“Đợi anh một lát để anh xuống mua thuốc cho em.”
Phương Tuấn dừng xe bên đường ngay cạnh một hiệu thuốc tây, tay anh tháo dây an toàn và không ngoảnh đầu lại mà nói với Phương Diễm đang ngồi ở hàng ghế sau.
Ông Toàn do quá mệt nên đã ngủ thiếp đi từ lâu. Ánh mắt của Phương Diễm lướt qua đôi môi tím đen của ông rồi nói:
“Thôi đừng, anh lái xe trở thẳng hai ông cháu về nhà đi. Hiện tại em cần chữa trị cho ông.”
Phương Tuấn liếc nhìn tình trạng của ông Toàn thông qua gương chiếu hậu, hai bàn tay của anh âm thầm siết chặt vô lăng. Quả thực ông nội hiện tại có vẻ rất mệt mỏi. Phải một lúc lâu sau anh mới trả lời Phương Diễm rồi mới nổ máy lái xe rời đi.
Do trời vẫn còn sớm nên người qua lại trên đường vẫn thưa thớt. Chiếc xe thể thao đầu 98 lao băng băng như một mũi tên màu vàng đâm xuyên qua nắng sớm tiến thẳng về nhà họ Phương, bỏ lại đằng sau những ồn ào vào và náo nhiệt của những người giao hàng bán đồ ăn sáng.
Tầm 15 phút sau, cánh cổng sắt sơn mạ vàng tự động mở ra do cảm cảm nhận được con chip gắn ở đầu mui xe thể thao màu vàng. Phương Tuấn không lái xe đến gala mà lái đến thẳng trước cửa từ đường để tiết kiệm thời gian. Sau đó hai anh em mỗi người một bên dìu ông Toàn tiến vào trong.
Ngay khi ông Toàn vừa ra khỏi xe, gâu đần Đức Trí thấy được tình trạng của ông lập tức sủa lên một tiếng rồi quay đầu chạy nhanh về phía nhà chính, không ai biết nó dự tính làm gì.
“Ông ngồi nghỉ một lát nhé, để con kiểm tra tình trạng vết thương cho ông.” Phương Diễm cố ngăn cơn buồn ngủ đang kéo đến, hai mí mắt của cô nặng trĩu, chỉ chờ có cơ hội là díu lại với nhau.
“Được.” Ông Toàn mệt mỏi cất tiếng.
Hiện tại toàn thân của ông không có một chút sức lực nào. Vết cắn của cá trê ma và vết cào do móng tay quỷ nước để lại trên đầu vai vẫn không ngừng châm chích, gặm nhấm lí trí của ông.
“Anh giúp gì được không?”
“Có, anh lấy hộ em hộp thuốc cứu thương trên nhà mang xuống đây.”
“Đợi anh một lát.”
Phương Tuấn vừa đáp vừa quay người đi về phía cánh cửa. Tuy nhiên khi anh vừa bước chân ra khỏi từ đường thì bắt gặp Đức Trí đang lao đến, trên miệng của nó ngậm hộp cứu thương mà anh đang tìm kiếm. Phương Tuấn bật cười thành tiếng trước sự thông minh và nhanh nhẹn của chó lớn.
Anh khẽ nói nhỏ một câu: “Tập mãi thành quen đây mà.”
Vậy là một người và một chó lập tức quay lại từ đường để giúp Phương Diễm trị thương cho ông Toàn.
Trong từ đường, trên chiếc giường gỗ trong căn buồng nhỏ bên phải. Phương Diễm quan sát vết thương trên vai trái của ông Toàn. Nơi này máu thịt đã trở nên lẫn lộn không rõ, viền ngoài của vết cắt đã chuyển sang màu đen và đang bưng mủ trắng. Vết chém từ móng tay quỷ sâu và sắc đến nỗi làm lộ cả thịt đỏ bên trong. Cùng với đó do phải vật lộn ngoài trời nên vết thương bị dính không ít bùn đất nên xuất hiện tình trạng nhiễm trùng rất nặng.
Phương Diễm dùng hay tay đã rửa qua nước khử trùng vạch lớp áo nâu bên ngoài sang hai bên để tiện quan sát vết thương dễ hơn.
“Anh lấy giúp em cái kéo được không?” Mắt vẫn chăm chú nhìn vào vai trái của ông Toàn, Phương Diễm nói với Phương Tuấn đứng bên cạnh.
Một giây sau, chiếc kéo được đưa đến trước mặt cô.
Cả hai anh em có chút bất ngờ và sửng sốt sau khi lớp áo được kéo cắt rộng ra. Có một đường gân màu đen chạy dọc xuống phía dưới ngực của ông nội. Đây rõ ràng không đơn thuần chỉ là bị thương nữa mà còn thêm cả việc trúng độc.
Phương Tuấn tiến đến trợ giúp ông Toàn cởi bỏ chiếc áo. Ngay sau đó trong không gian yên tĩnh của từ đường đồng thời vang lên hai tiếng hít thật sâu của hai người.
Khuôn mặt của Phương Tuấn tràn ngập nỗi bàng hoàng và sự lo lắng sau khi nhìn thấy trên ngực của ông Toàn xuất hiện một hình thù giống với dễ cây màu đen. Nó nối liền từ miệng vết thương trên vai rồi kéo dài đến gần tim của ông.
Dù không phải bác sĩ hay người có chuyên môn về việc khám chữa bệnh nhưng anh cũng biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu điểm dài nhất của rễ cây đâm vào tim.
Phương Diễm thì bĩnh tĩnh hơn do đã nhiều lần bắt gặp trường hợp tương tự. Chỉ có điều lần này tính chất nguy hiểm cao hơn những lần trước.
Nếu để thêm một chút nữa thôi…
Bậy, bậy, bậy,…Phương Diễm lắc đầu vài cái để ngăn bản thân nghĩ tiếp những điều không hay đồng thời kéo lại chút lí trí có chút bay bổng trôi dạt. Sau đó cô hít một hơi thật sâu rồi dùng con dao nhọn chuyên dùng trong y tế rạch một đường nhỏ khoảng chừng 5mm trước ngực ông Toàn, vị trí nằm ở điểm cuối cùng của rễ cây độc tố.
Ngay lập tức máu đen chảy ra lan khắp ngực Phương Toàn. Cơn đau ập đến đột ngột khiến cho ông giật mình rên khẽ lên một tiếng khản đặc. Mồ hôi trên trán và hai bên thái dương vã ra như tắm, từng hạt to như hạt đậu hợp nhất lại với nhau chảy thành một dòng dọc theo gương mặt rồi đọng lại ở cằm.
Thấy thế Phương Tuấn vội vàng dùng một chiếc khăn sạch thấm mồ hôi giúp ông. Tuy không phải là người chữa bệnh chính nhưng anh cũng không hề nhàn rỗi một chút nào. Trong khi Phương Diễm loại bỏ máu độc giúp ông nội thì anh một bên thỉnh thoảng lau mồ hôi, một bên khử trùng và băng bó vết thương trên tay do Thất Tinh Kiếm gây ra.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi nhưng ông nội bị thương đến hai lần mà lần nào cũng nguy hiểm đến tính mạng. Phương Tuấn đau lòng nhưng bất lực trước tình cảnh này bởi vì hàng yêu trừ ma không phải là nhiệm vụ mà nó đã trở thành trách nghiệm đối với ông.
Anh tự hào về ông nội và em gái của mình.
“Aaaa~”
Ông Toàn bất ngờ kêu lên những tiếng đầy đau đớn. Mặc dù không muốn tỏ ra yếu đuối nhưng nước mắt sinh lý chảy ra liên tục cho thấy được hiện tại cơn đau kinh khủng đến mức nào.
“Ông sao vậy? Con làm đau ông à?” Phương Tuấn dừng lại công việc trong tay lo lắng hỏi.
Phương Diễm bên cạnh cũng dừng lại nhìn ông. Cô nhận thấy có điều bất thường ở đây bởi theo quan sát, máu độc đã được đẩy ra hết nên theo lí mà nói hiện tại ông nội không thể tỏ ra đau đớn như vậy được.
Hơn nữa sắc mặt của ông không hề có dấu hiệu tốt lên mà ngày càng tỏ ra trầm trọng hơn trước. Hai bọng mắt đen dưới mắt mỗi lúc một to và sưng hơn đang dần chuyển sang màu đen tím. Ấn đường cũng đen đặc.
Nguy hiểm!
Dương khí đang thoát ra ngoài.
Chẳng lẽ độc tố đã ăn vào tim rồi ư?
“Ông nội, nhìn con này! Nói cho con biết ông thấy đau hay thấy khó chịu ở đâu?”
“Đầu…đầu…ông bị cá quỷ…cắn vào sau…đầu.”
Ông Toàn vừa nói vừa thở dốc, phải mất gần một phút đồng hồ ông mới nói được hoàn chỉnh một câu ngắn.
Phương Diễm vội vàng di chuyển ra phía sau lưng để quan sát tình hình, Phương Tuấn cũng theo ngay sau đó. Đập vào mắt hai người là một vết thương kinh dị. Do đã từng tiếp xúc và nhìn thấy cá quỷ nên Phương Diễm biết ngay vết thương trên đầu ông Toàn do nó gây ra.
Có một vết cắn hình răng cưa lộ rõ sau lớp tóc đã bạc trắng, cô đoán rằng cá quỷ đã cắn rất chặt và sâu nên khi nó rời đi kéo theo luôn một mảng da đầu và tóc của ông nội.
Đứng ở góc độ này hai người có thể dễ dàng nhìn thấy lớp mỡ dưới da màu trắng ngà, bên trên xuất hiện vài tia máu đỏ đã đông lại. Tóc bên ngoài có vài sợi bị bết dính với nhau dính chặt vào lớp mỡ lộ ra bên ngoài.
Nhìn thôi đã thấy đau~
“Hôm qua hai ông cháu đi đâu? Làm gì mà đến nông nỗi này?” Phương Tuấn nhíu chặt hai hàng lông mày với nhau, mắt anh vẫn chăm chú quan sát vết thương còn miệng cũng không nhàn rỗi hỏi Phương Diễm bên cạnh.
“Như anh biết đấy, em với ông ra bờ sông để diệt quỷ nước.”
“Quỷ nước?”
“Gã ta tu được vài trăm năm đạo hạnh nên rất mạnh, hôm Rằm tháng Bảy suýt chút nữa là em bị ảo ảnh của gã dụ ra ngoài từ đường rồi.”
“Nếu không phải hôm đó gã bị thương thì đêm hôm qua khó mà diệt được con quỷ này. Với cả hình như trước khi chết tên này cũng là thầy tu hay sao ấy mà chỗ ẩn náu của gã có rất nhiều trận pháp ảo diệu…”
“Anh không tài nào tưởng tượng được cảnh kinh dị đêm qua đâu, hơn hẳn mấy bộ phim kinh dị chiếu trên phim nhiều.”
“Em không bị thương ở đâu chứ?” Anh lo lắng hỏi.
Phương Diễm bật cười rồi đáp:
“Đương nhiên là em không sao.” Cô chỉ vào đôi mắt rồi nói tiếp: “Ngoại trừ đôi mắt đỏ rực như quỷ này ra.”
“Mắt em là thế nào vậy?”
“Không có gì đáng ngại đâu anh, chắc là do chịu áp lực lớn một cách đột ngột nên bị xuất huyết võng mạc thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi.”
“Ừm.”
Sau cuộc hội thoại ngắn ngủi, không khí giữa hai người lại rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều từ phía ông Toàn và thi thoảng có tiếng dao kéo va chạm vào nhau vang lên “lách cách”.
Dưới đất, gâu đần nằm gục đầu dưới chân giường nhỏ, mắt to vẫn chăm chú dõi theo nhất cử nhất động của ba người.
“Này, em có thấy ở đây có một lỗ nhỏ không?”
Bất chợt Phương Tuấn chỉ tay vào chính giữa vết thương trên đầu ông Toàn rồi nói với Phương Diễm bên cạnh.