Chương 38: Duyên Phận

Phía Đông, mặt trời hăng hái ló dạng sau những đám mây còn vương chút ánh hồng của buổi sớm mai. Những tia nắng vàng ấm áp tinh nghịch đẩy lùi sự xâm lấn của đêm đen.

Trời đất xoay chuyển, đêm ngày luân phiên, chim về tổ sau mỗi buổi chiều tà, người về nhà sau mỗi ngày làm việc mệt mỏi và…

Hai ông cháu Phương Toàn, Phương Diễm đã kết thúc một đêm trừ tà đầy mệt mỏi đầy căng thẳng.

Phương Diễm hít một hơi thật sâu để không khí trong lành buổi sáng tràn ngập trong khoang ngực vẫn còn đang nóng rát. Cô đưa tay lên trán vén lọn tóc dính đẫm mồ hôi ra sau vành tai để tầm nhìn được rõ hơn.

Cảm giác bây giờ thật yên bình và thoải mái. Đó là cảm giác sau khi bản thân trải qua một trận chiến thập tử nhất sinh, vượt qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, cảm giác chơi đùa với Tử Thần tuy căng thẳng nhưng cũng đầy hưng phấn.

“Khụ khụ…”

Cô giật mình quay về phía ông Toàn khi nghe thấy tiếng ho nặng nề của ông.

Ông Toàn hai tay ôm chặt ngực, đúng vị trí của trái tim và ho lên liên hồi, hơi thở của ông rất yếu, đứt đoạn. Do phải tiêu hao quá nhiều pháp lực trong vài ngày ngắn ngủi, nhất là khi cơ thể của ông vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn sau trận đánh với cô hồn dã quỷ ngày Rằm tháng Bảy đã khiến cho tố chất cơ thể Phương Toàn giảm đi rất nhiều.

Độc tố từ vết thương trên vai đã ăn sâu vào máu, sắp lan đến tim nên nếu không được chữa trị ngay sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.

Phương Diễm vội vàng chạy đến đỡ ông mình, một tay cô đỡ khuỷu tay còn một tay vuốt lưng giúp ông Toàn thuận khí, giọng tràn ngập lo lắng:

“Ông thấy trong người giờ thế nào ạ?”

“Khụ, khụ, khụ…” Ông Toàn không trả lời Phương Diễm mà chỉ lắc đầu tỏ ý mình không sao sau đó lại tiếp tục ho khan liên tục.

Sắc mặt ông nhợt nhạt, thiếu sức sống, ánh mắt thiếu tập trung và có chút tan rã, đặc biệt là bờ môi tái xanh-biểu hiện rõ nhất cho việc trúng độc.

Phương Toàn cảm thấy toàn thân lạnh toát. Cho dù hiện tại ông đang ngâm mình trong ánh nắng mặt trời nhưng vẫn có cảm giác như đang ở trong một căn hầm chứa băng lạnh giá. Tất cả các lỗ chân lông đều co khít lại với nhau, da gà da vịt nổi đầy hai cánh tay và cần cổ, mồ hôi vã ra như tắm nhưng là mồ hôi lạnh.

Mặc dù tình trạng cơ thể của Phương Diễm cũng không khá hơn ông Toàn là bao nhưng chí ít cô vẫn còn có thể hoạt động bình thường và không có bất cứ một vết thương nào quá lớn. Cô vội vàng lục tìm trong túi quần.

Không có!

Do có chút bối rối nên cô quên rằng bản thân không mạng theo điện thoại mà vẫn cố chấp lục tìm trong túi quần một lượt.

“Ông có mang theo điện thoại không?”

“…” Vẫn là một cái lắc đầu thay cho câu trả lời.

Chắc hẳn hiện tại ông Toàn đang rất mệt mỏi nên nếu để ông đi bộ về nhà lúc này là điều không thể. Nhưng cả hai người khi ra ngoài đều không mang theo điện thoại di động đã dồn Phương Diễm vào thế khó. Cô vội đảo mắt tìm kiếm xung quanh một lượt.

Thấy rồi! Cô thấy phía xa có một người phụ nữ đang ngồi bên mép sông làm gì đó.

“Ông đợi con một chút nha, con đi hỏi người mượn điện thoại gọi anh Tuấn đến đón.”

Nhận được cái gật đầu thứ ba của ông Toàn, Phương Diễm mới yên tâm chạy bước nhỏ về phía người phụ nữ, có mấy lần cô giẫm lên mấy viên đá cuội tròn làm cơ thể mất thẳng bằng suýt nữa thì ngã dập mặt.

Bên mép sông, sóng vỗ ì ạch vào lớp đá cuội làm nước sông bắn lên tung toé, thấm ướt một mảng lớn quần áo của một người phụ nữa đang quỳ gối khóc thút thít.

“Huhuhu…Hùng ơi…con ơi, con ở đâu về đây với mẹ…”

“Ông trời sao lỡ độc ác cướp đi con tôi…”

“Con cho mẹ theo con với….con ơi~”

“Huhuhu…khổ thân con tôi…”

Người này chính là bà Tám bị mất con trai hôm trước, có lẽ do quá thương nhớ con nên bà đã tìm ra tận mép sông, nơi được cho là hiện trường vụ đuối nước hôm qua.

Trên đời này làm gì có người mẹ nào không thương yêu con của mình cơ chứ!

“Xin lỗi, cháu có thể giúp gì cho cô được không ạ?”

Bà Tám đang đau đớn khóc than thì bỗng nghe thấy tiếng nói khàn khàn như giọng của một người bị cảm cúm nặng vang lên bên tai, bà ngẩng đầu lên nhìn thì…

“Áaaa~” Một tiếng thét tràn ngập nỗi kinh hoàng vang lên xé toạc bầu không khí yên bình buổi sáng.

“Ma…ma…cô…cô…là ma hay là người?”

“…?” Phương Diễm nghẹn họng, không lẽ dáng vẻ hiện giờ của cô đáng sợ đến mức bị nhận nhầm là ma quỷ ư?

Trước khi trả lời người phụ nữ, cô nuốt nước bọt vài lần cho thuận giọng rồi mới lên tiếng:

“Cô đừng sợ, cháu là người.”

Lúc này bà Tám đang hoảng sợ ngồi bệt dưới đất mới bình tĩnh quan sát lại Phương Diễm một lượt từ đầu đến chân.

Có bóng in dưới đất, quả thật là con người.

Vừa nãy khi đang thất thần lại nghe thấy tiếng nói trầm khàn không rõ là nam hay nữ vang lên bên tai, bà ngẩng đầu lên thì đập vào mắt là một cô gái có làn da trắng muốt, sắc mặt nhợt nhạt, quần áo thì lấm lem dính đầy bụi bẩn lại bị thủng vài lỗ nhỏ. Tóc cô gái này dài quá eo buông thả tự do bay lượn trong gió. Điều làm bà nghĩ người trước mặt là ma là do cô gái này có một đôi mắt màu đỏ.

Mới sáng sớm làm gì có ai ra đường với bộ dạng như vậy chứ. Nếu không phải vì quá thương nhớ con trai thì bà Tám đã không ra bờ sông vào buổi sáng sớm tinh mơ như vậy, hiện giờ bà mới cảm thấy có một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

“Cháu…cháu cần gì à?”

“Cô có mang theo điện thoại không ạ? Có thể cho cháu mượn điện thoại một lúc để gọi điện về nhà được không?”

“Có, cháu đợi một lát.” Bà Tám lục tìm trong túi áo màu xám tro một lúc rồi lôi ra một chiếc điện thoại đời cũ rồi đưa cho Phương Diễm.

Cô đưa hai tay nhận lấy điện thoại rồi nhanh tay bấm một dãy số. Điện thoại biểu thị đang thực hiện cuộc gọi.

“Alo~” Giọng Phương Tuấn vẫn còn đang ngái ngủ vang lên.

“Em Diễm đây…”

“Xin lỗi, anh nhầm máy rồi.”

“…”

“Em là em gái anh, Phương Diễm."

“Này tôi bảo này, lần sau đi làm lừa đảo nhớ điều tra lí lịch người ta kĩ hơn nha. Em tôi là con gái, chứ không phải anh cứ đưa cái giọng vịt đực của mình ra là tôi tin anh là con gái đâu.”

“Lừa đảo thì nhớ gọi vào lúc khác nhá, mới sáng sớm ra đã gọi điện làm phiền người ta rồi."

“Mà con trai sức dài vai rộng không đi làm, làm cái việc thất đức này làm gì?”

“…” Cô em gái nào đó cố gắng hít một hơi thật sâu để bình ổn tâm trạng.

Đầu dây bên kia, Phương Tuấn vẫn đang thao thao bất tuyệt. Vì là em gái nên cô hiểu rõ "nói nhiều” là một trong những biểu hiện gắt ngủ của ông anh mình.

“Hồi nhỏ, năm anh mười hai tuổi đi ăn trộm xoài nhà hàng xóm bí bố Tùng đánh cho một trận nhớ đời, mười lăm tuổi học đòi đua xe bị công an bắt lên phường, mười bảy tuổi học đòi hút thuốc lá về nhà bị mẹ phạt chống đẩy 50 cái, mười tám tuổi…”

“…”

“Dừng, dừng, dừng lại…” Do quá gấp nên Phương Tuấn nói liên tiếp ba chữ “dừng”. Bây giờ thì anh tin người có giọng nói không khác gì vịt đực bên đầu dây bên kia là của em gái mình Phương Diễm rồi.

“Anh tin em là Phương Diễm chưa? Có cần em kể thêm vài chiến tích nữa không?”

“Thôi anh xin.” Giọng anh năn nỉ.

“Thế điện thoại của mày đâu mà dùng số lạ thế, hơn nữa giọng bị làm sao thế?”

“Điện thoại em mượn. Giờ em với ông đang ở ngoài bờ sông, ông bị thương nặng lắm nên anh ra đón hai ông cháu về được không?”

“Cái gì????” Phương Tuấn bật dậy như lò xo khỏi giường.

“Nói rõ hơn địa chỉ cho anh.”

“Địa chỉ là…”

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Phương Diễm, Phương Tuấn lao nhanh vào nhà tắm với tốc độ tên lửa.

Một giây sau~

“Rầm” Cánh cửa phòng tắm bị đẩy mạnh từ bên trong đập mạnh vào tường tạo ra tiếng vang lớn.

“Tầm này còn đánh răng rửa mặt gì nữa.” Anh vừa lẩm bẩm trong miệng vừa lao ra khỏi phòng.

Một lát sau~

“Aaa chết tiệt, mình quên lấy chìa khoá xe…”

Về phía Phương Diễm lúc này. Cô trả lại điện thoại cho người phụ nữ rồi nói tiếng cảm ơn.

“Con trai cô mới mất đúng không ạ?”

“Ừ, sao cháu biết?” Nhắc đến thằng Hùng làm dấy lên cơn đau vốn đã nguôi ngoai của bà Tám khiến bà lại nức nở nghẹn ngào.

“Lần sau cô đừng ra bờ sông vào tờ mờ sáng như hôm nay nữa nhé, nhất là vào tháng cô hồn.” Cô không trả lời câu hỏi của bà Tám mà nói: “May có em bảo vệ cô không thì…”

Phương Diễm không nói hết câu mà bỏ dở lời nói để cho người phụ nữ tự hiểu. Cô có thể nhìn thấy được hai cổ chân lộ ra khỏi ống quần có in hai dấu bàn tay màu đen, cả trên lưng và trên vai áo của người phụ nữ cũng vậy. Cô đã quá quen thuộc với những dấu tay này.

Ngoài việc phân tích thông tin qua tiếng khóc than của người phụ nữ cô còn nhận thấy bên cạnh bà có dấu ấn của một linh hồn còn trẻ, mới chết cách đây không lâu. Linh hồn này có mối liên hệ trực tiếp với người trước mặt.

Nếu không có người này bảo vệ, cô chắc chắn bà Tám không thể sống sót quay trở về nhà.

“Huhuhu thằng Hùng nhà cô..hức..hức…"

“Hai ngày nữa cô ra lại đây, bây giờ chưa tìm được em ấy đâu cô ạ.”

“Sao cháu biết, hôm qua thầy Toàn cũng nói với cô như thế.” Bà Tám ngạc nhiên nhìn Phương Diễm, bà không ngờ là cô còn trẻ như vậy nhưng lại là thầy pháp.

“Thầy Phương Toàn đúng không ạ? Đó là ông nội cháu.”

Phương Diễm mỉm cười trước duyên phận giữa gia đình bà Tám với nhà mình. Cô vừa nói vừa chỉ tay về phía sau cho bà Tám thấy được ông Toàn.

“Chả trách…”

Trong đời người, có nhiều lúc lại có những sự vật sự việc đầy bất ngờ như thế đấy.

Lại nói, trên đời này tất cả những người hay những vật, việc đến với ta đều có nguyên do và mang thiên mệnh chỉ dẫn của trời. Chỉ là con người có biết nắm bắt và “ngộ” được ra hay không thôi.

Kiếp người!

Số chồng số, phận chồng phận

Sợi dây kết nối, người người với nhau

Nhân giả ác báo

Thiện ác tuần hoàn

Luật trời pháp nhân

Thưa nhưng khó lọt

Sống sao cho đúng

Trọn đời nhân sinh!

Tác: kết quyển 1 "Kết Nối Âm Dương", từ chương sau sẽ là quyển 2 nd chủ yếu xoay quanh hành trình phá án của "Đặc Nhiệm 999" hãy cùng khám phá nhé!