Gần 10 giờ tối, quốc lộ 1A-hiện trường phát hiện thi thể người phụ nữ(đã đề cập qua ở chương 20).
Chiếc xe ô tô dừng lại ven đường, Khánh Lam tắt máy, ánh sáng từ đèn xe lịm dần rồi vụt tắt, trả lại màn đêm sự tăm tối và lạnh lẽo. Bóng đêm có khả năng phủ lên mọi thứ quen thuộc vào ban ngày một lớp giấy mỏng, biến chúng trở nên xa lạ và đáng sợ.
Không gian xung quanh xe tĩnh lặng một cách kì lạ, không có âm thanh của con người, cũng không có âm thanh của côn trùng hoạt động về đêm, ngay cả tiếng lá cây xào xạc trong gió cũng chẳng có.
Hoàn toàn tĩnh lặng~
Vầng trăng non treo trên cao dù có nỗ lực đến thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể chiếu ra những tia sáng yếu ớt làm hắt lên nền đất những bóng đen đủ mọi hình dạng khác lạ.
Đêm…có thể rực rỡ như pháo hoa muôn màu, cũng có thể âm u và tĩnh lặng như bức tranh chỉ có hai gam màu xám và trắng.
“Em có sợ không?”
Tống Khánh Lam hỏi Phương Diễm. Cô lo thành viên mới của đội không quen và sợ hãi khi phải ra ngoài vào lúc nửa đêm như vậy. Hơn thế nữa, nơi bọn họ cần đến lại là hiện trường vụ án, cách xa trung tâm thành phố.
Phương Diễm mới chỉ là một cô bé vừa tròn mười tám tuổi mà thôi.
“Chị đừng lo, em quen rồi." Cô không trả lời là "có sợ" hay "không sợ” mà trả lời là “quen”.
“Quen" đó là bởi vì ba năm trở lại đây, bắt đầu từ khi Phương Diễm mười lăm tuổi, cô đã theo ông nội ra ngoài trừ quỷ vô số lần, đêm có, ngày cũng có. Mặc dù khi ấy cô chưa có linh lực nên chỉ có thể đứng nhìn từ xa, nhưng ít nhiều cũng học được bản lĩnh trừ ma từ ông nội.
“Ừ, vậy chị em mình xuống thôi.” Có lẽ cô đã lo lắng quá thái.
Phương Diễm gật đầu rồi bước xuống xe. Ngay khi vừa rời khỏi xe, cô đã cảm nhận được âm khí xung quanh đang có dấu hiệu bị hút về phía bên này. Vội vàng vận chuyển linh lực để bảo vệ cơ thể, Phương Diễm đưa tay lên dựng lại cổ áo khoác gió lên cao, che đi cẩn cổ trắng nõn bị lộ ra ngoài.
Âm khí nhiều quá!
Liếc mắt nhìn xung quanh một lượt để phân tích hiện trường. Đây là một nơi khá vắng vẻ, gần như không có nhà dân hay nhà máy nào xuất hiện. Xung quanh cây cối um tùm, rậm rạp càng làm tăng thêm vẻ âm u và chết chóc.
Phía trước mặt có một vùng đất rộng khoảng mười mét vuông được dây vàng chuyên dụng quây lại, đồng thời có bốn chiếc đèn nháy báo hiệu cho người qua đường tránh ra xa.
Phương Diễm đoán rằng đó là nơi phát hiện ra xác nữ.
Theo lời chị Khánh Lam nói trước đó, xác chết đã được phát hiện từ năm ngày trước nên mọi công tác khám nghiệm hiện trường đã hoàn thành. Hồ sơ vụ án cũng đã được lập nhưng là “hồ sơ mật”.
Vì có mắt âm dương nên cô được giao cho nhiệm vụ đến đây để tìm xem linh hồn của cô gái có xuất hiện xung quanh hay không. Nếu may mắn tìm được thì việc tìm ra hung thủ sẽ dễ dàng hơn.
“Có khả năng đây không phải là hiện trường đầu tiên xảy ra án mạng, cô gái bị sát hại ở nơi khác, sau đó xác được trôn ở đây. Khi được phát hiện, thi thể nạn nhân đã phân huỷ rất nặng, theo pháp y thời gian tử vong vào khoảng 6 đến 7 tháng trước.”
Khánh Lam đi bên cạnh cung cấp cho Phương Diễm thêm thông tin về vụ án. Dừng một lát cô lại nói tiếp:
“Tuy nhiên, đó chỉ là dữ liệu bên phía công an cung cấp, còn cụ thể thế nào thì phải đợi kết quả từ anh Quang Huy mới rõ được.”
Anh Quang Huy? Vị đội trưởng đặc nhiệm 999, người mà Phương Diễm vẫn chưa có dịp chạm mặt.
“Tại sao phải đợi kết quả từ anh Quang Huy vậy chị? Hơn nữa làm thế nào phía công an xác định được đây là vụ án linh dị để rồi liên hệ với chúng ta?”
“Hỏi hay lắm.” Tống Khánh Lam mỉm cười.
“Thứ nhất, anh Quang Huy là một trong những pháp y đặc biệt và giỏi nhất Việt Nam hiện tại. Tất nhiên em có thể phản biện rằng, ở nước ta pháp y giỏi không thiếu nhưng điều chị muốn nhấn mạnh đó là hai chữ đặc biệt.”
“Người trong giới gọi những người như anh Quang Huy là linh giới pháp y.”
“Linh giới pháp y? Lần đâu tiên em nghe đến danh hiệu này.” Phương Diễm đi bên cạnh ngạc nhiên.
Khánh Lam bật cười trước thái độ ngạc nhiên của Phương Diễm: “Người trần khi ốm đau có bác sĩ, thì người âm cũng phải có bác sĩ chứ đúng không?”
“Những linh giới pháp y như đội trưởng của chúng ta là những người chuyên đi tìm câu trả lời, giải mã sự bí ẩn và lời nhắn mà người đã khuất để lại. Họ cũng có thể được gọi là…”
“…Quỷ y!”
Có chút rùng mình!
“Em thấy vẫn nên gọi là linh giới pháp y đi, chứ quỷ y nghe giống gọi danh hiệu của người cõi âm quá.” Phương Diễm có run sợ mình khi nghe đến hai từ “quỷ y”.
“Ha ha ha…vốn ban đầu tên gọi chuẩn phải là quỷ y ,nhưng do danh hiệu này khiến người ta cảm thấy u ám và đáng sợ nên sau đó người trong giới mới bàn nhau rồi đổi tên thành linh giới pháp y đó.”
“Vậy còn vấn đề thứ hai thì sao? Làm cách nào để phía công an biết được đâu là vụ án linh dị?”
Nghe câu hỏi, Khánh Lam trầm mặc vài giây, khuôn mặt cô trở nên nghiêm túc, ánh mắt cũng có một điều gì đó khác lạ.
“Bởi vì…riêng vụ án chúng ta đang thụ lý này thôi…đã có đến hai nam pháp y tử vong không rõ nguyên nhân và một nữ công an bị doạ cho điên rồi. Đồng thời, nhiều người cũng đã thấy thứ không nên thấy xuất hiện.”
“Phải đến khi xác nữ được đưa về biệt thự, mọi chuyện mới dừng lại.”
Sau câu nói của Tống Khánh Lam, không khí giữa hai người bỗng trở nên trầm mặc. Phương Diễm cần thời gian để tiêu hoá mớ thông tin vừa nhận được.
Trước tiên, cô biết được một danh hiệu mới "linh giới pháp y" hay còn gọi là "quỷ y", chỉ những "bác sĩ” chuyên về phần âm. Sau đó là vụ án sẽ được chuyển thành “hồ sơ mật/ hồ sơ đen" khi trong quá trình điều tra gặp những sự kiện linh dị, kì quái xảy ra.
Nhưng theo cô được biết, đặc nhiệm 999 là một tổ chức bí ẩn không được công bố rộng rãi ra bên ngoài, vậy thì làm thế nào để tổ chức có thể tiếp cận được nhiều vụ án. Hơn thế nữa, trong quá trình điều tra rất có thể sẽ gặp rắc rối về vấn đề pháp lý.
Nghĩ ngợi một lúc, Phương Diễm hỏi ra thắc mắc trong lòng:
“Chị Khánh Lam này, chúng ta chỉ tiếp nhận hồ sơ từ phía công an thôi ư?”
“Đặc nhiệm 999 chỉ tiếp nhận hồ sơ từ ba đối tượng duy nhất thôi em.” Dừng một lát để quan sát phản ứng của Phương Diễm, Khánh Lam tiếp tục:
“Thứ nhất là công an ví dụ như vụ án hiện tại, thứ hai là từ những người trong giới, cuối cùng là nhận hồ sơ trực tiếp từ…người chết.”
“Người chết…” Phương Diễm lẩm nhẩm trong miệng.
Nhận án từ người chết, nghe thôi đã thấy kích thích rồi. Phương Diễm không thể nào tưởng tượng được công việc sau này của bản thân sẽ ra sao nhưng có một điều chắc chắn rằng: tham gia 999 là một quyết định đúng đắn.
Đã đến lúc bản thân phải chủ động tìm hiểu kĩ hơn về những thứ vô hình vây xung quanh từ nhỏ đến lớn, cô nghĩ.
“Em xem có nhìn thấy gì không?”
Khánh Lam dẫn Phương Diễm đến đứng trước một hố đất sâu khoảng nửa mét, kích thước vừa đủ chứa một người trưởng thành. Nơi này chính là địa điểm phát hiện ra xác nữ, do mấy hôm trước trời mưa to làm lộ bàn tay của người chết ra khỏi mặt đất, được một người đàn ông đi ngang qua phát hiện.
Phương Diễm tập trung tinh thần, cô cởi bỏ chiếc kính râm mượn từ chị Khánh Lam xuống treo trước cổ áo khoác gió rồi nhìn chăm chú xuống dưới hố sâu.
Âm khí dày đặc bao phủ xung quanh miệng hố, nhưng ngoại trừ âm khí màu xám và một ít thi khí, Phương Diễm không hề thấy có điều gì bất thường nào khác.
Nghĩ ngợi một lúc, cô bèn quỳ một chân xuống rồi dùng lòng bàn tay trái áp xuống nền đất để cảm nhận.
Đóng lại thị giác, những giác quan còn lại trở nên nhạy bén đến khác thường. Đến mức cô có thể ngửi thấy mùi hôi rất nhẹ vờn quanh chóp mũi, ngay cả tiếng dế kêu sâu trong lòng đất cũng trở nên rõ ràng.
Phương Diễm mở miệng đọc chú ngữ, giọng của cô khẽ khàng, trầm bổng lên xuống đều đặn như những lời hát êm ái. Theo mỗi câu chữ phát ra từ miệng cô, một sợi chỉ linh lực vàng nhạt chui ra từ lòng bàn tay trái đâm sâu vào lòng đất đen ngòm…
“Đoàng,… đùng,…đoàng…”
Trời mưa tầm tã, nước từ trên cao đổ xuống như trút. Tiếng mưa rơi đập vào lá cây phát ra những tiếng “rào rào” nhiều khi át đi cả tiếng sấm.
Trên bầu trời, những tia sét hung hăng rạch nát màn đêm đen đặc. Thỉnh thoảng có một vài ánh chớp loé lên đầy bất ngờ, soi sáng bóng người đang hì hục đào hố dưới đất.
“Cộp, cộp, cộp…” Âm thanh mặt đất bị lưỡi quốc xới tung vang lên xen lẫn trong tiếng mưa rào.
Do trời quá tối nên chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen đang đào đất, nhìn vào vóc dáng, lờ mờ có thể nhận ra đây là một người đàn ông. Ngoài ra, dưới chân hắn ta còn có một người nữa không rõ giới tính đang nằm với tư thế úp sấp.
Mùi máu tanh nồng hoà cùng với mùi đất lan toả khắp không khí càng làm tăng thêm sự rùng rợn lúc này.
Ai?
Ai lại đi đào đất giữa đêm khuy như thế?
Còn người nằm dưới đất còn sống hay đã chết?
Tình cờ có một tia chớp lóe sáng trên nền trời, chỉ trong vài tích tắc ngắn ngủi, gương mặt của một gã đàn ông dính đầy máu và nước mưa hiện lên…
“Phương Diễm…”
"Phương Diễm…”
“Mau tỉnh lại…"