Chương 43: Ma Lai

Phương Diễm từ từ ngẩng đầu nhìn về phía chiếc đèn đường có chút cũ kĩ. Do phải dầm mưa dãi nắng lâu ngày nên bóng đèn đã bị hoen ố, ánh sáng chiếu ra cũng chỉ tù mù không quá rõ ràng. Không có gì cả.

"Tách, tách…”

Mưa ư?

Phương Diễm đưa tay lên mặt quẹt hai cái, lau đi vài giọt nước không biết xuất hiện từ đâu. Tuy nhiên thứ nước có chút sền sệt và đang toả ra mùi kì lạ khiến cho cô nhìn kĩ tay mình. Đó không phải là mưa mà là…máu.

Tiếp theo đó là mùi tanh nồng đến gay mũi kích thích khứu giác khiến cho Phương Diễm vội vàng dùng ống tay áo bịt miệng, ngăn không cho bữa cơm hồi chiều phun ra ngoài.

Một lần nữa nhìn xuống cái bóng dưới chân, vẫn là hai cái đầu trên một thân thể. Một là của cô-buộc tóc đuôi ngựa; còn một cái xoã tóc dài không biết là của ai, hai cái bóng chồng chéo lên nhau tạo nên một hình thù kì dị.

Âm thầm hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên nhìn một lần nữa. Một giây sau đó, đồng tử của Phương Diễm giãn nở một cách tối đa, trong mắt tràn ngập nỗi kinh hoàng.

Cách mặt cô khoảng 1m theo phương thẳng đứng, một cái đầu của ma nữ xuất hiện treo lơ lửng trong không trung. Mái tóc đen bóng bay phấp phới trong gió, hoà lẫn với bóng đêm. Tóc của cô ta rất dài, buông thõng, phủ xuống hai đầu vai của cô nên nếu nhìn từ bên ngoài người ta sẽ hiểu lầm rằng đầu của Phương Diễm đang bay.

Cơn lạnh lẽo đến mức rùng mình truyền đến từ chỗ tiếp xúc giữa tóc với đầu vai xuyên qua hai lớp áo, đánh thẳng vào hệ thống thần kinh của Phương Diễm. Cơ thể của cô căng cứng khi bị vây trong một không gian trật hẹp và phải đối mắt với một thứ kinh dị ở khoảng cách gần.

Mắt của cô mở lớn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có chút xinh đẹp của ma nữ, ngoại trừ gương mặt có chút trắng bệch doạ người thì trông cô ta không khác gì một cô gái bình thường.

Từ đầu đến giờ, khuôn miệng đỏ rực của ma nữ vẫn nở một nụ cười cứng ngắc với biên độ không đổi. Tầm mắt của Phương Diễm chuyển dần từ trên xuống dưới, ánh mắt của cô lướt qua cằm ma nữ rồi đến cổ nhưng…làm gì có cổ.

Ẩn sau lớp tóc đen dày đặc, không phải là thân thể manh mai của một cô gái nên có mà chỉ có nội tạng tươi sống lộ ra ngoài. Dây thanh quản, thực quản tiếp đó là đến dạ dày, tim, gan, ruột non, ruột già…toàn bộ nội tạng của ma nữ bị phơi bày trong gió lạnh.

Kinh tởm nhất là điểm cuối cùng của ruột già vừa tầm chạm đến chóp mũi Phương Diễm, máu tanh chảy dọc từ nội tạng phía trên rơi xuống mặt cô, một ít còn chui vào mũi làm cho Phương Diễm bị sặc.

“Khụ, khụ..."

Oẹ~

Cô ngay lập tức ngồi xổm xuống đất rồi đưa tay nên chặn miệng. Tuy nhiên, do quá vội vàng nên Phương Diễm đã quên dùng áo làm lớp lót mà trực tiếp dùng bàn tay vừa lau máu lên bịt mũi và miệng khiến cho lực sát thương được tăng lên theo cấp số nhân.

“Oẹ, oẹ….” Đến cuối cùng, dù đã cố gắng chống đỡ nhưng toàn bộ bữa cơm tối đã bị cho ra ngoài một cách nhanh chóng.

Khi ngồi xổm, khoảng cách giữa Phương Diễm và hồn ma bị kéo dài. Mái tóc của ma nữ không thể chạm vào người cô nữa nên cô ta từ từ hạ thấp độ cao muốn một lần nữa dùng tóc che kín đầu Phương Diễm.

Nhưng làm gì có cái mùa xuân ấy.

Trước khi ma nữ thực hiện được ý đồ của mình, Phương Diễm đã đứng dậy rồi nhanh chóng lùi về phía sau vài bước thật lớn.

“Vừa rồi là do quá bất ngờ thôi.” Giọng nói có chút khản đặc do vừa mới nôn của Phương Diễm vang lên thu hút ánh mắt vô hồn của ma nữ.

Aaaa cô vừa hít phải cái thứ quái quỷ gì thế này~Phương Diễm điên cuồng gào thét trong lòng.

Ma nữ dường như không hiểu lời của Phương Diễm, thấy cô lùi ra xa thì bay tới gần. Khoé miệng vẫn mỉm cười như trước, chỉ có dây thanh quản rung rung tạo ra âm thanh.

[Đổi đầu hay đổi người?]

Phương Diễm nhíu mày, mặc dù không hiểu ma nữ nói gì nhưng dựa theo kiến thức hình như cô ta đang nói tiếng Thái Lan. Liên tưởng đến bộ phim ma Thái Lan đang nổi gần đây cô đoán con ma trước mặt mình bây giờ chính là “ma Lai”.

Ma Thái tại sao lại đến được tận đây?

Trên cõi đời này, phần âm cũng như phần dương. Dương gian có các ban ngành, cơ quan chính phủ các nước quản; phần âm cũng vậy mỗi quốc gia hay mỗi vùng đều có các vị thần, thánh trông coi. Yêu ma ngoại lai không dễ dàng xâm nhập vào đất Việt như vậy được. Đặc biệt là với cấp độ của con ma lai này chỉ được xếp vào cấp tà linh.

Không, không đúng!

Ma lai không chỉ là loài ma trong truyền thuyết đô thị tại Thái Lan. Mà ở Lào, Campuchia hay Malaysia và Indonesia cũng xuất hiện truyền thuyết về loài ma này. Nói chung là nó xuất hiện ở một số nước Đông Nam Á trong đó có cả Việt Nam.

Vừa rồi ma nữ nói tiếng dân tộc, âm điệu nghe gần giống với tiếng Thái nên Phương Diễm mới lầm tưởng nó từ Thái Lan sang đây. Có lẽ nó đi từ vùng Tây Bắc xuống.

[Đổi đầu hay đổi người?(tiếng dân tộc)]

Ma nữ tiếp tục một lần nữa bay về phía cô. Theo tốc độ bay từ từ của cô ta, đoạn ruột non và ruột già vốn được cuốn gọn với nhau bị bung ra thành một đường thẳng rơi xuống đất. Máu chảy dọc theo nội tạng rớt thành một hàng dài bốc ra mùi tanh nồng đầy khó ngửi.

[Đổi đầu hay đổi người?(tiếng dân tộc)]

“Tao ăn cơm rồi.” Phương Diễm vừa trả lời vừa lùi về sau.

[Đổi đầu hay đổi người?(tiếng dân tộc)]

“Cảm ơn, tao ăn cơm rồi.”

[Cho…tao…thân xác…của…mày~]

Ma Lai lại tiếp tục nói thêm một chuỗi âm thanh kì lạ mà Phương Diễm không hiểu nhưng với trình độ ngoại ngữ đỉnh cao của mình, Phương Diễm tự tin có thể giao tiếp thành công với nó, y như cách cô giao tiếp hàng ngày với gâu đần vậy.

[Giết~]

"Cảm ơn đã quan tâm, tao ăn cơm hồi chiều rồi nên giờ không có nhu cầu ăn lòng xào dưa đâu.”

[Đi chết đi…giết…đoạt xác…] Âm thanh đã có chút cao vút và tức giận.

“Cất lòng đi kìa, tao không thích đâu."

Tình cảnh đang xảy ra lúc này điển hình cho câu nói: “Ông nói gà bà nói vịt", một người lùi một kẻ tiến. Cứ tiếp tục lùi như thế đến khi cách xa cổng nhà một đoạn khá xa Phương Diễm mới dừng lại, tay cô thò vào túi xách nắm chặt một vật, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc.

Đùa như thế là đủ rồi!

Phía đối diện, ma lai trở nên giận dữ. Khoé miệng đang mỉm cười của nó kéo xuống, mím thành một đường thẳng. Đôi mắt vô hồn không có tiêu cự thoáng một cái chuyển sang màu trắng đục, oán hận nhìn chòng chọc vào cô gái dưới đất. Mái tóc đen buông xoã trong không trung của cô ta bỗng dựng ngược lên, trở nên thô cứng trông như lông của loài nhím.

Điều này khiến cho Phương Diễm nâng cao cảnh giác trong lòng, mái tóc của ma lai gợi lại kí ức về ma rắn canh địa mộ có khả năng bắn ra gai độc. Chắc ma nữ sẽ không sài chiêu bắn tóc đâu nhỉ?

Mong là không bởi vì bây giờ linh lực của cô không đủ để triệu hồi xích linh lực.

Phập! Tiếng cắt ngọt lịm của vật nhọn đâm vào đất vang lên, tiếp theo đó là âm thanh cơ thể lăn trên mặt đất. Phương Diễm đứng dậy phủi phủi vài cái tượng trưng cho có lệ rồi vung thật mạnh nắm muối trắng đã qua trì chú về phía ma nữ, vị trí nhằm vào đám nội tạng lộ trong không khí của cô ta.

Cô đã đoán sai, ma nữ không phóng tóc và thay vào đó cô ta sử dụng đám ruột dài cả chục mét làm vũ khí tấn công. Nếu vừa rồi chậm chân một giây thôi thì có lẽ bây giờ đầu của cô đã bị đâm thủng một lỗ lớn rồi.

[Áaaaa…grào…]

Muối trắng đặc chế có tác dụng tẩy uế và trừ tà đã phát huy tác dụng ngay khi chạm vào nội tạng của ma nữ. Từng hạt muối trắng tinh không khác gì muối bình thường giờ đây như những móc câu, bám chặt vào nội tạng đang nhỏ máu. Đặc biệt là vị trí dạ dày, nơi này bị thương nặng nhất, khói trắng bốc lên đồng thời máu đen hoà lẫn với dịch nhầy màu xanh chảy ra thấm ướt toàn bộ phần ruột non phía dưới.

Ma lai điên cuồng gào thét trong đau đớn khi nhận thêm vài nắm muối nữa từ Phương Diễm. Cô ta cuồng loạn vung vẩy đám ruột trong không khí với ý đồ bắt lấy Phương Diễm. Ruột non cùng ruột già được nối liền với nhau uốn lượn một cách linh hoạt bay loạn xạ trong không trung tạo ra những tiếng xé gió kêu vun vút.

Phương Diễm nhanh chân tránh né đồng thời tay của cô liên tục ném muối thật mạnh và chuẩn xác về phía ma nữ.

“Xèo, xèo, xèo…”

Ruột của ma nữ bị ăn mòn thủng lỗ chỗ. May là hiện tại trời tối và mắt của Phương Diễm đang bị thương nên cô không nhìn thấy đám giun sán kí sinh trong ruột non bị rớt ra ngoài. Cô còn hoài nghi nhân sinh khi nhìn thấy có vật gì ngọ nguậy to và dài như chiếc đũa ăn cơm bị rơi xuống đất nữa kìa.

Phương Diễm lộn nhào một vòng dưới đất, tay phải tiếp tục cho vào túi để lấy muối nhưng…trống trơn.

Nguy to rồi, muối đặc chế đã bị dùng hết!

Trong đầu của Phương Diễm lúc này mọi suy nghĩ đang nhanh chóng xoay chuyển. Muối đã hết, bùa chú thì không có, Thất Tinh Kiếm bị mất lúc trong quỷ vực không tìm lại được đặc biệt là hiện tại linh lực của cô gần như đã cạn kiệt do phải đánh nhau với quá nhiều tà linh từ lúc bước ra khỏi cổng đến giờ.

29

Ma lai đang tấn công cô lúc này chính là tà linh thứ 29 xuất hiện. Những tà ám lúc trước tấn công đều đã bị tiêu diệt hoặc đuổi đi nên hiện tại Phương Diễm bị rơi vào tình trạng cạn kiệt linh lực.

Tại sao người của 999 vẫn chưa đến? Hẹn với nhau 8 giờ gặp trước cổng nhà nhưng bây giờ có lẽ đã hơn 30 phút trôi qua rồi mà người vẫn chưa thấy đâu, chỉ thấy toàn ma với quỷ xuất hiện.

Hay là dùng nốt số linh lực còn lại để triệu hồi xích linh lực?

Không, không được! Nếu linh lực hết cô sẽ bị tà khí nhập thể, đến lúc đó không kiểm soát được lí trí mà làm điều gì đó dại dột thì không gì có thể cứu vãn được nữa.

Vậy thì phải làm sao bây giờ?

Cơ thể của Phương Diễm căng chặt, ánh mắt khoá chặt vào cánh cổng sắt mạ vàng cách đó khoảng 20 mét. Chỉ còn một cách duy nhất lúc này đó chính là chạy vào nhà, lợi dụng pháp trận và bùa chú do ông nội bày ra để cản quỷ.

20 mét, Phương Diễm hít một hơi thật sâu rồi tung một đòn tấn công giả về phía ma nữ khiến cho cô ta hoảng sợ né tránh.

"Cơ hội tốt.” Phương Diễm dùng tốc độ nhanh nhất lao thẳng về phía cổng nhà.

Cách đó không xa, trên chiếc ô tô sang trọng màu đen đang ẩn mình trong bóng tối có hai người đang ngồi sát trận chiến từ đầu đến giờ. Một người quay sang người bên cạnh nói:

“Anh, em nghĩ chúng ta nên ra tay rồi."