Chiếc xe màu đen mang biển số xanh lao nhanh như một cơn gió trong đêm tối. Từ sau tình huống xấu hổ vừa rồi, cả Minh Khôi và Minh Khang đều ăn ý không lên tiếng nhằm tránh Phương Diễm quá xấu hổ.
Khoảng hơn mười phút sau, xe đến nơi.
“Đến nơi rồi, xuống thôi.” Minh Khôi lên tiếng phá tan không khí trầm mặc giữa ba người.
Phương Diễm cũng theo đó mà xuống xe, theo chân hai người vào trong. Hiện giờ cô cảm thấy có chút lo lắng và hồi hộp, đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập như trống trong lồng ngực.
Đặc nhiệm 999 có tất cả bốn thành viên chính thức, hai người cô đã gặp là anh Minh Khôi và Minh Khang, chị Khánh Lam thì đã được tiếp xúc gián tiếp qua điện thoại. Duy nhất còn một người cuối cùng cô chưa từng tiếp xúc qua, người này cũng chính là thành viên nòng cốt của đội-đội trưởng Trần Quang Huy.
Nghe nói anh tham gia 999 từ năm tám tuổi, tính đến nay tuổi nghề đã được hai mươi năm. Vậy là năm này anh Quang Huy hai mươi tám tuổi. Người khiến cô tò mò nhất chính là người đội trưởng bí ẩn này, không biết anh trông ra sao nhỉ?
Một đứa trẻ tám tuổi đã tham gia điều tra về những vụ án linh dị ư? Thật khó tin.
Phương Diễm nhớ về năm tám tuổi của mình, khi ấy mắt âm dương của cô vẫn chưa ổn định nên không thể phân biệt rõ đâu là người đâu là ma, đã có rất nhiều lần cô nhận nhầm người khuất mặt thành người sống, khiến ông nội gặp không ít rắc rối.
"Haizzz giữa người với người khoảng cách lớn quá mà~”
Phương Diễm buột miệng nói ra suy nghĩ của mình trong vô thức.
“Hửm? Em vừa nói cái gì khoảng cách lớn cơ?” Minh Khang đi trước quay đầu lại hỏi.
Phương Diễm giật mình: “À…em nói ngôi nhà nhỏ trong lời anh nói với thực tế khác nhau quá lớn.” Cô đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “ngôi nhà nhỏ”.
Minh Khang đưa tay lên gãi đầu, cậu cười trừ: “Thì ở đây so với trụ sở chính thì đúng là nhỏ thật mà.”
Lời nói của Minh Khang khiến cho cô sửng sốt, một lần nữa đưa mắt về ngôi biệt thự tân cổ màu trắng trước mắt. Sau vài lần xác nhận, cô khẳng định “ngôi nhà nhỏ” trong miệng cậu với toà biệt thự trước mắt hoàn toàn không liên quan đến nhau.
Một điều nữa đặc biệt thu hút sự chú ý của Phương Diễm đó là từ khi đặt chân vào địa phận đất của 999, cô không còn cảm nhận được âm khí hoặc tà khí xung quanh mình nữa. Khẽ nuốt nước bọt trong miệng, sau vài giây đắn đo suy nghĩ, cô quyết định thu hồi số linh lực ít ỏi bảo vệ cơ thể còn lại về để kiểm tra suy nghĩ của mình.
Do quá căng thẳng nên Phương Diễm nín thở trong vô thức, hai mắt nhắm chặt chờ đợi. Trong lòng thầm đếm: một, hai, ba…
Phù~
Cơn đau xé nát ruột gan trong dự tính không xuất hiện khiến cho cô thở hắt ra một hơi đầy nhẹ nhõm. Phương Diễm chắc chắn ở đây có bày trận pháp hoặc bùa trừ tà giống với nhà mình.
Nhưng khi cô vừa đặt chân lên bậc thềm đầu tiên trong số bậc tam cấp của ngôi nhà thì một biến hoá bất ngờ xảy ra. Một luồng ánh sáng màu đỏ xuất hiện bao vây quanh toà biệt thự, nó rất mỏng và có thể nhìn xuyên thấu, tương tự như một tầng kết giới.
Điều khiến cho cô thắc mắc đó chính là Minh Khang và Minh Khôi đi trước nhưng không hề có điều gì bất thường xảy ra, tại sao đến lượt cô kết giới lại xuất hiện. Hơn thế nữa, lại còn là màu đỏ, rất đỏ.
“Sao thế? Có chuyện gì à?” Minh Khang thấy Phương Diễm đứng ngơ ra dưới bậc thềm thì quay lại hỏi.
Mắt Phương Diễm vẫn nhìn chằm chằm vào kết giới màu đỏ:
”Hai anh có thấy trước mắt có một tầng kết giới màu đỏ không?”
“Đây là lần đầu tiên em thấy có kết giới màu đỏ đấy.” Cô nói tiếp.
Minh Khang cụp mi che đi sự ngạc nhiên trong mắt, sau đó cậu âm thầm trao đổi ánh mắt với anh mình bên cạnh. Để chắc chắn bản thân không nghe nhầm, cậu hỏi lại một lần nữa:
“Em nói là thấy một kết giới màu đỏ ư? Đỏ như thế nào?”
“Vâng, có một kết giới màu đỏ bao quanh toàn bộ ngôi nhà, màu rất đỏ, đỏ như màu máu hoặc có lẽ hơn." Ngừng một lát cô lại nói tiếp:
“Hình như bên trên còn có chữ cổ đang xoay chuyển, chữ nhỏ quá nên em cũng không rõ lắm."
“Vậy em thử bước qua xem có được không.” Minh Khôi bất ngờ lên tiếng, bàn tay đút trong túi quần âm thầm siết chặt.
Phương Diễm nghe lời, trước ánh mắt của hai người nhẹ nhàng đi xuyên qua kết giới. Không có điều gì bất thường xảy ra cả.
“Phương Diễm đó à? Mau vào nhà đi em.” Một giọng nữ dịu dàng đầy nữ tính vang lên sau cánh cửa cắt ngang cuộc trò truyện của hai người.
Tiếp theo đó, một cô gái với thân hình bốc lửa, vòng nào ra vòng đấy xuất hiện. Mái tóc đen dài bồng bềnh một nửa được búi gọn trên đầu, còn một nửa xoã xuống dài đến eo, vài sợi tóc mái rủ xuống tước trán che đi đôi mắt hạnh đang mỉm cười.
Phương Diễm nhìn thêm vài lần, lòng thầm nhủ “đặc nhiệm 999 quả là nơi ngoạ hổ tàng long, rồng phượng ẩn mình” sao người nào cũng cao ráo đẹp trai xinh gái hết vậy.
“Vâng ạ, em chào chị Khánh Lam.”
“Chào em, chị xin giới thiệu một lần nữa. Chị là Tống Khánh Lam, rất vui vì được làm quen.”
“Em cũng thế.” Phương Diễm mỉm cười bắt tay với chị.
“Mau vào nhà đi em.” Khánh Lam nắm tay Phương Diễm dắt vào nhà. Cuộc hội thoại vừa rồi giữa ba người cô đã nghe thấy. Trong lòng cũng có tính toán riêng.
“Có mới nới cũ, chị Khánh Lam không nhìn thấy bọn em à?” Minh Khang bên cạnh chen ngang.
“Em không lên tiếng suýt chút nữa là chị quên, còn chưa tính sổ với hai đứa đâu đấy. Đi đón người mà mất cả tiếng đồng hồ thế à?”
“Hì hì tại bọn em mới gặp nên thời gian làm quen hơi lâu í mà.”
Minh Khang cười cười, cậu không dám nói cho chị Khánh Lam biết rằng bản thân vì muốn thử trình độ của Phương Diễm nên đã bỏ mặc cô một mình đấu với tà linh bên ngoài cả nửa tiếng đồng hồ đâu. Tiếp đó cậu quay sang hỏi Phương Diễm, ánh mắt có ý cầu xin:
“Anh nói có đúng không Phương Diễm?”
“Vâng. Bọn em còn luận bàn võ nghệ nữa cơ.” Cô không tính tha cho Minh Khang dễ dàng như vậy đâu.
“Em nói gì cơ, ba đứa đánh nhau?” Tống Khánh Lam cao giọng hỏi lại.
“Là Minh Khang và Phương Diễm, không liên quan đến em.” Minh Khôi nhún vai, đính chính lại lời của Khánh Lam rồi quay người bước nhanh vào trong nhà, để lại đằng lưng ánh mắt chột dạ đầy lo lắng của Minh Khang.
Tống Khánh Lam bước nhanh đến bên Minh Khang rồi đưa tay lên nắm lấy vành tai trắng trẻo lộ ra khỏi mái tóc của cậu, dùng sức nhéo thật mạnh:
“Chị bảo em đi đón người mà em lại đi đánh nhau với con gái nhà người ta thế hả? Lâu không ăn đòn nên ngứa người phải không?"
“Á…đau…đau…chị Lam tha cho em. Lần sau em không thế nữa…đau..đau…” Người nào đó vì bị đau mà kêu la om sòm. Đầu cậu cúi xuống, khuôn mặt nhăn thành một cục, miệng thì liên tục kêu đau.
Thực ra cũng không hẳn là đau đến thế nhưng Minh Khang khoa trương diễn lố nên vậy đó.
Bên cạnh, Phương Diễm mỉm cười. Tình cảm của những thành viên trong 999 gắn bó thật. Cô mong rằng bản thân cũng có thể hoà nhập với họ như thế.
Cùng lúc đó, trong trung tâm thành phố Bắc Giang-nơi ồn nào huyên náo phố thị mới chỉ bắt đầu.
Trong một quán bar cao cấp, phòng vip, lầu ba.
“Anh Lâm, em mời anh một chén.” Một tên đầu trọc khúm lúm hướng về phía người đàn ông mặc một thân hàng hiệu mà mời rượu.
Người được xưng là anh Lâm nhàn nhã đưa ly thuỷ tinh trong tay về phía trước, chờ đợi tên đàn em kính cẩn dùng hai tay rót rượu vang cho mình. Anh ta đưa mắt nhìn ba tên bạn rượu còn lại rồi cất tiếng.
“Nói đi, lần này mấy chú muốn gì?”
“Anh Lâm đúng là hiểu bọn em. Dạo gần đây “gạo" chỗ bọn em bị thiếu hơi nhiều nên anh Lâm có thể châm trước cung cấp hàng trước được không?”
Tên Lâm không nói gì, anh ta lắc nhẹ ly rượu trong tay rồi ngửa cổ một hơi uống sạch. Chính vì dáng vẻ trầm ngâm không nói năng gì của anh ta khiến cho bốn tên giang hồ khét tiếng bên cạnh có chút căng thẳng.
“Anh Lâm, lợi nhuận chia sáu bốn, anh sáu còn bọn em bốn. Anh thấy thế nào?” Một tên nhuộm tóc vàng choé ngồi bên cạnh lên tiếng.
“Các chú phải biết, dạo này bên công an đang làm căng về mấy vụ này. Không phải cứ muốn là được.”
“Dạ, dạ em biết ạ. Nhưng mong anh giúp cho lần này bởi vì khách đã đặt hàng trước rồi, mà đây còn là khách VIP.”
Tên đầu trọc đặc biệt nhấn mạnh chữ “vip”. Nếu không phải lần này hàng bị chặn ở cửa khẩu thì bọn hắn đã không phải nhịn đau cắt lợi nhuận nhiều như thế.
Tên Lâm vẫn không nói gì, khuôn mặt của anh ta không để lộ bất cứ biểu cảm nào khiến cho mấy tên còn lại khó lòng đoán được ý nghĩ trong lòng lúc này.
Lâm bỏ ly rượu uống dở trong tay xuống bàn rồi rút ra một điếu xì gà cao cấp đưa lên miệng. Tên trọc thấy thế vội vàng dùng bật lửa châm thuốc.
Sau khi hít một hơi thuốc, anh ta mới từ tốn nói:
“Các chú cần bao nhiêu? Loại nguyên hạt hay đã xay.”
“Mười ba cân, loại nguyên hạt anh ạ.” Biết đàm phán đã thành công, đầu trọc hứng khởi.
“Bao giờ nhận hàng?”
“Nếu được thì cuối tuần này anh giúp bọn em với ạ.”
“Cuối tuần cũng được nhưng lợi nhuận phải là bảy-ba.” Giọng Lâm lạnh tanh.
Nghe đến đây, bốn tên giang hồ méo xệch mặt. Cmn, đầu trọc thầm rủa một tiếng trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra tươi cười.
“Cái này hơi khó. Anh xem có thể nghĩ lại được không? Bọn em dạo này làm ăn cũng khó khăn…”
“Vậy thì thôi, coi như anh chưa nói gì, các chú cứ liệu mà làm. Anh còn có việc nên đi trước.” Vừa nói Lâm vừa đứng dậy làm điệu bộ đi về phía cửa.
Thấy thế, một tên giang hồ vội vàng nháy mắt ra hiệu với đầu trọc.
Đầu trọc bực tức, gã cố kìm nén không để cho bản thân văng tục chửi bậy.
“Ấy khoan, anh Lâm xin dừng bước. Bọn em đồng ý với yêu cầu của anh. Anh bảy, em ba.”
Khoé miệng của Lâm khẽ nhếch lên một độ cong rất nhỏ, vì đã đạt được mục đích nên anh ta quay trở lại ghế ngồi.
“Vậy thì bữa hôm nay anh mời, mấy chú cứ thoải mái.” Nói xong anh ta nhấn chuông gọi phục vụ, đợi đến khi nam phục vụ bước vào thì ghé vào tai nói vài câu với anh ta.
Chưa đầy mười phút sau, có năm cô gái mở cửa bước vào. Người nào người đấy trắng nõn xinh đẹp, ăn mặc gợi cảm đầy cuốn hút.
“Hàng mới về đấy, sạch. Mấy chú cứ thoải mái.” Lâm lên tiếng.
Từ khi năm cô gái bước vào, đầu trọc và đồng bọn đã không kìm nổi mà tham lam ngắm nhìn, sàm sỡ họ bằng ánh mắt đầy sỗ sàng. Chỉ mới nhìn qua thôi đã biết đây là mấy gương mặt mới, có lẽ là vẫn còn đang đi học.
Thể loại nai tơ này rất dễ kích thích dục vọng của đàn ông.
Đầu trọc hưng phấn: “Anh Lâm, mời anh chọn trước.” Đến giờ phút này, mọi bực tức căm phẫn trước đó đều tan biến. Đầu trọc than nhẹ trong lòng “Trần Lâm quả là cao thủ”.
Trần Lâm không mấy hứng thú trong chuyện này, anh ta nhấc tay chỉ bừa một cô gái gần mình nhất rồi ngoắc tay ra hiệu cho cô ta lại gần.
Cô gái được trọn thở nhẹ ra một hơi đồng thời âm thầm đắc ý vì vận may của mình hôm nay. Cô ta không chỉ được người đẹp trai nhất trong năm người chọn mà có vẻ người được gọi là Lâm này cũng có bối phận cao nhất trong đây.
Quản lí đã nói sẽ thưởng hậu hĩnh nếu phục vụ tốt khách trong phòng vip này, đặc biệt là người đàn ông mặc tây trang đen.
Cô gái bày ra dáng vẻ quyến rũ nhất mà mình có, có chút gấp gáp bước đến ngồi bên cạnh Trần Lâm. Bỏ qua những âm thanh rên rỉ mơ hồ không rõ bên cạnh, cô ta từ từ áp sát người đàn ông.