Trong căn phòng sa hoa và đồi truỵ.
Không khí ái muội tràn ngập mùi nước hoa, mùi rượu xen lẫn vài sợi mùi thuốc lá, càng thêm kích thích thú tính trong người mấy gã đàn ông.
Mặc dù ánh sáng đã được điều chỉnh, giảm xuống mức tối đa nhưng cũng không tài nào che lấp được tình cảnh cay mắt lúc này. Dưới ánh đèn mờ ảo, từng đôi nam nữ đang chìm vào bể dục hiện lên rõ mồn một.
Trần Lâm đưa mắt nhìn mấy tên đàn em bên cạnh. Mấy gã làm gì còn giữ nổi dáng vẻ bặm trợn lúc ban đầu nữa. Mà giờ đây, tên nào tên đấy quần tụt đến đầu gối, thắt lưng điên cuồng nhấp nhô lên xuống trên thân thể non mềm của mấy cô gái trẻ.
Tỉnh táo nhất lúc này, chỉ còn lại một mình Trần Lâm.
Anh ta nhíu mày tỏ ra bực bội khi âm thanh rên rỉ của phụ nữ và tiếng thở dốc đầy ham muốn của mấy gã đàn ông truyền vào tai.
“Phiền phức.” Trần Lâm mấp máy miệng.
Chính một tiếng này lại khiến cho cô gái đang động tình bên cạnh anh ta sửng sốt, cô ta nghĩ Trần Lâm đang mắng mình nên dừng lại động tác trong tay.
Tình ngước đôi mắt long lanh lên quan sát sắc mặt Lâm. Sau khi xác định không phải nói mình thì lại tiếp tục tìm cách khơi gợi ham muốn của người đàn ông này.
“Anh Lâm~ Đêm nay để em Tình hầu hạ anh được không? Đảm bảo khiến anh hài lòng~” Giọng nói của Tình tràn ngập dụ hoặc và cám dỗ.
Trần Lâm không nói gì, anh ta không tỏ ra hứng thú nhưng cũng không trực tiếp từ trối lời mời gọi của cô gái.
Tình có chút bối rối.
Người đàn ông trước mắt cô quả thực rất đẹp trai và thu hút, đó là sự thu hút đến từ một người đàn ông trưởng thành mà không có bất cứ một chàng trai nào ở trường có thể sánh bằng.
Tình dùng hàm răng trên trắng nhỏ của mình cắn nhẹ lên môi dưới, ánh đèn chiếu vào đôi môi mềm mại của thiếu nữ như một lời mời gọi người đến thưởng thức.
Trần Lâm cúi đầu nhìn vào gương mặt của tình, nhìn gương mặt vẫn còn nét trẻ con của cô gái, trong đầu anh ta chợt hiện lên hình ảnh của một cô gái khác.
“Bao nhiêu tuổi rồi.” Giọng anh ta khàn khàn.
“Em vừa tròn mười chín tuổi hôm qua ạ.”
Tình vui mừng khi thấy Trần Lâm đã chịu để ý đến mình, thực ra cô đã hai mươi mốt tuổi nhưng vì hiểu tâm lí thích gái trẻ của đàn ông nên đã nói dối.
Đằng nào thì gương mặt này của cô ta cũng trẻ hơn so với tuổi thật rất nhiều, nói dối là học sinh cấp ba vẫn còn dư sức.
“Còn đi học không?”
“Dạ còn ạ.”
Sau câu hỏi kia, Lâm không nói thêm gì nữa mà ngả người ra đằng sau, lưng tựa vào ghế, còn hai tay thì dang rộng vắt lên thành ghế sofa, đồng thời đôi chân đang bắt chéo của anh ta cũng buông ra.
Tình hiểu ý. Hành động này có nghĩa là đã ngầm cho phép cô ta đốt lửa.
Cô vội vàng dang rộng đôi chân đeo đất đen của mình, ngồi lên đùi người đàn ông. Tay thì không ngừng sờ soạng trên thân thể của anh ta.
Cảm nhận được biến hoá dưới thân của Lâm khiến cho Tình vô cùng vui mừng. Khuôn mặt đỏ ửng mê người, Tình khẽ rên lên một tiếng mềm mại.
Tay của cô ta trơn mớn cơ thể của Trần Lâm, sau đó xấu tính mà luồn qua khe hở của mép áo, luồn vào xoa bóp cơ bắp căng cứng nhưng đàn hồi dưới tay mình.
Cả khuôn mặt của Tình vùi vào cổ của người đàn ông, tham lam hít hà hơi thở nam tính, lưỡi của cô ta tìm kiếm vị trí yết hầu của anh rồi liếm nhẹ.
“Ưm~” Tình rên rỉ ra tiếng.
Nhưng ngay khi không khí nóng bỏng đang diễn ra, Tình cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Mùi nước hoa xen lẫn với mùi đàn ông quyến rũ đã biến mất. Thay vào đó có mùi thum thủm xuất hiện, xâm chiếm khoang mũi của cô ta. Mùi hương khiến Tình liên tưởng đến mùi của xác chuột chết lâu ngày trong xó nhà.
Mùi thối càng ngày càng nồng, nó xuất hiện ngay sát mũi của Tình khiến cho cô ta không cam lòng rời miệng khỏi cần cổ của người đàn ông, Tình cau mày mở mắt ra.
“Áaaaa…”
Không biết nhìn thấy cái gì mà cô ta thét lên một tiếng kinh hoàng rồi ngã bật ngửa ra sau, lưng của Tình đập vào bàn làm hai chai rượu vang đắt đỏ rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
“Cmn, cái gì vậy?” Đầu trọc đang hăng hái cày cấy bên cạnh bị giật mình, hắn buột miệng chửi tục một câu. Tí nữa là bị doạ cho bắn rồi.
Đang vui mà đứa nào không có mắt kêu la om sòm làm gì thế không biết. Gắt gỏng thế thôi nhưng ngay lập tức đầu trọc lại vùi đầu tiếp tục công việc đang dang dở của mình.
Dưới đất, Tình hốt hoảng nhìn về phía Trần Lâm một lần nữa để xác nhận xem vừa rồi có phải là ảo giác của mình hay không. Mới vừa đây thôi, khi mở mắt ra, đập vào mắt Tình là gương mặt nhăn nheo của một đứa trẻ sơ sinh. Nó dán sát vào gáy của Lâm, mắt nhìn chăm chú về phía cô.
Mặc dù chỉ đối mắt trong vài giây ngắn ngủi nhưng hình ảnh một đứa trẻ sơ sinh với làn da đỏ hỏn, đầu không có tóc, bờ môi tím đen cùng đôi mắt không có lòng đen đã in sâu vào tâm trí của Tình.
Không…không có gì cả~
Trên vai Lâm hoàn toàn không có đứa trẻ nào hết. Tình có chút nghị hoặc, chẳng lẽ vừa rồi là do cô ta đã gặp ảo giác ư? Nhưng mùi thối toả ra quá chân thực khiến cho Tình hoài nghi đôi mắt của chính mình.
“Sao thế? Em nhìn thấy gì à?” Lâm nhìn thẳng vào mắt Tình rồi hỏi. Khoé miệng của anh ta khẽ nhếch lên cao, đôi mắt đen toát ra sự tăm tối và âm u.
“Không…không có gì…em…em bị hoa mắt thôi.” Tình lắp bắp.
“Có thật là em không nhìn thấy gì không?”
“ Anh thấy sắc mặt của em không được tốt cho lắm. Hay là em về nghỉ ngơi đi.”
Tình vui mừng khi nghe Trần Lâm cho phép đi về nghỉ ngơi. Cô ta vội vàng đứng dậy định ra về nhưng lại nhớ đến lời dặn dò của quản lí “phải phục vụ Trần Lâm thật tốt”.
Nhìn Lâm đang nhàn nhã ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, Tình run rẩy nói:
“Hay là để em…phục…phục vụ…anh. Đêm nay…em chưa…phục vụ anh…được chút gì cả. Quản lí mắng em chết.”
“Không sao, em cứ về đi, chỗ quản lí để anh sẽ nói chuyện.”
Biết có nói thêm nữa cũng chẳng có ích gì. Đồng thời Tình cũng cảm thấy có một cơn lạnh lẽo lan tràn khắp cơ thể nên khi nghe xong câu nói của Lâm, cô ta vội vàng đứng dậy rời khỏi phòng bao. Bỏ lại sau lưng những tiếng rên rỉ mơ hồ của phụ nữ và tiếng thở dốc đầy ái muội của đám đàn ông.
Trước khi cánh cửa phòng khép lại, cô ta nhìn thấy Trần Lâm ngồi đơn độc một mình trên ghế, môi trường xung quanh không hề ảnh hưởng đến anh ta. Trên tay là ly rượu vang đỏ.
Màu đỏ của rượu như màu máu, theo nhịp tay đong đưa của người đàn ông lắc lư qua lại, ánh lên một tia sáng sắc lẹm.
Nhận thấy có người quan sát mình, Lâm đưa mắt về phía cửa. Ánh mắt của anh ta đối diện trực tiếp với ánh mắt của Tình khiến cho cô ta hoảng hốt đóng cửa kêu một tiếng “rầm”.
Tình rời đi mà không biết rằng, ngay khoảnh khắc cô ta quay lưng về phía Trần Lâm, có một bóng đen chỉ to ngang con mèo bò ra từ sau lưng anh ta. Bóng đen dùng cả tứ chi bò lên trần nhà rồi ẩn mình vào chiếc bóng hắt xuống nền gạch của Tình.
Theo sát một bước cũng không rời.
Đêm, mới chỉ bắt đầu~
“Này, hai đứa không ăn à? Chị làm nhiều lắm đó.” Khánh Lam bê trên tay một nồi gì đó toả ra mùi thơm nức mũi. Cô nhìn hai anh em sinh đôi đang ngồi xem tài liệu trên bàn rồi nói.
“Em không đói, chị bê ra cho Phương Diễm ăn đi, em ấy đói lắm rồi đó~.” Minh Khang đáp, giọng của cậu kéo dài.
“Em cũng thế.” Tiếp đến là Minh Khôi.
Khánh Lam nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối. Khoảng hơn mười phút trước, Minh Khang nhắn tin cho cô với nội dung tin nhắn như sau: “Chị Lam, thành viên mới của đội chúng ta hiện giờ đang rất đói, vì thế tầm mười phút nữa chị có thể làm món gì ngon chiêu đãi em ấy không?”
Với yêu cầu như thế, không cần suy nghĩ Khánh Lam đã đồng ý ngay. Cô chỉ nghĩ do Phương Diễm vẫn chưa ăn tối nên mới đói bụng. Vậy là cô ngay lập tức sắn tay áo, phi vào bếp làm đồ ăn.
Khánh Lam dự định làm món lòng heo nướng.
Ngay lúc này, một mình ngồi trong phòng ăn, Phương Diễm đưa tay xoa nhẹ lên bụng, khuôn mặt của cô đỏ bừng khi nghe cuộc đối thoại giữa ba người.
Xấu hổ chết mất thôi, làm gì có ai ngày đầu đi làm đã bắt đàn chị nấu cơm cho ăn như cô chứ.
Chắc chắn một trong hai người, Minh Khang hoặc Minh Khôi đã nói chuyện bụng cô kêu như trống cho chị Khánh Lam biết.
Xấu hổ chết mất!
“Phương Diễm, em nếm thử tay nghề của chị xem sao.”
Tống Khánh Lam bỏ đĩa đồ ăn trên tay xuống trước mặt Phương Diễm. Lập tức, mùi thơm phức của đồ nướng hoà quyện với mùi gia vị bay thẳng vào khoang mũi của cô, khiến cho dạ dày vốn đã yên ổn tiếp tục kêu vang không ngừng.
“Em cảm ơn, vậy em không khách sáo nữa.” Phương Diễm cầm đũa gắp một miếng đồ nướng vàng óng cho vào miệng.
“Ừ, mau ăn đi cho nóng.” Khánh Lam giục.
“Thế nào? Ngon không?”
“Ngon lắm ạ.”
Mặc dù không biết đây là món gì nhưng khi đầu lưỡi mới vừa tiếp xúc với đồ ăn thì ngay lập tức cô cảm nhận được hương vị cay ngọt hơi tê tê của sa tế, kèm theo đó là mùi thơm của tiêu kết hợp vị bùi bùi của lạc rang giã nhỏ. Khi ăn Phương Diễm cảm nhận được độ giòn tan sau đó là vị béo ngậy của món đồ nướng trong miệng.
Anh Minh Khang nói quả thực không sai, chị Khánh Lam nấu ăn rất giỏi.
“Chị nấu thịt gì mà ngon thế?” Phương Diễm nhìn miếng thịt vàng óng được cắt nhỏ thành những miếng hình chữ nhật trong đĩa rồi hỏi.
“Em không nhận ra món này được làm từ gì à? Đây không phải là thịt mà là lòng heo nướng sa tế đó.”
“Chị nói gì cơ? Đây là lòng heo á?” Đôi đũa trên tay Phương Diễm dừng giữa không trung, cả người cô cứng đờ.
Kí ức về bộ ruột dài cả chục mét của ma lai lại hiện về quay cuồng trong đầu. Và rồi…
“Oẹ~” Cô vội đưa tay lên bịt miệng.
Tại sao bao nhiêu món ăn mà chị Khánh Lam lại chọn đúng món “lòng” cơ chứ.