy hoá giải trở nên bình thường. Phương Diễm sốc lại tinh thần, cô tập trung hết sức lực theo dõi từng câu từng chữ phân tích về vụ án của anh chị tiền bối.

“Phương Diễm nói không sai, quả thật ba vụ án Tình-Khiêm-Lan đều có liên quan đến nhau và chúng đều có liên quan đến một người, Trần Lâm.”

“Trần Lâm? Đội trưởng làm thế nào anh biết được điều này vậy?” Minh Khôi hỏi anh.

Anh nhìn mọi người một lượt rồi cất giọng, một chất giọng nam trầm tràn ngập sự nghiêm túc vang lên trong căn phòng yên lặng.

“Thứ nhất, giống như Phương Diễm nói: Tình và Khiêm đều chết dưới tay tiểu quỷ nên suy luận hai vụ án này có liên quan đến nhau…”

"Thứ hai, đêm hôm qua khi khám sét nhà lao ở sở cảnh sát, anh phát hiện ra nạn nhân trước khi chết đã cắn ngón tay dùng máu viết ra tên Trần Lâm.”

“Trần Lâm rõ ràng là tên đàn ông, loại trừ khả năng nạn nhân viết tên người yêu hoặc vợ trước khi chết. Đồng thời nếu như nạn nhân biết mình trở thành đối tượng giết người diệt khẩu thì cái tên mà anh ta muốn nói với chúng ta rất có thể là tên của hung thủ hoặc người có liên quan.”

“Nhưng nếu như vậy cũng đâu thể chứng minh có liên quan đến vụ án xác nữ.” Vẫn là Minh Khôi phản biện bằng một chất giọng lạnh lùng.

“Trước hết mọi người hãy xem vật này đã.”

Vị đội trưởng nào đó vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, anh lôi ra vật gì đó từ trong túi quần tây rồi để trên bàn.

Đó là một chiếc nhẫn bạc khá đẹp mắt.

Minh Khang nhanh nhẹn chụp lấy chiếc nhẫn đưa lên ngắm nghía. Có vẻ như phát hiện ra điều mới mẻ, cậu đưa chiếc nhẫn lên sát mắt, xong lại đưa lên mũi ngửi ngửi, miệng lẩm bẩm:

“Trần Lâm.”

“Khụ khụ…” Quang Huy ho khẽ hai tiếng.

Nghe tiếng ho của anh, Minh Khang cứng đờ người. Cậu ngước mắt lên nhìn, miệng méo xệch:

“Đội trưởng, không phải chiếc nhẫn này là của xác nữ đó chứ???”

“Đúng vậy.” Anh bình thản đáp, khoé miệng không giấu nổi ý cười.

“A~ phi phi phi…hôm nay đúng ra bước ra khỏi cửa bằng chân trái rồi.” Minh Khang vội quăng chiếc nhẫn lên bàn, cậu ảo não rên rỉ.

“Ha..phì…” Phương Diễm vội vàng đưa tay lên che miệng.

Minh Khang theo tiếng động nhìn lên:

“Em cười anh…” Rồi cậu lại quay sang phía Quang Huy:

“Sao anh không nói sớm cho em biết nhẫn anh lấy từ trên người xác chết.”

“Tốc độ của chú nhanh hơn tốc độ nói của anh.” Anh vừa nói vừa cười.

Minh Khang nghe đến đây thì câm nín, cậu tự oán trách bản thân, sao lần nào cũng nhanh nhảu quá làm gì để rồi toàn rơi vào kết cục bi đát như hiện tại.

“Đã bảy ngày trôi qua kể từ khi phát hiện ra xác Lan nhưng tại sao bây giờ anh mới phát hiện ra chiếc nhẫn có khắc tên Trần Lâm trên người cô ta?” Tống Khánh Lam hỏi.

“Những lần trước khám nghiệm tử thi anh chỉ tập trung vào phần nổi, còn đêm hôm qua sau khi tra xét trong phần nội tạng, ở hậu…”

Quang Huy liếc nhìn biểu cảm tái xanh của Minh Khang, anh đành sửa lời nói sắp tuột ra khỏi miệng của mình thành:

“Anh phát hiện ra trong dạ dày của nạn nhân có chiếc nhẫn này, khả năng cao trước khi chết Lan đã nuốt nhẫn vào bụng.”

“Ra là vậy.” Khánh Lam giật đầu, cô tiếp tục nói:

“Vậy chứng tỏ ba vụ án này có liên quan đến nhau và đều có liên quan đến Trần Lâm. Chúng ta chia nhau ra hành động thôi.”

“Được, anh phân công nhiệm vụ lần này như sau…"