Quang Huy lái xe lao nhanh như một mũi tên xuyên qua không khí. May mắn hiện tại đang giữa trưa nắng gắt nên phương tiện lưu thông trên đường không có nhiều.
Từ xa, anh đã thấy âm khí dày đặc phủ trên căn nhà hai tầng trước nhà có dàn hoa giấy. Âm khí như ác thú nuốt chửng căn nhà.
Minh Khôi nói đúng, chỉ có cấp độ ác linh mới có khả năng mang đến cảm giác áp lực và sợ hãi đến như thế này. Cho dù là bây giờ là ban ngày, ác linh cũng có thể ngang nhiên lộng hành.
Tháng cô hồn, đúng! Nó cũng là một trong những nguyên nhân giúp cho ma quỷ có thể lộng hành trên dương gian giữa ban ngày ban mặt như thế.
Quang Huy dừng xe trước cổng nhà, may mắn là cổng không khoá nên anh trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Ngay từ bước chân đầu tiên đặt lên đất của ngôi nhà này, âm khí dày đặc từ bốn phương tám hướng lao đến với ý đồ muốn cắn xé linh hồn anh. Xen lẫn trong đó còn có rất nhiều cô hồn dã quỷ, có vẻ như tất cả bọn chúng đều bị một thế lực vô hình điều khiển.
Mặc cho âm khí và dã quỷ muốn tấn công mình, Quang Huy không thèm liếc chúng lấy một cái. Bởi vì xung quanh người anh, phạm vi bán kính một mét xuất hiện quầng sáng trắng trong suốt, ngăn cách mọi ý đồ tấn công của các thế lực vô hình.
Anh đẩy cánh cửa gỗ bước vào nhà, ánh mắt lướt qua đống đồ đạc rơi vãi ngổn ngang trên sàn, bên trên còn xuất hiện vài giọt máu không biết là của ai.
Rầm~
Trên tầng hai phát ra tiếng đồ vật rơi vỡ và tiếng cánh cửa bị xổ đẩy kịch liệt. Quang Huy nhận ra khí tức quen thuộc của đồng đội. Không chậm trễ thêm một giây nào, anh vội vàng lao lên tầng hai.
Chân dài của anh bước những bước lớn, trực tiếp bước ba bậc thang cùng một lúc. Sau bảy lần di chuyển, Quang Huy đứng trước hành lang tối om.
Ánh mắt của anh bị thu hút bởi cánh cửa gỗ cuối cùng bên phải, từ trong khe hở của cánh cửa, khí tức băng lãnh đặc trưng trong trận pháp của Minh Khôi truyền ra.
Tất cả mọi người đang ở đó.
Anh bước từng bước về phía cánh cửa mục tiêu trước mặt nhưng tốc độ rõ ràng đã chậm đi rất nhiều. Không phải Quang Huy không muốn nhanh chóng tiến đến trợ giúp Minh Khôi mà do anh bị oán khí dày đặc màu đỏ cản lại.
Phải, là oán khí chứ không phải là âm khí giống như dưới tầng một.
Tầm mắt của anh bị tầng tầng lớp lớp sương mù màu đỏ che phủ, thị thực bị hạn chế trong phạm vi bán kính hai mét. Nếu không phải có ánh sáng linh lực của Minh Khôi tràn qua khe cửa dẫn đường, anh nghĩ bản thân sẽ phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể tìm được chính xác vị trí của cậu.
Oán khí của quỷ anh mạnh hơn oán khí trên người xác nữ rất nhiều. Quang Huy nhíu mày, mới hôm trước kẻ tấn công Kiêm-tội phạm ma tuý vẫn chỉ là một tiểu quỷ nhỏ bé tương đương với cấp độ "tà linh", sao chỉ sau một đêm đã tăng sức mạnh nhanh đến mức trực tiếp vượt qua cấp "oán linh" lên cấp "ác linh" rồi.
Có uẩn khúc, anh kết luận.
Chẳng lẽ bản thể của tiểu quỷ đã đến đây? Nếu như những nạn nhân trước bị "thể hồn” tấn công thì việc họ bị nhầm lẫn cấp độ là điều dễ hiểu.
Nếu đúng như thế thật thì phải gọi thứ xuất hiện lần này là “quỷ anh”-linh hồn bị giam trong xác của trẻ nhỏ tu luyện thành.
“Cộc..cộc…cộc…choang~”
Quang Huy nhìn quả bóng nhựa đồ chơi trẻ em lăn đến dừng lại trước chân mình. Anh ngẩng đầu nhìn về hướng quả bóng lăn đến.
Quá tối, không thể thấy gì.
“Vù~”
“Choang~”
Khoảnh khắc anh định bước qua quả bóng thì bất ngờ có một vật thể lạ bay đến tấn công từ sau lưng. Với tốc độ phản xạ nhanh nhạy của mình, anh lập tức nghiêng người một góc 45 độ để né tránh.
Dựa vào âm thanh rơi vỡ của đồ vật, Quang Huy đoán vật thể tấn công anh là một đồ được làm từ sành hoặc sứ.
Cuối cùng anh cũng đến đứng trước cánh cửa phòng Minh Khôi. Ngay khi bàn tay của anh đặt lên nắm xoay cửa, phía sau lưng, những mảnh vỡ thuỷ tinh dưới đất bị một luồng sức mạnh vô hình nâng bay lơ lửng giữa không trung, mà tất cả đầu nhọn nhất của chúng đều hướng trực tiếp về phía người Quang Huy.
Ba…
Hai…
Một!
Lông tóc gáy của anh dựng ngược, cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng khiến cho thần kinh tê liệt. Anh quát lớn:
“Ra đây!”
Không có ai trả lời.
Trong phòng, khi nghe giọng nói quen thuộc của đội trưởng, đôi mi của Minh Khôi run run vài cái rồi mở ra. Cậu mỉm cười:
“Cuối cùng đội trưởng cũng đến rồi.”
Minh Khôi định rời khỏi vị trí trung tâm trận pháp để ra mở cửa nhưng khi nhìn thấy những bàn tay đen ngòm đang cố vươn vào phòng thông qua ô cửa kính vỡ nát thì cậu lại từ bỏ ý định.
Cậu rời đi đồng nghĩa với việc hai mẹ con bà Nga sẽ phải chết.
Minh Khôi bất lực nhìn về phía cửa, nơi có tiếng đánh nhau vang lên, cậu thì thào:
“Anh Quang Huy, tất cả nhờ vào anh, vụ án này nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng.”
Ngoài cửa, Quang Huy vội cúi người tránh đi tất cả tấn công từ mảnh vỡ thuỷ tinh.
Phập! Tiếng mảnh vỡ ghim mạnh vào cánh cửa gỗ vang lên ngọt lịm.
Anh mím chặt môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào khoảng không đỏ đậm trước mặt. Trí thông minh của quỷ anh quả thật không thể xem thường. Nó biết anh có kết giới hộ thể nên tất cả các loại “ác khí” trên đời đều không thể tiếp xúc và làm hại được nên đã chọn tấn công vật lý.
“Đúng là kết giới không thể cản được tấn công vật lý từ những vật phàm trần…Nếu thế thì lấy cứng đối cứng đi.”
Quang Huy nhìn vào khoảng không trước mặt, anh biết quỷ anh trong bóng tối đang theo dõi nhất cử nhất động của mình.
Cánh tay phải buông lỏng bên hông của anh khẽ nâng lên, bằng một cách thần kì nào đó, trên bàn tay vốn trống không của anh xuất hiện một thanh kiếm màu đỏ bằng linh lực.
Linh lực hoá hình~
Tương tự như Phương Diễm, pháp khí hoá hình của cô là “xích linh lực” còn của anh lại là kiếm.
Một thanh kiếm dài hơn một mét, lưỡi kiếm đỏ rực như máu, bên trên lưỡi kiếm khắc hình một con rồng đen sống động như thật. Đuôi rồng quấn quanh chuôi kiếm màu đen, còn đầu rồng hướng về đầu mũi kiếm. Điều đáng chú ý là mắt rồng nhắm chặt, long trảo đạp mây vườn gió.
Thanh kiếm vừa xuất hiện, uy áp nồng hậu bao phủ toàn bộ không gian hành lang. “Khí” đỏ tươi toả ra từ thân kiếm đẩy lùi toàn bộ oán khí đỏ đậm dạt sang bên cạnh.
Kiếm xuất, khiên ẩn
Một chém diệt ác
Hai chém tru tà
Long Ảnh xuất thế
Uy trấn non sông.
“Long Ảnh” chính là pháp khí hoá linh của Quang Huy. Rất ít khi anh gọi nó xuất thế, chỉ những trường hợp giống như bây giờ, khi đối đầu trực tiếp với quỷ anh cấp độ “ác linh” anh mới sử dụng.
Long Ảnh xuất hiện, kết giới màu trắng bạc xung quanh người anh biến mất. Oán khí xung quanh mặc dù có chút dè trừng thanh kiếm trong tay Quang Huy nhưng cuối cùng vẫn bị sức mạnh của quỷ anh điều khiển tấn công về phía anh.
Quang Huy đè nén cảm giác khó chịu và dao động trong lồng ngực, ánh mắt của anh lạnh băng, thẳng tắp nhìn về phía trước. Sau đó, anh tăng tốc đâm thẳng kiếm về nơi có oán khí dày đặc nhất.
Bụp! Mũi kiếm gặp vật cản, long khí trên thân kiếm đẩy lui oán khí để lộ ra một đứa trẻ ma.
Quỷ anh mang hình hài một thai nhi tầm tám, chín tháng tuổi. Đã thành hình nhưng ngũ quan vẫn chưa phát triển hoàn toàn. Trên thân của nó phủ một lớp vảy dày màu đen giống như vảy rắn, đỉnh đầu mọc một chiếc sừng nhỏ màu đỏ.
Đặc biệt là cặp mắt đỏ rực của nó đang oán độc nhìn chằm chằm vào anh, khuôn miệng mở lớn để lộ ra cặp răng nanh nhọn hoắt đầy đe doạ.
Quỷ anh dùng móng tay sắc ngọn của mình bò lên trần nhà tránh đi công kích của Quang Huy. Nhát đâm vừa rồi của anh chỉ đâm sượt qua tay trái của nó, cắt đứt một ngón tay.
Từ vết cắt trên trên tay trái, máu đen chảy tí tách rớt xuống nền nhà, bốc ra mùi hôi tanh khó ngửi.
Quang Huy và quỷ anh mắt đối mắt nhìn nhau chằm chằm. Đối phương nhìn xuống Quỷ Ảnh rồi lại nhìn vào cắp mắt đen lạnh băng không cảm xúc của anh với vẻ e sợ.
“Xuống đây.” Anh nói khẽ.
Quỷ anh lùi về phía sau vài bước.
“Sợ à? Đồ thỏ đế.” Anh tiếp tục khiêu khích.
“Grào…”
Quỷ anh tức tối lao về phía Quang Huy với tốc độ chóng mặt. Nó vung bàn tay nhỏ với những móng tay sắc nhọn về phía đầu anh. Móng vuốt đen xé không khí, loé lên ánh sáng sắc lạnh.
Quỷ quyền chưa đến khí đã đến, oán khí màu đỏ toả ra từ trên người quỷ anh tấn công về phía Quanh Huy nhưng anh không tránh mà trực tiếp đối mặt.
Long Ảnh trên tay anh vung mạnh về phía nó, không chút lưu tình nhắm thẳng vào cần cổ nhỏ của quỷ anh. Vì đang trên không trung nên nó không thể xoay mình tránh né.
Ngay khi Quang huy nghĩ mình sẽ thành công chém đứt cổ đối phương thì bất ngờ bị một bàn tay nắm chân, lôi giật về phía sau.
Ngoảnh lại thì phát hiện đó là tay của một cô hồn dã quỷ nhân lúc anh không chú ý tấn công. Long Ảnh kiếm không chút lưu tình chém đứt người cô hồn.
Quang Huy gồng mình, tinh thần tập trung cao độ để ý xung quanh. Không để cho bản thân bị tấn công đột ngột như lần trước nữa.
Cú xoay vừa rồi tạo cơ hội cho quỷ anh ra tay, nó lao về phía anh một lần nữa. Quang Huy nghiêng người né tránh nhưng không kịp nên bị móng tay của quỷ anh cào mạnh vào lưng, tạo thành một vết thương kéo dài từ bả vai xuống đến thắt lưng.
Mùi máu tanh lồng tràn ngập trong không khí.
Phía đối diện, quỷ anh hưng phấn liếm móng tay mình. Nó nhìn vào những giọt máu rơi xuống đất với vẻ thèm thuồng.
Lần này Quang Huy thực sự tức giận. Tay anh nhấc lên cao, chĩa thẳng mũi kiếm về phía quỷ anh, linh lực vận chuyển, một luồng linh lực nồng hậu truyền qua cánh tay tiến thẳng vào thân kiếm.
Long Ảnh kiếm nhận được cổ vũ của chủ nhân, rung lên liên hồi, từng mảnh vảy rồng đen bóng hấp thụ linh lực loé sáng, mắt rồng mở hé. Sau một tiếng rồng ngâm, lưỡi chém linh lực màu đỏ hình trắng khuyết lao thẳng về phía quỷ anh.
Bụp! Quỷ anh bị linh lực đánh bật về phía sau. Nhát chém gần như liếm đứt người nó. Quỷ anh biết mình không phải đối thủ của anh nên quay lại nhìn Quang Huy một lần cuối, khắc gương mặt anh vào đầu, rồi lẩn vào đám sương mù đỏ đậm.
Anh cũng không cố chấp đuổi theo nó mà tiến đến rõ cửa phòng.
“Minh Khôi, bên ngoài ổn rồi. Em có thể ra ngoài.”
Minh Khôi nghe được lời anh nói, cậu nhìn về lỗ hổng trên ô cửa kính thì phát hiện tất cả ma quỷ đã rút đi. Âm khí bên ngoài cũng không còn chút tăm hơi.
Đã an toàn~
Cậu mỉm cười, thu linh lực về cơ thể. Sau đó…
“Rầm!”
“Minh Khôi, Minh Khôi cháu sao thế?” Tiếng bà Nga hốt hoảng vang lên.
Quang Huy bên ngoài nghe tiếng động bèn phá cửa xông vào, đập vào mắt anh là thân ảnh đổ gục dưới sàn của đồng đội và nụ cười điện dại của Nguyệt hướng về phía mình.