Chương 57: Tiểu Quỷ-Nạn Nhân Mới

Chiếc xe ô tô lao nhanh như gió trong màn đêm đen tối. Từng hạt mưa to ngang ngửa hạt đậu rơi lộp bộp trên trần xe và cửa kính xe.

Quang Huy khởi động cần gạt tránh để nước mưa che khuất tầm nhìn. Tay áo sơ mi đen anh mặc được vén đến khuỷu tay để lộ ra đường cong cánh tay đầy nam tính, kết hợp sườn mặt nghiêng góc cạnh và sống mũi cao thẳng tạo nên sự cuốn hút chết người đến từ một người đàn ông trưởng thành.

Dáng vẻ đẹp trai này được Phương Diễm ngồi bên cạnh thu hết vào mắt.

Trông anh có vẻ đang tập trung lái xe nhưng thực tế khoé mắt lại để ý tình trạng khác lạ của Phương Diễm.

“Em lạnh à?”

“Có một chút ạ.” Cô đáp.

Có vẻ như đêm nay âm khí nhiều hơn bình thường, nên mặc dù đã vận chuyển linh lực hộ thể nhưng cái lạnh vẫn len lỏi vào từng tế bào khiến cho cô khó chịu. Phương Diễm co người, lưng dán sát vào chiếc ghế da cao cấp.

Anh không nói gì thêm, khoé mắt liếc nhìn “màn hình trung tâm" cỡ lớn trước mặt, mục thời tiết hiện thị: mưa, nhiệt độ 38.

Quang Huy nhướng mày, anh đã để ý sự kì lạ của Phương Diễm ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Hầu như lần nào đi ra ngoài vào buổi tối, cô đều khoác một chiếc áo gió mỏng bất chấp thời tiết nóng lực.

Lần này có lẽ là do quá vội nên cô không kịp thay quần áo, nhưng 38 độ còn có thể thấy lạnh ư? Trong xe cũng không hề bật điều hoà.

Quang Huy biết, cô có rất nhiều bí mật nhưng anh cũng không hỏi.

“Em đã nhìn thấy tiểu quỷ trên vai của một người đàn ông trong quán ăn có đúng không?” Anh lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người.

“Đúng vậy, em không chắc tiểu quỷ em thấy có phải là hung thủ giết hại Tình hay không nhưng em nghĩ khả năng này rất cao. Dù sao thì không phải ai cũng có thể nuôi được tiểu quỷ.”

“Có phải hay không lát nữa gặp Lê Đạt là biết ngay, nếu may mắn còn có thể chạm mặt nó.” Anh tiếp lời.

Nhắc đến Lê Đạt, trong lòng Phương Diễm tràn ngập lo lắng:

“Còn khoảng bao lâu nữa thì đến nơi vậy anh?”

“Nhanh thôi, tầm bốn phút nữa.”

Vài phút sau, đúng như lời Quang Huy nói, hai người đã đến sở cảnh sát. Phương Diễm bước xuống xe, bất chấp trời đang đổ mưa lớn cô lần theo trí nhớ tìm đến phòng 037.

Quang Huy theo sát ngay phía sau nhưng khi đi qua dãy nhà giam, bước chân của anh dừng lại rồi đổi hướng.

Phương Diễm chạy nhanh qua hành lang sâu hun hút, khoé mắt liếc nhìn những dấu chân, tay đen sì trên tường nhà. Dấu vết hoàn toàn trùng khớp với dấu tay ở nhà nạn nhân Tình.

Vậy là cô đã đoán đúng, tiểu quỷ giết hại Tình và tiểu quỷ ở đây là một. Một lát nữa chỉ cần hỏi Lê Đạt về đặc điểm ngoại hình của tiểu quỷ anh ta nhìn thấy là vụ án sẽ có hướng đi mới.

Lê Đạt, liệu có còn sống không?

Trong khi Phương Diễm và Quang Huy đang tiến về phía mục tiêu trong lòng mình thì ở phòng 037 lúc này, không khí ngột ngạt và hãi hùng vẫn bao trùm khắp nơi.

Lê Đạt run rẩy đưa cánh tay lau mồ hôi ướt đẫm trên trán. Gần nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cậu vẫn chưa lấy lại đ bình tĩnh. Trải nghiệm vừa rồi có lẽ sẽ trở thành nỗi ám ảnh bám theo suốt cuộc đời cậu.

Cậu nhận thấy có tiếng bước chân đang chạy về phía bên này, trái tim Lê Đạt một lần nữa giật thót.

Không phải tiểu quỷ đã đi rồi lại quay lại đó chứ?

Cậu hồi hộp nhìn về phía cửa ra vào, may mắn thay điều sợ hãi nhất đã không xảy ra. Người xuất hiện là Phương Diễm.

Phía đối diện, Phương Diễm nhìn thấy Lê Đạt bình yên vô sự ngồi bệt dưới đất thì cũng âm thầm thở phào một hơi.

“Anh ổn chứ?”

Cậu muốn mở miệng trả lời nhưng sau vài lần cố gắng âm thanh vẫn không phát ra nên chỉ đành gật đầu đáp lời Phương Diễm.

Có lẽ hồn bị doạ bay đi vẫn chưa quay trở về, ngày mai cậu sẽ đi bệnh viện khám tim xem nó có bị nứt ra không cũng nên, Lê Đạt tích cực nghĩ ngợi.

Để tránh mất mặt thêm, Lê Đạt chống người đứng dậy, tiến đến ngồi trên chiếc ghế gỗ đặt ngay bên cạnh. Đồng thời chỉ tay ra hiệu cho Phương Diễm cũng ngồi xuống.

Thêm vài phút nữa trôi qua, cậu hít sâu vài hơi để lấy lại bình tĩnh rồi mới mở miệng, tuy nhiên giọng nói phát ra lại tắc nghẽn và không quá rõ ràng.

Âm thanh như người ốm lâu ngày nói chuyện. Cậu vào thẳng vấn đề:

“Có phải tất cả tiểu quỷ đều có hình dáng giống nhau có đúng không?”

“Không, cũng giống như con người mỗi người mỗi vẻ không ai giống ai, ma quỷ cũng vậy, chúng cũng có trăm ngàn hình dáng khác nhau…”

"Mà tiểu quỷ anh vừa gặp trông như thế nào vậy?”

“Giống y như miêu tả của em, anh nghĩ tiểu quỷ vừa xuất hiện với đứa em gặp ở nhà hàng là một.”

Phương Diễm trầm ngâm suy nghĩ, nếu đúng như lời nói của cậu thì cần phải điều tra người đàn ông ở nhà hàng một cách kĩ càng.

Cô nhìn dáng vẻ vẫn còn chưa hết hoảng sợ của Lê Đạt rồi tiếp tục nói:

“Anh…làm thế nào mà tiểu quỷ chịu rời đi vậy?”

Nhắc đến mới nhớ, Lê Đạt vội vàng kể cho cô nghe về sự xuất hiện đột ngột của hồn ma chó trắng. Nghe xong, Phương Diễm cũng nhíu mày.

Vụ án càng ngày càng trở nên phức tạp, càng ngày càng có nhiều nhân vật và sự việc vụn vặt nối tiếp nhau xảy ra. Tuy nhiên dữ liệu bây giờ vẫn còn quá ít nên cô vẫn chưa thể kết nối chúng lại với nhau để tạo thành một dữ liệu hoàn chỉnh.

Nhưng tóm lại, Phương Diễm đã có phương hướng điều tra cho riêng mình. Cụ thể như thế nào thì còn phải chờ họp với những thành viên còn lại để trao đổi thêm thông tin.

“À, quên mất. Em cầm cái này về đi.”

Lê Đạt sực nhớ ra mình chưa đưa tài liệu cho cô. Cũng chính vì nó mà cậu đã tăng ca đến đêm muộn như thế này để rồi rơi vào nguy hiểm.

“Đây là?” Phương Diễm nhìn chiếc USB màu xanh lá trên mặt bàn, nghị hoặc hỏi.

“USB chứa thông tin dữ liệu về kẻ tình nghi và danh tính của xác nữ, tất cả đều nằm ở đây.” Giọng cậu đều đều.

“Nhanh vậy ư? Vậy em cảm ơn nhiều nhé.” Cô không che dấu nổi vẻ ngạc nhiên trong mắt.

“Không có gì, đây cũng là việc mà anh phải làm.”

“Em đến đây một mình ư?” Cậu hỏi.

“Không, em đi cùng đội trưởng nhưng không biết bây giờ anh ấy đang ở đâu.”

Nhắc đến Quang Huy, Phương Diễm mới nhớ nãy giờ vì mải lo lắng cho an nguy của Lê Đạt nên cô đã để mất dấu anh lúc nào không hay.

Mà kể ra cũng tài tình, đúng y như câu nói: nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay. Cô vừa rứt lời thì nhìn đấy một dáng người cao lớn đội mưa tiến vào.

Mưa bên ngoài đã ngớt nhưng hai bên vai áo của anh đều đã bị ướt nhẹp, còn có không ít những hạt mưa tinh nghịch đậu trên mái tóc đen dày.

Phương Diễm cảm thấy những giọt nước mưa giống y như những hạt pha lê trong suốt, phản chiếu ánh đèn toả sáng lung linh khiến cho cô có xúc động mong muốn đưa tay lên chạm vào những giọt nước trong suốt ấy.

Mà anh-Quang Huy giống như một vị hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.

Quang Huy tiến vào phòng, anh tiến đến bắt tay chào hỏi với cảnh sát trẻ:

“Chào đồng chí, tôi là Trần Quang Huy, đội trưởng của đặc nhiệm 999. Đồng chí không sao chứ?”

“Chào anh, tôi là Lê Đạt, cảm ơn vì hai người đã đến, tôi không sao.”

“Nếu không ngại tôi có thể gọi anh là anh Quang Huy được chứ?”

“Tất nhiên là được.” Quang Huy thoải mái đáp.

“Đội trưởng vừa đi đâu về thế?” Phương Diễm tò mò.

Quang Huy trầm ngâm một lát, anh quan sát biểu cảm gương mặt của Lê Đạt rồi mới trả lời Phương Diễm.

“Trong phòng giam 003 có người chết, nhìn qua tình trạng tử vong giống với Tình-nạn nhân sống ở nhà trọ Hoa Hồng."

“Cái gì? Phòng 003 ư? Đó là phòng giam tội phạm ma tuý đặc biệt nghiêm trọng chúng tôi mới bắt hôm nay. Nếu vậy thì nguy to rồi, gã ta chưa khai ra bất cứ một tên đồng bọn nào cả, bây giờ xảy ra chuyện này chúng tôi biết ăn nói sao với cấp trên đây.”

Lê Đạt bật dậy khỏi ghế, động tác của cậu mạnh đến mức khiến cho chiếc ghế gỗ bị đẩy ngã về phía sau, lưng ghế đập xuống nền gạch phát ra tiếng “rầm” khô khốc.

Phương Diễm cũng hết sức bất ngờ với thông tin mình vừa nghe được. Trong đầu cô loé lên một suy nghĩ táo bạo.

Giết người diệt khẩu.

Tiểu quỷ được đồng bọn của tội phạm phái đến giết người để bịt miệng, Lê Đạt chỉ vô tình bị cuốn vào vòng xoáy diệt khẩu, có lẽ vốn cậu không phải là mục tiêu ban đầu của tiểu quỷ.

Cô nhìn về phía Quang Huy, hai người âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau và đều hiểu ý muốn của đối phương.

Anh lên tiếng trấn an viên cảnh sát đang rơi vào hoang mang:

“Đừng lo lắng quá, vì đây là án mạng do thế thực “đen” gây ra nên chúng tôi sẽ tiếp nhận, bây giờ cậu có thể về nhà nghỉ ngơi được rồi. Cũng cảm ơn vì đã giúp đỡ điều tra thông tin danh tính nạn nhân.”

Nạn nhân trong miệng anh là danh tính của xác nữ.

“Còn đây là bùa chú có tác dụng trừ tà, cậu hãy đảm bảo luôn đeo nó trên người, kể cả lúc tắm cũng không được cởi ra.” Quang Huy nhấn mạnh: “Tối thiểu phải đeo bảy ngày, nếu có thể tôi mong cậu đeo nó đến khi nhận được thông báo vụ án đã kết thúc.”

Lê Đạt nhận lấy lá bùa màu vàng từ trên tay anh, trong mắt tràn ngập cảm kích.

“Em cảm ơn, em sẽ đeo nó đến khi kết thúc vụ án.”

“Tốt lắm, vậy bây giờ chúng ta giải tán thôi.”

“Vậy còn xác chết trong phòng giam thì sao? Chúng ta không cần điều tra nguyên nhân dẫn đến tử vong ư?”

Phương Diễm thắc mắc.

"Đã điều tra qua, nạn nhân chết do nhồi máu cơ tim, nói cách khác là bị doạ đến chết. Không cần tiến hành khám nghiệm tử thi…Mọi thủ tục pháp lý làm như người bình thường tử vong là được.”

Anh đáp lời cô rồi quay sang nói với Lê Đạt bên cạnh:

“Việc này còn cần nhờ cậu thông báo với phía trên.”

“Đã rõ.”

Lê Đạt vô thức chào theo điều lệnh của cấp dưới đối với cấp trên, khi ý thức được việc mình vừa làm cậu cũng thấy xấu hổ.

Tất cả là tại vì thần thái nghiêm túc và khí thế áp đảo toả ra từ trên người vị đội trưởng đẹp trai này khiến cho cậu có ảo giác cấp trên đang ra mệnh lệnh cho mình nên đã vô thức chào theo kiểu quân đội.

Phía đối diện, trong mắt Quang Huy tràn ngập ý cười, khoé miệng anh khẽ cong lên độ cong rất nhỏ.

“Vậy việc còn lại nhờ đồng chí cảnh sát nhé. Chúng tôi xin phép về trước.” Anh chào Lê Đạt lần cuối rồi gật đầu ra hiệu cho Phương Diễm đi theo mình.

Hai người lên đường quay trở lại biệt thự.

Đến nơi, Quang Huy yêu cầu Phương Diễm về phòng nghỉ ngơi còn mình thì lại một lần nữa đi xuống tầng hầm, nơi đặt xác nữ.

Đêm nay, xác định lại là một đêm không ngủ.