Minh Khang bị lực đẩy lùi về phía sau vài bước, ngay khi cậu vẫn còn đang hoang mang không biết chuyện gì xảy ra thì phía trước mặt có một chiếc giày xé gió lao đến. Cậu vội vàng gập hai tay tạo thành thế che trước đầu và ngực, trực tiếp dùng cánh tay đỡ đòn chân của Phương Diễm.
“Hự.”
Buông cánh tay tê rần xuống, Minh Khang lùi thêm vài bước nữa để giữ khoảng cách an toàn với cô. Giọng nói của cậu không còn dáng vẻ vui đùa như trước nữa mà thay vào đó là sự nghiêm túc kèm theo một chút ngờ vực:
“Sao em đá anh? Anh làm gì sai sao?”
“Em muốn tặng quà gặp mặt cho anh thôi…quan trọng hơn là em cũng muốn thử trình độ võ nghệ của anh thế nào.” Phương Diễm mỉm cười.
“Được đấy, ý kiến hay!” Khuôn mặt của Minh Khang tràn đầy hứng thú. Tiếp sau đó, hai người nhìn nhau, khẽ gật đầu một cái rồi lao về phía đối phương với tốc độ chóng mặt.
Minh Khang lao về phía Phương Diễm, cậu dùng tay phải ra đòn nhằm ngay vào mặt cô. Đòn tay của cậu vô cùng dứt khoát và mạnh mẽ nhưng bị Phương Diễm linh hoạt tránh được.
Để đáp lễ, cô cũng tặng cho cậu một cùi trỏ húc ngược từ dưới lên khiến Minh Khang vội vàng ngửa người ra sau để tránh né nhưng ngay khi cậu nghĩ bản thân đã né được đòn tấn công thì đã thấy Phương Diễm chống hai tay xuống đất, lấy chân trái làm trụ đỡ, chân phải duỗi ra quét mạnh một vòng.
“Linh hoạt lắm.” Minh Khang vừa nhảy lên cao vừa hét lên đầy hưng phấn, khoé miệng nhếch lên cao, đôi mắt cũng cong tít lại một cách vui vẻ.
“Quá khen, anh cũng không kém đâu.”
Phương Diễm tiếp tục thừa thế xông lên, cô gập ngón cái của bàn tay phải vào lòng bàn tay, bốn ngón còn lại chụm vào nhau rồi ra một đòn chém về phía cần cổ thon dài lộ ra ngoài của Minh Khang. Nhưng lần này, rất tiếc là tay phải của cô bị cậu dùng hai tay giữ chặt.
Sau khi mấy lần thử dùng sức rút tay ra nhưng đều thất bại, Phương Diễm có chút nản lòng.
Dù sức lực của cô lớn đến đâu gì nữa thì cũng có sự khác biệt giữa nam và nữ, huống chi với thân hình ước chừng cao trên 1m8 của Minh Khang, việc rút tay ra khỏi tay cậu là một điều không mấy dễ dàng.
“Em chịu thua chưa?” Minh Khang đắc chí cúi đầu nhìn Phương Diễm giãy giụa trong vô vọng, giọng của cậu tràn ngập vui vẻ.
Tuy nhiên, do quá đắc chí nên cậu đã không kịp nhìn thấy khoé miệng của Phương Diễm khẽ cong lên một biên độ rất nhỏ. Tiếp sau đó là một cơn xé gió lao đến, khi định thần lại thì đã thấy hai ngón tay trắng nõn dừng ở trước mắt mình tạo hình như một lưỡi câu móc mắt.
“Ơ…” Minh Khang đơ người. Nếu đây mà là trận đánh thật với kẻ thù thì có lẽ hôm nay hai mắt cậu đã bị mù rồi cũng nên. Tiếp đến bên tai vang lên giọng nói trong trẻo nhưng bình tĩnh của Phương Diễm:
“Quên nói cho anh, em thuận cả hai tay mà tay thuận hơn là…tay trái.”
Minh Khang theo giọng nói cúi đầu nhìn xuống trước ngực, ngay lập tức bắt gặp một cặp mắt phượng đỏ rực đang nhìn lên. Tim cậu khẽ đập lỡ một nhịp, vội vàng buông Phương Diễm ra rồi lùi về sau vài bước để giữ khoảng cách.
“Anh nhận thua.” Cậu hắng giọng rồi nói tiếp:
“Mắt của em sao thế?”
“À, em bị đau mắt đỏ, mấy hôm nữa là khỏi thôi.” Phương Diễm đưa tay sờ lên khoé mắt rồi đáp lời. Vốn lúc đầu cô đeo kính râm ra ngoài nhưng do lăn lộn trong lúc đánh nhau với tà linh nên kính đã bị rơi đâu mất tiêu rồi.
“Hai người đánh đủ chưa?” Bất ngờ có một giọng nam lạnh lùng xen vào cắt ngang cuộc trò chuyện của Minh Khang và Phương Diễm.
Phương Diễm quay sang nhìn người chàng trai mới xuất hiện xong lại nhìn về phía Minh Khôi. Da trắng, tóc đen, chiều cao ngang nhau, gương mặt giống nhau,…hai người này như được đúc từ một khuôn nhưng khí chất và thần thái toả ra lại hoàn toàn trái ngược.
Một người thì tươi cười ấm áp như gió xuân còn một người thì lạnh lùng như sương sớm tháng 11. Cô cứ nhìn lặp đi lặp lại vài lần như thế khiến Minh Khang bên cạnh phì cười.
“Không cần nhìn nữa đâu, bọn anh là anh em sinh đôi.”
“Minh Khôi, chào em.” Chàng trai mới xuất hiện lên tiếng chào hỏi.
“Dạ, em chào anh ạ. Em là Phương Diễm, mong sau này nhận được sự giúp đỡ của anh.”
“Ừm.”
“…” Kiệm lời y như tính cách của cậu vậy, Phương Diễm không biết làm sao để tiếp tục cuộc trò chuyện giữa hai người.
Trong lúc bầu không khí có chút xấu hổ diễn ra thì bất ngờ có tiếng chuông điện thoại của ai đó vang lên.
Là chuông điện thoại của Minh Khang.
Cậu đưa tay vào túi quần lôi điện thoại ra rồi bắt máy:
“Alo.”
“Hai người làm gì mà bây giờ còn chưa thấy mặt mũi đâu thế hả? Đi đón người từ 8 giờ mà bây giờ còn chưa thèm thò mặt về. Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không????”
“Hay lại đi la cà đâu nữa rồi? Có cút về đây ngay cho bà đây không hả???”
Minh Khang vội vàng đưa chiếc điện thoại ra xa lỗ tai để tránh sức công phá với lực sát thương hai trăm phần trăm từ giọng nói đang tức giận của Tống Khánh Lam.
Cậu vội vàng xun xoe nịnh nọt:
“Hi hi…chị Khánh Lam đừng nóng, tức giận hại thân lắm đấy. Bọn em lập tức về ngay đây.”
“Về nhanh lên, công việc còn đang đầy ra đó.”
“Vâng, vâng em biết rồi. Đảm bảo với chị mười lăm phút nữa người sẽ được đưa về lành lặn không thiếu một cọng tóc nào.”
Phương Diễm: “…” Dáng vẻ chân chó này là sao? Chị Khánh Lam ghê gớm đến vậy cơ à? Rõ ràng hồi chiều nghe giọng chị thấy dịu dàng và nữ tính lắm cơ mà.
Kết thúc cuộc điện thoại với Tống Khánh Lam, Minh Khang thu lại dáng vẻ nịnh nọt vừa rồi. Cậu quay sang Phương Diễm cười rồi nói:
“Ba anh em mình đi thôi, chị Khánh Lam nóng ruột lắm rồi. Mười lăm phút nữa mà em không xuất hiện trước mắt chị ấy là anh đi đời luôn đó.”
“Vâng.” Cô ngoan ngoãn đáp.
“Vậy bây giờ mình đi đâu?”
“Về chi nhánh của đội.” Người đáp lời là Minh Khôi.
“999 cũng có chi nhánh ở Bắc Giang hả anh? Em tưởng chỉ có ở Hà Nội thôi chứ.”
“Ừm.” Ngắn gọn, súc tích.
“Ôi là trời, anh nói thế thì làm sao em ấy hiểu được, để em.” Nhìn gương mặt ngờ nghệch của Phương Diễm, Minh Khang chen ngang:
“Là thế này, trụ sở chính của Đặc Nhiệm 999 được đặt ở Hà Nội nhưng ở các tỉnh thành khác cũng có chi nhánh, nói là chi nhánh nhưng thực chất cũng chỉ là một ngôi nhà nhỏ được gia cố đặc biệt bằng bùa chú và pháp trận làm nơi để bọn anh dừng chân thôi.”
“Các tỉnh thành khác? Chắc không phải ở cả 63 tỉnh thành đâu nhỉ?” Đùa à, bây giờ giá nhà đất cao như thế nào cô còn không biết rõ sao. Nếu 999 có bất động sản ở cả 63 tỉnh thành trên cả nước thì họ giàu đến mức nào chứ.
“Em đoán đúng rồi đấy, hì hì.”
“…” Cô vừa mới tham gia tổ chức máu mặt gì thế này.
“Sao bọn anh không thuê nhà cho rẻ?”
“Ôi dào, 999 đâu thiếu mấy đồng đó….” Chưa nói hết câu thì bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Minh Khôi khiến cho Minh Khang nuốt lại lời sắp nói ra khỏi miệng.
Minh Khang cười trừ:
“Vì tính chất công việc nên bắt buộc phải có nơi đặt chân đặc biệt để ở, rồi sau này em sẽ rõ.”
“Vâng.”
Ba người lên xe, Minh Khôi lái xe, Minh Khang ngồi ở ghế phụ đằng trước còn Phương Diễm ngồi đằng sau. Trong quá trình di chuyển Phương Diễm biết được thêm nhiều thông tin về đặc nhiệm 999 và tính chất công việc cô sắp phải làm thông qua cuộc trò chuyện với Minh Khang.
Đột nhiên: “Ọc ọc ọc…"
Minh Khôi: “…”
Minh Khang: “…”
“Ọc ọc ọc…” Phương Diễm xấu hổ, cô vội vàng khoanh hai tay trước ngực với ý đồ che đi tiếng dạ dày kêu vang do đói. Bữa cơm ăn từ chiều tối đã bị nôn ra ngoài từ khi đánh nhau với ma lai lại thêm phải vận động mạnh gần tiếng đồng hồ đã khiến cho chiếc dạ dày kháng nghị kêu ầm ĩ. Mặc dù đã nhín thở để ngăn tiếng kêu phát ra nhưng…
“Ọc, ọc, ọc…”
Bây giờ cô muốn tìm một cái lỗ để chui vào cho đỡ mất mặt. Phương Diễm liếc mắt nhìn về phía ghế lái thì thấy bờ vai lộ ra khỏi ghế của Minh Khôi cứng đờ, lại liếc sang bên cạnh thấy vai của chàng trai nào đó đang co rúm lại, run rẩy kịch liệt.
Chắc chắn hai người này đang cố nín cười.
Khoảng ba phút đồng hồ trôi qua, Minh Khang quay lại phía sau rồi nói với Phương Diễm:
“Anh quên nói cho em…m một bí…mật nữa về 999…đó là chị Khánh Lam…phù…hít…”
Một câu ngắn thôi nhưng cậu phải dừng lại giữa chừng để thở, khoé môi căng cứng trông rất buồn cười, duy chỉ có đôi mắt cong lên như hai vầng trăng non là tiết lộ tâm tình thực sự của Minh Khang bây giờ-cậu nín cười khổ lắm đó có biết không?
“…Nấu ăn ngon lắm đó~”
Bùm! Mặt của Phương Diễm đỏ như quả gấc chín. Cô thề, trong mười tám năm qua đây là lần xấu hổ nhất của cô từ trước đến giờ.
Đúng là cái bụng hại cái thân mà hu hu hu~