Chương 44: Gặp Mặt

Phương Diễm tung mình lao hết tốc độ về phía cánh cổng trước mặt. Nhưng mới chỉ chạy được vài bước thì bị dây ruột dài cả chục mét của ma lai chặn lại. Cô vội vàng lùi về phía sau, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ma nữ trước mặt nhằm đề phòng cô ta ra đòn tấn công bất ngờ.

Phương Diễm há miệng thở dốc, hơi thở nóng rực như lửa thở ra từ khoang miệng đồng thời cũng thiêu cháy lá phổi đang phập phồng trong lồng ngực. Đã rất lâu rồi cô mới rơi vào tình cảnh nguy hiểm giống như bây giờ.

Nếu đã không còn đường lui vậy thì đành dùng số linh lực còn sót lại để triệu hồi xích linh lực vậy. Làm đến đâu hay đến đó, còn nước còn tát bởi vì nếu không sống nổi qua ải này thì việc để dành linh lực làm lá chắn hộ thể là một điều thừa thãi.

Chỉ bằng một ý niệm, cô nhắm hai mắt lại, đến khi mở ra lần nữa thì thần thái trong mắt đã khác. Đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng không có chút tình cảm nào nhìn thẳng vào ma nữ trước mặt.

Gió lạnh cuốn theo một chiếc lá bay lượn trong không trung rồi nhẹ nhàng lướt qua bờ môi đang mím chặt của cô. Tuy nhiên, giữa ấn đường ấn kí hình hoa sen màu trắng chín cánh ẩn hiện không rõ cho thấy sự bất ổn của linh lực lúc này.

Trạng thái thân thể của Phương Diễm không được tốt.

Phía đối diện, ma lai thét dài một tiếng rồi điều khiển dây ruột đâm mạnh về phía Phương Diễm. Theo mỗi cử động của cô ta, mùi máu tươi tanh nồng nhuốm màu chết chóc lan toả khắp bầu không khí. Cô ta đã bị trọc tức do bị muối trắng đã qua trì chú làm bị thương nên bây giờ ý niệm duy nhất lúc này đó chính là làm sao để xẻ thịt Phương Diễm ra làm trăm mảnh.

[Giết…giết…giết~]

Hình thái của xích linh lực trong tay Phương Diễm đã được hoàn thành, ngay khi cô định đối kháng trực diện với ma nữ thì bất ngờ có một luồng linh lực mạnh mẽ khác đánh bật ma lai từ phía sau.

“Rầm.”

Chiếc đầu của ma lai bay ra xa rồi đập mạnh vào cây đèn đường bên cạnh khiến cho nó rung lắc dữ dội. Chỉ với một cú đánh này, nội tạng của ma lai đã bị dập nát. Một nửa gương mặt bên phải bị bóp méo, não trắng chảy ra hoà lẫn với máu và thịt vụn chảy qua con mắt bên phải khiến cho gương mặt vốn có chút xinh đẹp của ma nữ trở nên vô cùng kinh dị.

Không chỉ có thế một khúc ruột dài chừng 3 mét cũng bị chém đứt rớt xuống đất đang nghe nguẩy tìm kiếm cơ thể mẹ. Khi ma lai bay ra khỏi đèn đường, một ít thịt vụn và máu tươi còn sót lại trên thân cột cũng theo đó rơi xuống bụi cỏ bên dưới.

Cô ta bay về phía đoạn ruột nằm ngổn ngang dưới đất. Tiếp sau đó một sự việc đầy bất ngờ xảy ra, hai đoạn ruột tự động nối liền lại với nhau như chưa từng bị thương vậy. Duy chỉ có vết thương trên mặt là không có khả năng lành lại.

“Tà linh này có chút đặc biệt, có thể tự chữa lành ư?”

Chàng trai xuất hiện đột ngột như một vị khách không mời mà đến lẩm bẩm tự hỏi trong miệng. Giọng nói của anh nhẹ nhàng, chứa đựng một sự dịu dàng đầy cuốn hút truyền vào tai Phương Diễm, tiếp đến cô lại nghe thấy anh nói:

“Thôi vậy, cứ diệt trước rồi tính sau. Có thắc mắc gì lát nữa về hỏi đội trưởng.” Sau câu nói đó, anh ta tung mình lao thẳng về phía con ma lai vẫn còn đang tự chữa lành thân thể phía đối diện.

Phía sau, Phương Diễm khẽ nhướng mày. Người này cứ thế mà lao về phía ma nữ ư? Cô không hề thấy dấu hiệu vận chuyển linh lực hay pháp khí trừ yêu nào trên người anh ta cả. Chả lẽ vừa rồi luồng linh lực đánh bay ma nữ là do cô xuất hiện ảo giác?

“Này, cẩn thận đó, ma nữ này không dễ xơi vậy đâu.” Cô hét lớn về phía người trước mặt để cảnh cáo nhưng dường như chàng trai không mấy quan tâm.

Lời vừa dứt cũng là lúc anh ta chạy đến gần ma nữ.

“Trấn!”

Chàng trai dừng lại, miệng khẽ đọc một chữ “trấn” ngay lập tức từ dưới đất xuất hiện một trận pháp vô cùng tinh xảo toả ra linh lực nồng đậm. Từng hoa văn đường nét được kết bằng linh lực vô cùng phức tạp và tinh diệu. Trận pháp lấy ma lai làm trung tâm, vận chuyển xoay tròn, ghim chặt chiếc đầu của cô ta giữa không trung.

Mặc dù trận pháp không phải là thế mạnh của Phương Diễm nhưng dựa vào số kiến thức học được từ ông nội cô đoán đây là một trận vây khốn, so với trận vây khốn của ông nội còn cao hơn một bậc. Người này còn trẻ vậy mà…

Nhưng trận vây khốn chỉ có tác dụng giam giữ quỷ hồn, không hề có tính công kích. Anh ta tính làm gì đây?

Tiếp theo đó chàng trai lấy ra từ trong túi quần một lá bùa màu đỏ đã giải đáp thắc mắc của Phương Diễm. Anh ta cứ thế vung thẳng tay ném lá bùa về phía trận pháp. Khi bùa chú và trận chạm vào nhau, mắt trận loé sáng đồng thời có một ngọn lửa màu xanh lục xuất hiện thiêu đốt ma nữ.

Ma lai gào thét điên cuồng, cô ta dùng hết sức lực vùng vẫy với mong muốn thoát khỏi trận pháp và ngọn lửa màu xanh lục nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Chỉ trong vài hơi thở, cô ta đã bị thiêu cháy thành tro rồi tan biến.

“Trận vây khốn, bùa trừ tà, lửa diệt quỷ?” Sau khi chứng kiến màn diệt quỷ nhanh, gọn, lẹ của chàng trai Phương Diễm buột miệng.

“Kiến thức khá rộng đấy cô bé! Nhưng bọn anh không gọi là lửa diệt quỷ mà gọi nó là lửa Linh.” Chàng trai quay đầu đi về phía cô rồi sửa lời cho Phương Diễm.

“Anh là…”

“Chào em, anh là Minh Khang, Nguyễn Minh Khang, anh là một thành viên của Đặc Nhiệm 999, rất vui khi được gặp em.”

Phương Diễm nhìn xuống bàn tay đang đưa ra của Minh Khang, không để anh đợi lâu cô cũng đưa tay ra:

“Em là Phương Diễm, mong sau này nhận được sự giúp đỡ của anh và mọi người.”

Minh Khang cười tít mắt: “Chuyện nhỏ như con thỏ.”

“Cảm ơn anh đã giúp đỡ diệt ma nữ.”

“Không có gì, em không cần khách sáo.”

“À bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ?”

“Anh vừa xem xong, 8 giờ 40.”

“Có vẻ anh đến từ lâu rồi ha, tại em thấy anh bước xuống từ chiếc xe kia.” Vừa nói cô vừa chỉ tay về chiếc xe hơi màu đen đậu khuất dưới tán cây. Biểu cảm gương mặt của Phương Diễm vô cùng dễ thương, đuôi mắt cong cong, khoé môi anh đào mỉm cười, nhìn trông rất vô hại.

“Em tinh ý quá ha, bọn anh đến từ 7 giờ 50.” Minh Khang vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường, anh vẫn cười tít mắt.

“Anh đến sớm quá…” Phương Diễm chuyển đổi biểu cảm, gương mặt của cô xụ xuống: “Xem em vật lộn với tà ma vui nhỉ?”

“Ừ, cũng khá là vui mắt…ơ…”

Biết mình nói hớ, Minh Khang vội vàng ngậm miệng. Chết rồi, bị lộ là đến sớm mà đứng xem kịch rồi. Đây là chủ ý của anh, vì tò mò năng lực thành viên mới của đội nên muốn thử xem trình độ của cô thế nào. Thế mới có chuyện đến khi Phương Diễm rơi vào đường cùng anh mới ra tay.

Theo thói quen anh định đưa tay nên gãi đầu nhưng phát hiện tay phải của mình vẫn bị tay Phương Diễm nắm chặt không buông. Mang theo chút nghị hoặc, Minh Khang nhìn vào mắt cô:

“Em…ơ…á…”

Chưa để cho Minh Khang nói hết câu, Phương Diễm dùng lực siết chặt tay của anh rồi dùng sức đẩy người trước mặt ra xa. Tiếp theo đó là một đòn đá chân đầy uy lực từ phía cô về phía người đối diện.

Này thì thử cô này, cô cũng muốn thử sức người trước mặt~