Chương 49: Tiểu Quỷ: Hoảng Hốt Trong Đêm

Gương mặt dính đầy máu và nước mưa của gã đàn ông hiện lên trong ánh chớp, ánh mắt của gã sắc lẹm, toát lên vẻ độc đoán và âm u.

Để mặc cho nước mưa xối thẳng vào người, gã nhìn xuống cái xác dưới chân với vẻ mặt vô cảm.

Có vẻ như người đàn ông nghĩ đến điều gì đó vui vẻ. Gã đưa tay lên vuốt ve chiếc túi đen bằng da được treo trước ngực với vẻ mặt trìu mến, khoé miệng khẽ nhếch, để lộ một nụ cười đầy thoả mãn…

Ong~

Ong…ong…

Khoảnh khắc diện mạo của gã đàn ông lộ diện, Phương Diễm cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, cô có cảm giác đầu bị một chiếc quốc sắc lẹm chẻ ra làm đôi.

Đặc biệt là vị trí giữa ấn đường, cơn đau ập đến khiến cho ý thức của cô quay cuồng.

Tiếng mưa, tiếng sấm ồn ào hoà cùng với âm thanh tần số cao như muốn xé thủng màng nhĩ.

Khó thở quá! Não có cảm giác thiếu oxi trầm trọng~

“Phương Diễm…”

"Phương Diễm…mau tỉnh lại.”

“Tỉnh lại…thở…mau thở đi em…”

“Diễm…Diễm…”

Trong cơn mơ màng, Phương Diễm nhận ra có người đang gọi tên mình, nhưng cho dù có cố gắng thế nào đi nữa cô cũng không thể tỉnh lại.

Tống Khánh Lam nhận ra Phương Diễm có điều bất thường. Cô thấy người của cô bé cứng ngắc, mồ hôi chảy ra đầy trên trán và mặt, miệng thì không ngừng phát ra những từ đơn đứt quãng.

“Máu…”

“Mưa…mưa…”

“Người đàn…ông…”

“Xác..."

Hình như Phương Diễm đang ngừng thở, Khánh Lam phát hiện ra điều này là do nhận thấy cả khuôn mặt trắng nõn của Phương Diễm căng phồng, từ từ chuyển sang màu đỏ tím. Gân xanh trên cổ cũng nổi lên một cách rõ ràng.

Nhưng dù có cố gắng gọi thế nào hay lay người ra sao cũng không thể đánh thức được Phương Diễm.

Có lẽ cô bé đang bị vây trong ảo giác.

Sau mấy lần thử đều thất bại, Tống Khánh Lam gấp đến độ xoay lòng vòng. Chợt, một ý nghĩ loé lên trong não bộ của cô.

Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện trong đầu thì thân thể cũng lập tức hành động, Khánh Lam quay người chạy thật nhanh về phía chiếc ô tô đậu cách đó vài bước chân.

Cô vội vàng mở cửa xe rồi lục tìm trong ngăn kéo.

“Đây rồi, bùa thanh lọc.”

Một lần nữa chạy đến bên cạnh Phương Diễm, Khánh Lam dùng hai ngón tay kẹp lá bùa vào giữa rồi vận chuyển linh lực kích hoạt bùa thanh lọc trong tay. Sau đó, cô lập tức dán lá bùa vào giữa trán của Phương Diễm.

Khoảnh khắc lá bùa chạm đến trán Phương Diễm, nó loé sáng trong tích tắc ngắn ngủi rồi lại trở về trạng thái ban đầu.

“Phù…hít….hít…”

“Phù~"

Phương Diễm bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, theo bản năng cô vội vàng hít một hơi thật sâu để lấy không khí vào phổi. Phải mất vài phút đồng hồ, cảm giác bỏng rát nơi cổ họng và lá phổi mới giảm bớt.

“Phương Diễm, em có sao không?” Khánh Lam bên cạnh lo lắng hỏi.

“Khụ, khụ, khụ…”

Phương Diễm đưa tay lên che miệng ngăn những tiếng ho khan phát ra ngoài. Cô không nói gì mà chỉ lắc đầu báo hiệu mình không sao.

“Mau đứng dậy, em có đi được không?”

“Được ạ.” Giọng nói của cô khản đặc, âm thanh phát ra chủ yếu là âm gió, nghe vào tai có cảm giác yếu đuối và vô lực.

Khánh Lam đưa tay dìu Phương Diễm đứng dậy, đồng thời không ngừng vuốt lưng giúp cô thuận khí.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Em đã thấy được điều gì rồi đúng không?”

“Đúng vậy, em…”

“Đoàng.” Bất ngờ một tiếng sấm lớn cắt ngang lời nói của Phương Diễm.

Gió lớn đột ngột ùa đến mang theo sự ẩm ướt trong không khí. Phương Diễm ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tối đen rồi quay sang nói với Khánh Lam bên cạnh:

“Trời sắp mưa rồi, chúng ta về biệt thự trước, em sẽ nói chuyện này sau.”

Khánh Lam đồng ý. Cô cũng ngẩng đầu lên nhìn trời, trong miệng lẩm bẩm:

“Thời tiết thật là kì lạ, muốn mưa là mưa ngay được.”

Trong khi hai chị em lên đường quay về biệt thự thì lúc này, Tình-cô gái trong quán bar cũng vừa về đến phòng trọ của mình…

Trời cũng đã về khuya nên cả dãy trọ chỉ còn một mình Tình còn thức. Cô ta bước những bước chân uyển chuyển và nhẹ nhàng trên dãy hành lang sâu hun hút.

Mặc dù đã cố gắng điệu thấp bước chân nhưng tiếng giày cao gót vẫn chạm vào nền gạch hoa, vang lên những tiếng “cộp, cộp” đầy thanh tuý.

Tuy là sinh viên nhưng Tình không ở trong kí túc xá của trường mà một mình ra ngoài thuê nhà trọ riêng. Chi phí hơi đắt một chút nhưng bù lại được cái thoái mái và thuận tiện, có thể dễ dàng đi lại giữa quán bar và nhà, cũng không phải chịu sự quản chế nghiêm ngặt của nhà trường.

Khẽ xoay cần cổ có chút nhức mỏi của mình, Tình đưa tay vào túi xách lục tìm chìa khoá.

Trên trần nhà, bóng đèn cảm ứng bật lên khi cảm nhận được sự chuyển động trong không khí. Ánh sáng màu vàng cam mờ mờ hắt xuống, chiếu ra bóng đen trên mặt đất.

May là lúc này cô ta không cúi đầu nhìn xuống chiếc bóng dưới chân của mình. Bởi vì, ngoài chiếc bóng đen của người sống, còn có một chiếc bóng xám hình người đang ngồi vắt vẻo trên vai trái của Tình.

Bóng xám chỉ to cỡ một con mèo trưởng thành, nó dùng hai tay ôm chặt lấy cổ cô ta, dính chặt.

“Cạch.”

Cánh cửa được mở ra, Tình bước vào nhà, cô tiện tay vứt chiếc túi hàng hiệu lên bàn uống nước, miệng thì không ngừng than thở:

“Quái lạ, sao hôm nay vai trái bị đau thế nhỉ? Mình có mang vác vật gì nặng đâu.” Vừa nói Tình vừa đưa tay lên xoa bóp vai trái của mình.

Do cảm thấy trong người không khoẻ nên cô không tắm rửa mà trực tiếp leo lên giường đi ngủ, ngay cả quần áo ngủ cũng chẳng thèm thay, trực tiếp mặc luôn chiếc váy đỏ bó sát người đi ngủ.

Tạch, Tình đưa tay tắt công tắc bóng đèn, ánh sáng vụt tắt khiến cho bóng tối nuốt chửng căn phòng.

Trên giường, Tình nhắm mắt nhưng trong đầu lại hiện lên gương mặt nhăn rúm của đứa trẻ trên vai Trần Lâm, tiếp đến là gương mặt không cảm xúc của anh ta.

Cô không thể nào quên được ánh mắt đen đầy tăm tối và u ám của gã đàn ông có vẻ ngoài điển trai đó. Ánh mắt như muốn nuốt chửng linh hồn, kéo cô xuống vực sâu vô tận.

Tình khẽ rùng mình, một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng khiến cho cơn buồn ngủ bay biến. Cô cảm thấy có điều gì đó không may sắp xảy ra, giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo vậy.

Để giúp bản thân dễ dàng đi vào giấc ngủ, Tình mở điện thoại rồi vào Youtobe tìm kiếm mục “nhạc thư giãn giúp ngủ sâu”. Cô chọn bừa một bài nhạc dài gần một tiếng rồi để điện thoại lên chiếc bàn cạnh đầu giường.

Tiếng đàn piano xen lẫn với tiếng mưa nhẹ nhàng vang lên khắp căn phòng phần nào xoa dịu được nỗi bất an trong lòng.

Sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ là do mình quá mệt thôi. Tình tự trấn an bản thân.

Tích, tích, tích…

Tiếng kim đồng hồ cơ vang lên trong căn phòng hoà lẫn với âm nhạc nhẹ dàng khiến cho cô trăn trở. Cảm giác bồn chồn, khó chịu xâm chiếm lồng ngực.

Cơn buồn ngủ vẫn không chịu đến.

Một lúc sau, Tình bắt đầu cảm thấy khó thở.

Trong đêm tối, cô ta cảm nhận được có “thứ" gì đó đang ngọ ngậy ngay bên gối trái của mình. Cảm giác bị theo dõi đang hiện hữu và dường như có một ánh mắt thèm khát ẩn sâu trong bóng tối trực chờ con mồi sa vào bẫy.

“Ưm…ưm…a….aaaa.”

Nguy hiểm cận kề thôi thúc Tình vùng dậy, cô muốn bật đèn nhưng cho dù dùng hết sức lực để vùng vẫy, cơ thể cũng không tài nào nhúc nhích được dù chỉ là một chút.

Chưa bao giờ Tình cảm thấy cái chết đang đến gần mình như lúc này.

Dưới lớp chăn mỏng, toàn thân cô gái run lên bần bật, mồ hôi lạnh vã ra như tắm. Ngoài việc mở miệng phát ra những tiếng ú ớ không tròn vành rõ chữ ra thì Tình không thể làm gì khác.

Cô cảm nhận được có một “thứ" gì đó đang chậm rãi bò từ vai trái xuống phía dưới bụng. Dựa vào chuyển động của đối phương, Tình nhận thấy đây giống như động tác bò của trẻ nhỏ. Khoan đã! Đứa trẻ ư?

Đứa trẻ ma!

Đúng, chính là nó. Vậy là hồi tối Tình không nhìn nhầm.

Nó…nó đã theo cô về nhà từ lúc nào?

Nó muốn làm gì?

Tình hoảng loạn, mọi suy nghĩ rối loạn quay cuồng trong đầu.