Chương 56: Tiểu Quỷ-Cứu Mạng

Bàn tay cầm điện thoại của Lê Đạt run lên bần bật. Cả người cậu cứng ngắc, khuôn mặt tràn ngập hoảng loạn cùng với hơi thở dồn dập tiết lộ tâm tình khẩn trương lúc này.

Một nửa sự chú ý của cậu dồn vào chiếc điện thoại lạnh băng kề sát bên tai phải, chờ đợi đầu dây bên kia bắt máy. Còn phần lớn sự chú ý còn lại rơi xuống người sinh vật kì dị đang tiến về phía bên này.

“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”

Âm báo không thể kết nối điện thoại vang lên một cách máy móc khiến cho tâm trạng của Lê Đạt rơi xuống đáy vực.

Khoảnh khắc âm báo máy bận vang lên, nỗi tuyệt vọng tràn ngập trong mắt của cậu. Thậm chí Lê Đạt đã nghĩ bản thân sẽ có một cái chết đầy bi thảm và bí ẩn.

Người ta sẽ công bố ra bên ngoài rằng: nguyên nhân dẫn đến cái chết của cậu là do đột quỵ hoặc nhồi máu cơ tim hoặc một nguyên nhân nào khác đại loại như thế.

Phía đối diện, đứa trẻ ma đang từ từ bò về phía ngưỡng cửa với tốc độ chậm rãi. Bỏ qua mọi định luật vật lí, tiểu quỷ bò từ dưới đất lên bức tường sơn vàng rồi trực tiếp lộn ngược người, treo mình trên trần nhà.

Theo mỗi chuyển động nhịp nhàng và nhanh nhẹn của nó, bóng đèn trên trần nhà chớp tắt liên tục, hoà lẫn với ánh chớp chói loà trong cơn mưa, càng làm tăng thêm sự khủng bố kinh dị trong không gian.

Không khí tràn ngập mùi ẩm ướt và phảng phất có mùi của cái chết đang đến gần.

Mỗi lần ánh sáng từ tia chớp chiếu lên người đứa trẻ, hình dáng thực sự của nó lại được in ngược trong con ngươi mở lớn của Lê Đạt.

Làn da tiểu quỷ nhăn nheo như một tấm da lợn đỏ hồng bị ngâm nước lâu ngày, bên trên phủ kín những mạch máu màu tím, đôi mắt của nó trắng dã và không hề có tiêu cự.

Kì quái là Lê Đạt lại có thể cảm nhận được tầm mắt âm trầm, đầy khao khát của nó đối với mình.

Bằng một cách thần kì nào đó, cậu có thể cảm nhận được tâm trạng của tiểu quỷ lúc này: thích thú, vui vẻ và…đói khát.

Dựa vào ánh sáng chớp tắt đầy yếu ớt chiếu ra từ chiếc đèn điện, tầm mắt của Lê Đạt đối diện trực tiếp với ánh mắt trắng dã của tiểu quỷ. Cậu như bị trúng lời nguyền, không thể rời mắt đi.

Nhận ra sự hoảng loạn và sợ hãi của cậu, tiểu quỷ nở một nụ cười ma mị, nó tăng tốc độ bò nhanh về phía bên này.

Thịch!

Thịch!

Thịch!

Tiếng tim đập như trống vang lên trong khoang ngực, bàn tay cầm điện thoại của Lê Đạt siết chặt. Khoé môi cậu run rẩy, mấp máy:

“Làm ơn…làm ơn hãy nhận điện thoại…”

————

Trong phòng tắm, hơi nước trắng mờ bay lượn trong không trung làm tăng thêm vẻ mờ ảo cho căn phòng. Cùng với đó là mùi sữa tắm ngọt ngào tràn ngập trong không khí.

Phương Diễm dùng tay vuốt nhẹ lên mặt gương để loại bỏ lớp sương trắng, cô nhìn gương mặt đỏ ửng của mình trong gương, tầm mắt tập trung vào vị trí giữa ấn đường, nơi có sợi oán khí màu đỏ quấn quanh một cánh sen trắng…

“Tại vì mày đúng không? Nguyên nhân làm tao khó chịu mấy ngày nay.”

Từ khi trở về từ hiện trường án vụ án ở quốc lộ 1A, đêm nào Phương Diễm cũng mơ thấy ác mộng. Có khi chỉ là những giấc mơ vụn vặt như những mảnh nhỏ kí ức, cũng có khi là những mẩu truyện xưa được kể một cách logic có hệ thống.

Có vẻ như đây là kí ức của ai đó, tất cả đều xoay quanh một nhóm người lạ mặt.

Trong giấc mơ, tất cả những người hiện lên đều bị một lớp sương mù màu xám che kín khuôn mặt. Dù có cố gắng thế nào đi nữa Phương Diễm cũng không thể vạch lớp sương để nhìn rõ dung mạo của họ.

Ngay cả việc đến gần để nghe rõ những lời nói của họ cũng là một điều khó khăn. Cô chỉ biết “họ” nói chuyện với nhau rất nhiều, tiếng nói truyền vào tai biến thành những tạp âm ồn áo văng vẳng gần xa.

Âm thanh, hình ảnh, cả hai yếu tố cô đều không cảm nhận được quá rõ ràng. Chỉ có duy nhất một thứ khác biệt hiện hữu đó là cảm xúc.

Tất cả những cảm xúc: vui mừng, đau đớn, buồn bã hay bi thương nối tiếp nhau xuất hiện, cuối cùng chúng dồn nén hoá thành sự phẫn nộ đến tột cùng.

Cơn phẫn nộ tràn ngập trong lòng luôn quấy nhiễu giấc ngủ của Phương Diễm. Đã mấy đêm liền cô không được ngủ ngon rồi.

Phương Diễm như một phần của câu truyện, có thể thấy, có thể nghe nhưng không rõ và không thể hiểu. Nhưng đồng thời cô cũng chỉ như một người qua đường không thể tham gia vào câu chuyện ấy.

Khẽ buông một tiếng thở dài: “Rốt cuộc mày là thứ gì? Muốn nói với tao điều gì?”

Khoảng mười phút sau, Phương Diễm bước ra khỏi phòng tắm, trên đầu phủ một tấm khăn màu trắng mềm mại. Cô vừa đi vừa dùng khăn xoa nhẹ lên mái tóc dài đen mượt.

“Một, yêu Tổ Quốc, yêu đồng bào

Hai, học tập tốt, lao động tốt

Ba, đoàn kết tốt, kỉ luật tốt

Bốn, giữ gìn vệ sinh thật tốt

Năm, khiêm tốn, thật thà, dũng cảm

“Một, yêu Tổ Quốc…”

Tiếng chuông điện thoại vang lên thu hút sự chú ý của Phương Diễm. Cô khá bất ngờ vì đã muộn nhưng lại có người gọi điện cho mình vào lúc này.

Lật tìm chiếc điện thoại bị vùi trong đống chăn đệm, Phương Diễm nhận ra người gọi đến là Lê Đạt. Không chần chừ thêm một giây nào, cô lập tức bắt máy.

Có lẽ đã có manh mối về người đàn ông. Lúc trưa ăn cơm với nhau Lê Đạt đã hẹn: nếu điều tra được thông tin của kẻ tình nghi sẽ gọi điện báo cho cô hoặc anh Minh Khang nên Phương Diễm mới có suy nghĩ như vậy.

“Alo.”

“…” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng hít thở nặng nề của Lê Đạt. Hình như còn có cả tiếng sấm kèm theo những tạp âm không rõ.

“Alo? Em nghe, anh Lê Đạt đó à?”

“…” Vẫn là những tiếng thở dốc đầy khó nhọc vang lên không dứt.

“Alo?” Phương Diễm có chút bối rối. Cô không hiểu truyện gì đang xảy ra vào lúc này.

“Anh…anh thấy…thấy…nó rồi…” Cuối cùng đầu dây bên kia cũng lên tiếng.

Thấy nó? Lê Đạt đang nói đến thứ gì?

Giọng của Lê Đạt vang lên với những âm điệu đứt quãng, âm thanh như bị bóp nghẹt trong cổ họng khiến cho người nghe có cảm giác cậu đang cầu cứu trong vô vọng.

Thông qua điện thoại, Phương Diễm có thể cảm nhận được sự run rẩy và sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn của cậu.

“Có chuyện gì sao? Anh đã thấy cái gì vậy?” Phương Diễm cũng có chút khẩn trương theo.

“Phù…phù…ực…”

Lê Đạt cố gắng ổn định tâm trạng, cậu nuốt nước bọt để lấy dũng khí. Tầm mắt vẫn không rời khỏi tiểu quỷ đang đứng trước ngưỡng cửa phòng.

“…Tiểu quỷ, anh đã thấy tiểu quỷ em nói trong lúc ăn cơm trưa nay.”

“Cái gì?”

Phương Diễm bật dậy khỏi giường, do động tác quá mạnh nên chiếc khăn tắm trên đầu bị rớt xuống đất nhưng cô không quan tâm.

“Anh thấy nó ở đâu? Anh ổn chứ?…rè…rè…alo…alo?”

Cô nhíu mày khi nhận ra tín hiệu không được tốt. Có lẽ trời đang mưa lớn nên đường truyền tín hiệu bị nhiễu.

“Alo? Đang xảy ra chuyện gì vậy? Anh đã thấy tiểu quỷ ở đâu?”

“Bây giờ, nó đang đứng trước cửa phòng. Rè…rè…anh…đang ở đơn…vị…rè…rè…”

Tuy giọng nói của Lê Đạt bị đứt quãng nhưng Phương Diễm vẫn nhận được những thông tin quan trọng. Tiểu quỷ đang muốn tấn công viên cảnh sát trẻ.

Nhưng tại sao chứ?

Thường thì trên những người làm trong cơ quan nhà nước đặc biệt là công an, cảnh sát đều có chính khí hộ thể nên tà ma rất khó làm hại. Họ được ví như quan sai cõi trần nên có sự uy hiếp nhất định đối với ma quỷ, đáng lẽ ra Lê Đạt không thể nào là đối tượng tấn công của tiểu quỷ.

Hay là do cậu có liên quan đến xác nữ?

Không, không đúng!

Phương Diễm tự phủ nhận bản thân. Qua cuộc trò chuyện với Lê Đạt, cô biết cậu chưa từng tiếp xúc với xác nữ.

Đầu phân tích tình hình còn thân thể Phương Diễm ngay lập tức di chuyển xuống nhà dưới. Bàn tay cầm điện thoại của cô siết chặt, các đốt ngón tay trắng bệch tiết lộ tâm trạng căng thẳng lúc này.

Chết tiệt! Khoảng cách từ biệt thự đến sở cảnh sát quá xa nên cô sợ bản thân không đến kịp. Phương Diễm cắn chặt răng, cô không muốn người vô tội tiếp tục bị hại.

“Lê Đạt, anh nghe em nói đây, hiện giờ anh phải bình tĩnh, tuyệt đối không được tỏ ra sợ hãi vì nỗi sợ có thể khiến ma quỷ tấn công nhanh hơn…”

“…Em sẽ đến chỗ anh ngay bây giờ.”

“Anh có đang mặc cảnh phục không? Tuyệt đối đừng cởi ra, còn nếu chưa mặc thì mau lấy đồng phục cảnh sát mặc vào, nó sẽ có tác dụng đe doạ nhất định.”

“Được…được…anh…roẹt…cụp…” Điện thoại đột ngột bị ngắt kết nối.

Phương Diễm nhanh chóng gọi lại nhưng không được. Cô đã xuống đến phòng khách nhưng chợt khựng lại, cả người cứng ngắc.

Cô đã quên mất một điều quan trọng, cô không hề có xe để đi. Chả lẽ lại chạy bộ đến sở cảnh sát, nếu đi bộ chắc trời sáng mới đến nơi. Nhưng bây giờ đã quá nửa đêm nên nếu làm phiền bất cứ ai trong đặc nhiệm cũng không ổn lắm.

Hay là gọi taxi?

Cô ngay lập tức bác bỏ suy nghĩ này. Đợi taxi đến quá tốn thời gian.

Vì không biết làm thế nào nên Phương Diễm rơi vào sự bối rối. Cô đứng ngây ra như phỗng giữa phòng khách.

“Có chuyện gì mà giờ này em còn ở đây?”

Bất ngờ có một giọng nam trầm ấm vang lên cắt đứt sự bối rối của Phương Diễm. Ngẩng đầu nhìn thì phát hiện đó là Quang Huy, trên tay của anh cầm một quyển sổ ghi chép nhỏ màu đen. Cô đoán anh mới từ dưới hầm lên.

Quang Huy bất ngờ khi thấy Phương Diễm đang ngây người đứng giữa phòng khách. Cô mặc bộ đồ ngủ màu hồng phấn, mái tóc dài vẫn còn ướt bung xoã trên vai, khuôn mặt trắng nõn tràn ngập hoang mang.

“Anh Quang Huy…”

Như người đuối nước gặp được phao cứu mạng, Phương Diễm chạy đến nắm tay của Quang Huy kéo đi.

“…Anh đi theo em.”

Anh nhìn vào bóng dáng cô nhóc phía trước rồi nhìn xuống vị trí tay hai người giao nhau. Anh rũ mi che đi sự ngạc nhiên trong mắt. Không nói một lời nào, Quang Huy sải dài bước chân phối hợp với tốc độ chạy của cô.

———

Về phía Lê Đạt tại sở cảnh sát lúc này.

Bên ngoài trời vẫn đổ mưa tầm tã, sấm chớp nối tiếp nhau vang lên không ngừng. Trong đầu của cậu vẫn vang lên lời dặn dò của Phương Diễm: tuyệt đối không được tỏ ra sợ hãi.

Nhưng…cậu không làm được!

Cậu cảm thấy bản thân thật vô dụng. Làm cái nghề này, tội phạm giết người, người chết, người sống có dạng nào mà cậu chưa từng thấy qua. Nhưng hiện tại chỉ với một đứa trẻ ma cũng đủ làm cho nỗi sợ hãi khuếch tán toàn bộ tâm trí cậu.

Dường như có một áp lực vô hình đè nén không gian, mang đến sự khủng bố kinh hoàng đánh sâu vào lí trí viên cảnh sát trẻ. Cuối cùng cậu cũng không chống lại được sự sợ hãi, hai chân nhũn ra, quỳ sụp xuống nền nhà lạnh lẽo.

Lê Đạt đưa một tay lên che ngực, cảm nhận chuyển động yếu ớt của trái tim dưới lòng bàn tay.

Tim…đau quá~

Một lần nữa hướng ánh mắt về phía cửa ra vào, tiểu quỷ vẫn chưa rời đi. Có vẻ như nó e ngại điều gì đó nên vẫn chần chừ không tiến vào trong phòng.

Cậu cảm nhận được sự tức giận của tiểu quỷ. Nó tức tối bò qua bò lại trên hành lang, thỉnh thoảng nó dừng lại rồi nhìn chằm chằm vào cậu.

Đợi đến khi Lê Đạt không chống đỡ được mà gục xuống sàn nhà, biết cậu đã đạt đến giới hạn. Phía đối diện, tiểu quỷ nở một nụ cười rồi chậm rãi bò vào phòng. Nó thích thú gặm nhấm nỗi sợ hãi toả ra từ trên người cậu.

Bố đã dặn xong việc phải về ngay nhưng làm sao bây giờ?

Nó bị nhìn thấy rồi~

Dưới ánh mắt tuyệt vọng của Lê Đạt, tiểu quỷ đẩy nhanh tốc độ bò vào phòng, chỉ còn một chút nữa thôi là nó chạm được vào người cậu nhưng lúc này bất ngờ có một điều bất ngờ xảy ra.

Một con chó trắng xuất hiện chắn trước người cậu, nó đối đầu trực tiếp với tiểu quỷ, ngăn không cho tiểu quỷ tiến lại gần.

Chó trắng nhe hàm răng sắc nhọn đầy tính đe doạ về phía tiểu quỷ, cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ sắc bén khiến cho đối phương sợ hãi không dám tiến lại gần.

Sau mười phút giằng co qua lại, tiểu quỷ không cam lòng rời đi.

Lê Đạt có chút giật mình khi đối diện với đôi mắt đỏ rực của chó trắng.

Ngay khi cậu nghĩ nó sẽ tấn công mình mà sợ hãi nhắm chặt hai mắt nhưng không, chó trắng chỉ ngoảnh lại nhìn thoáng qua rồi đi về phía cửa, bóng dáng của nó mờ dần rồi biến mất trong làn mưa trắng xoá.