Trên nền trời màu vàng cam, từng đàn chim nối đuôi nhau về tổ sau chuỗi ngày dài kiếm ăn đầy mệt mỏi. Mặt trời như quả lựu đỏ căng mọng treo lơ lửng trên một đám mây khổng lồ.
Dưới đất, đám cây cối vươn mình tắm trong ánh nắng buổi chiều tà. Đàn kiến cũng hối hả thúc giục nhau chở đồ ăn về tổ. Xen lẫn trong đó có tiếng đám trẻ í ới gọi nhau sau khi tan học, góp phần làm sinh động thêm bức tranh hoàng hôn tuyệt đẹp.
Âm thanh ồn ào huyên náo xuyên qua lớp cửa kính truyền vào phòng cũng chẳng mảy may đánh thức được cô gái đang ngủ say sưa trên giường. Chỉ với một động tác nhỏ kéo chăn chùm kín qua đầu đã giúp Phương Diễm ngăn cách được sự quấy nhiễu đáng ghét từ bên ngoài.
“Một, yêu Tổ quốc, yêu đồng bào
Hai, học tập tốt, lao động tốt
Ba, đoàn kết tốt, kỷ luật tốt
Bốn, Giữ gìn vệ sinh thật tốt
Năm, Khiêm tốn, thật thà, dũng cảm…”
Một, yêu Tổ quốc, yêu đồng bào
Hai, học tập tốt, lao động tốt
Ba, đoàn kết tốt, kỷ luật tốt
…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong căn phòng phá tan sự yên tĩnh khó có được lúc này. Phải đến khi chuông reo đến lần thứ hai cô mới ngồi dậy bắt máy trong khi mắt vẫn nhắm chặt.
“Alo~”
“Chào em, chị là Khánh Lam-một thành viên của đặc nhiệm 999. Em là Phương Diễm đúng không?” Một giọng nữ dịu dàng truyền đến từ đầu dây bên kia.
Ba từ “đặc nhiệm 999” truyền vào tai đánh bay cơn buồn ngủ của Phương Diễm. Cô bật dậy như lò xo trên giường.
“Vâng đúng rồi ạ. Em chào chị, chị gọi cho em có việc gì vậy?”
“Chắc mấy hôm trước ông Toàn đã thông báo cho em về việc gia nhập 999 rồi đúng không? Em đã đọc mail văn phòng gửi đến chưa?”
“À…dạ…em xin lỗi, do bận qua nên em chưa đọc mail ạ.”
Phương Diễm ảo não, cả ngày hôm qua cô chỉ lo đi trừ quỷ với ông nội, về đến nhà thì vùi đầu vào ngủ bù nên lấy đâu ra thời gian mà xem điện thoại. Bây giờ cô hối hận quá, liệu rằng bên đặc nhiệm 999 có nghĩ rằng cô không chuyên nghiệp hay không muốn tham gia tổ đội hay không?
“Không sao đâu, bọn chị cũng đoán vậy vì chưa thấy em trả lời mail nên chị mới gọi điện tới. Tiện thể chị nói luôn, tối nay 999 có vụ án thụ lý ở Bắc Giang nên nếu được thì em qua trợ giúp nhé.”
“…” Phương Diễm im lặng, tay cầm điện thoại vô tình siết chặt lại.
“Alo? Em còn ở đó không?
“Dạ, em biết rồi ạ. Chị gửi địa chỉ và giờ gặp mặt đến số này giúp em được không?”
“Cái đó em không phải lo, tất cả mọi thông tin liên quan đến vụ án và thông tin liên quan đến công việc đều được gửi qua mail cho em rồi. Em xem rồi gửi mail trả lời chị nha.”
“Vâng, em biết rồi.”
“Vậy chị cúp máy đây, tối gặp. À tối nay tầm 8 giờ em ra trước cổng, bên chị sẽ cử người đến đón nha.”
“Vâng.”
Cuộc điện thoại kết thúc, căn phòng lại rơi vào sự im lặng đến đáng sợ. Phương Diễm giơ tay trái lên trước mặt để quan sát. Nhìn cổ tay trống không, cô đăm chiêu suy nghĩ.
Chiếc vòng ngọc đặc chế cuối cùng đã bị vỡ trong quỷ vực tối hôm qua nên hiện tại Phương Diễm không dám đi ra ngoài vào buổi tối. Cô thực sự sợ hãi cảm giác các loại tà khí bị hút vào cơ thể nhưng…tham gia đặc nhiệm 999 là ước mơ từ nhỏ của cô nên Phương Diễm chỉ đắn đo trong vài giây là đã quyết định được đáp án.
Nhìn màn đêm đen như mực giăng kín ngoài cửa sổ, Phương Diễm mỉm cười:
“Lo gì chứ, hiện tại mày không còn vô dụng như trước kia nữa. Mày đã trở thành âm dương sư, đã có linh lực rồi nên sẽ không còn thầy pháp nào nhận nhầm mày thành quỷ nữa đâu…”
“Mày là con người,…con người…”
“Phương Diễm là người, không phải là quỷ!”
“Cốc, cốc, cốc.” Đang mải mê suy nghĩ thì bất ngờ có tiếng gõ cửa vang lên.
“Dạ, vào đi ạ.” Cô nhỏ nhất nhà nên dù là ai gọi “dạ” là hợp lí nhất.
Sau khi xác định Phương Diễm đã thức, đối phương đưa tay xoay mở tay cầm cánh cửa. Tiếp sau đó, một cái đầu đen đầy lông lá thò vào.
Phương Diễm:”…”
“Gâu, gâu.”
“Đần, sao hôm nay lạ thế tự dưng lại gõ cửa, bình thường có thấy em gõ cửa bao giờ đâu.”
“Gâu~” Cậu chủ bảo phải gõ cửa xem cô chủ dậy chưa.
“Đừng có mà cãi chị.”
“Gâu~” Nó đâu có cãi.
“Lại còn gân cổ nên chày cối à?” Chắc lại đang mắng mình đây.
“Gâu gâu.“ Cô chủ xuống ăn cơm.
“Em phản à, không cho ăn thịt kho mẹ nấu nữa nhá."
“…” Gâu, gâu giữa người và chó không thể giao tiếp mà~
Chó đen Đức Trí không thèm đôi co với Phương Diễm nó giơ chân phải lên miệng gặm hai cái tượng trưng, ý bảo cô xuống ăn cơm.
“Sao thế? Em đói đến váng đầu rồi à mà gặm chân.”
“…”
Đức Trí lườm Phương Diễm một cái cháy mặt rồi quay mông bỏ đi. Cô chủ bị ấm đầu rồi, phải uống thuốc.
“Phì, ha ha ha…”
Đợi đến khi bóng dáng của chó lớn khuất sau cánh cửa Phương Diễm lăn ra giường ôm bụng cười nắc nẻ. Ha ha ha vitamin cười Đức Trí đúng là hữu ích mà ha ha ha.
Một lúc sau, dưới nhà ăn nhà họ Phương.
“Con bé này, trời tối làm gì mà đeo kính dâm trong nhà thế?”
Bà Thuỷ lên tiếng khi thấy Phương Diễm đeo một cặp kính dâm to che gần hết nửa khuôn mặt. Biết con gái bỏ không ăn bữa trưa nên bà có chút lo lắng cô bị làm sao.
“Con bị đau mắt đỏ, bỏ kính ra sợ lây cho cả nhà.” Phương Diễm nuốt miếng khoai tây trong miệng rồi trả lời.
“Đâu thử bỏ kính ra cho bố xem nào.” Ông Tùng nghe thấy vậy bèn nói.
“Bố đừng xem làm gì, hồi sáng con xem cho Diễm rồi, nó chỉ bị nhẹ thôi nên bố mẹ đừng lo.” Nhận thấy Phương Diễm khó xử nên Phương Tuấn vội vàng đỡ lời.
“Đúng đấy ạ, con chỉ hơi bị đỏ mắt một chút thôi.”
Mặc dù vẫn có chút lo lắng nhưng thấy hai đứa con đảm bảo nên ông Tùng và bà Thuỷ cũng không bắt ép hai đứa. Tiếp sau đó, trong không gian chỉ còn vang lên tiếng bát đũa va chạm vào nhau kêu leng keng.
“Bố, mẹ lát nữa tầm 8 giờ con có cuộc hẹn với 999. Chắc bố mẹ cũng biết họ đúng không?”
Ông Tùng gác đôi đũa lên miệng bát cơm, trầm ngâm một lát rồi mới cất tiếng.
“Sáng nay lúc con ngủ, đội trưởng của họ đã gọi điện trao đổi với bố mẹ rồi. Con vẫn quyết định không thi đại học mà trực tiếp tham gia 999 à?”
“Con vẫn thi ạ nhưng dù kết quả như thế nào thì con cũng sẽ gia nhập đặc nhiệm 999.”
“Con biết tính chất nguy hiểm của công việc này không?” Ông Tùng tiếp tục hỏi.
“Hay là thôi đừng đi nữa Diễm, con đi học đại học thôi có được không?” Bà Thuỷ bên cạnh cũng lo lắng khuyên ngăn.
Cô không trả lời hai người ngay mà nghiêm túc nhìn vào mắt bố mẹ mình:
“Từ khi sinh ra con đã rất đặc biệt, điều này chắc hẳn bố mẹ hiểu rất rõ nếu như không được gia đình cẩn thận che chở và bảo vệ, đặc biệt là ông nội thì có lẽ bây giờ con không thể ngồi ở đây ăn cơm với cả nhà nữa rồi.”
“Hơn nữa, bây giờ con đã có khả năng bảo vệ bản thân nên bố mẹ đừng quá lo lắng. Đối với con, tham gia 999 là cách tốt nhất để phát triển và nâng cao năng lực.”
“Đến khi đủ để chống trả lại tất cả những thế lực siêu nhiên đang ngấp nghé và có thể bảo vệ mọi người. Con cũng không muốn mãi đứng dưới sự bảo hộ của gia đình, lại càng không muốn vào mỗi ngày sinh nhật của mình chỉ có thể bất lực nhìn ông nội một mình đấu với lũ ma quỷ vì thế…”
“…Bố, mẹ cho con đi nhé!”
Ông Tùng im lặng, còn đôi mắt của bà Thuỷ đã rơm rớm nước mắt. Phải mất một lúc lâu sau ông mới thở dài rồi nói:
“Hazzz, con cái giờ lớn rồi nên hãy làm những gì con muốn. Khi gặp khó khăn về đây với bố mẹ.”
“Cả thằng Tuấn nữa, con cũng thế.”
“Vâng/vâng ạ.”
Sau khi ăn tối, Phương Diễm xuống từ đường chuẩn bị một vài thứ cần thiết cho chuyến đi rồi đợi đến đúng 8 giờ ra ngoài cổng đợi người đến đón.
8 giờ, Ngoài cổng.
Gió đêm lạnh lẽo luồn qua ống tay áo, thâm nhập vào cơ thể khiến cho Phương Diễm rùng mình khẽ run lên vài lần. Một mình cô đứng dưới ánh đèn tù mù chiếu từ trên cao xuống làm chiếc bóng đen hắt lên mặt đất in ra một hình thù kì dị.
“Hắt xì~” Cô xoa xoa mũi hai cái rồi lẩm bẩm một câu gì đó không rõ trong miệng. Cô nhìn chăm chú vào chiếc bóng dưới chân mình.
Sao lại có hai cái đầu nhỉ?
Phương Diễm từ từ ngẩng đầu lên…