“Chết tiệt, ông nội vẫn còn đang trong trận vây khốn!”
Phương Diễm cắn răng, cố gắng chống đỡ cơ thể gần như đã đến cực hạn của mình rồi lao nhanh về phía kết giới màu trắng bạc phía xa.
“Bịch” Một tiếng vang trầm đục vang lên. Nguyên nhân do đứng dậy quá vội vàng, cơ thể chưa theo kịp tốc độ chỉ huy của lão bộ nên cô bị vấp hai chân vào nhau ngã sõng soài ra đất.
Một ít bụi đất bay vào mũi và họng khiến cho Phương Diễm ho khan vài tiếng.
Còn về phía ông Toàn đang trong trận vây khốn lúc này.
“Rầm”
Đang trong lúc đấu pháp căng thẳng thì bỗng nhiên quỷ nước bị đánh bật ra ngoài sau đó đập thật mạnh vào lớp kết giới của trận vây khốn.
Phương Toàn vô cùng ngạc nhiên vì điều này, ông đang ở thế yếu nên tưởng rằng bản thân sẽ không thể vượt qua được tối hôm nay nhưng quỷ nước dường như bị vật gì đó tác động từ bên trong trở nên yếu ớt.
Suy nghĩ sâu hơn một chú, ông Toàn vui mừng nhận ra: có lẽ Phương Diễm đã tìm được tro cốt của quỷ và phá huỷ nó.
Nếu vậy thì bây giờ sẽ là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt gã ta.
Sau vài giây đắn đo suy nghĩ, Phương Toàn chạy nhanh đến bên cạnh Thất Tinh Kiếm đang cắm ở trung tâm trận pháp. Chỉ bằng một cái nhấc tay nhẹ nhàng, thanh kiếm đã nằm gọn trong tay ông.
Ngay sau khi Thất Tinh kiếm rời khỏi mặt đất, tầng kết giới bao xung quanh trận vây khốn cũng mờ dần rồi biến mất. Lũ ma da bên ngoài bị hấp dẫn bởi máu của Phương Diễm trước đó lũ lượt kéo nhau tiến về phía ông Toàn.
Do không có kết giới ngăn cản nên mùi tanh nồng nặc trên người ma da theo gió bay thẳng vào mũi Phương Toàn khiến cho ông phải cau chặt hai hàng lông mày lại với nhau.
Trên mặt đất đen ngòm dải đầy đá cuội bên bờ sông có rất nhiều những dấu chân nước xuất hiện, chúng nối tiếp nhau tiến về vị trí toả ra mùi máu tanh ngọt đang lan toả trong không khí.
Âm thanh xì xào bát nháo từ miệng những sinh vật vô hình hoà trộn vào nhau tạo thành một bản giao hưởng kinh hoàng đầy ám ảnh trong đêm tối.
[Máu…máu…]
[Máu~]
[Thơm…quá…]
[Đói~]
Nếu nhìn từ trên cao thì sẽ thấy được ông Toàn lúc này đang bị bao vây bởi vô số những sinh vật kì dị. Vòng tròn đang từ từ khép lại tạo nên một áp lực vô hình trong không khí đè ép lá phổi của thầy pháp.
Ông bây giờ đã quá mệt mỏi, chiến đấu với quỷ nước trong thời gian dài là một việc quá sức đối với ông lúc này.
Hô hấp của Phương Toàn trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, ông chỉ có thể thở từng nhịp thở sâu và chậm rãi.
Vết thương bị móng tay của quỷ nước gây ra trước đó đã trở nặng, nở loét và bưng mủ thậm chí nó còn toả ra mùi tanh ngai ngái đặc trưng của cá chết ươn. Đặc biệt hơn, do mặc áo nên ông Toàn không biết bản thân đã bị trúng độc, đường vân màu xanh như rễ cây đã lan rộng ra toàn bộ lưng và chỉ còn cách vị trí trái tim khoảng 3cm. Chỉ cần rễ độc ăn đến tim chắc chắn ông Toàn sẽ phải chết là điều không thể nghi ngờ.
Không chỉ có thế, đầu của Phương Toàn đau nhức như có một chiếc trống đồng kề sát ngay bên tai đánh liên tục không ngừng nghỉ. Gân xanh hai bên thái dương giật lên thình thịch càng làm cho độ tập trung của ông giảm sút đi đáng kể.
Đau quá~
Tầm mắt của ông Toàn trở nên mơ hồ không rõ, bước chân có chút lảo đảo.
[Grào~]
Một con ma da có khuôn mặt sưng vù màu đỏ, da thịt trên người bị thối rữa gần hết lao vút về phía ông Toàn. Theo mỗi bước chân của nó máu mủ hoà lẫn với chất dịch nhầy màu trắng rơi rớt đầy trên nền đất toả ra mùi hôi thối nồng nặc.
Ngay khi đôi bàn tay chỉ còn dính một chút thịt thối và vài miếng da trắng bệch của nó sắp chạm đến người ông Toàn thì bất ngờ có một sợi xích linh lực màu bạc cuốn quanh cổ của ma da hai vòng lôi dật nó về phía sau.
Kèm theo đó là một tiếng quát: “Cút đi hết cho tao, chúng mày muốn chết à.”
Phương Diễm đã đến kịp thời ngăn cản đón tấn công bất ngờ từ phía sau lưng giúp ông nội của mình. Lần này cô quyết không nhân từ với lũ ma da như con ma trẻ nhỏ hai ông cháu gặp lúc tối nữa.
Chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi, tay phải cầm đầu xích linh lực còn lại của cô âm thầm siết chặt, theo đó cần cổ lỏng lẻo yếu ớt của con ma da bị siết đứt lìa. Ngay tức thì nó hoá thành một vũng nước đen ngòm rồi ngấm vào lòng đất.
Một sinh mạng…à không một dạng tồn tại khác ngoài sinh vật sống đã bị kết thúc như vậy.
Ma da đó đã chết, chết lần thứ hai và cũng là mãi mãi…sẽ không còn có hai từ “sau này” nữa.
Một chiêu giết gà doạ khỉ của Phương Diễm vô cùng có tác dụng bởi vì sau khi chứng kiến cảnh đồng loại của mình bị cô gái âm dương sư giết chết trong vòng một hơi thở thì những kẻ còn lại đều biết thân biết phận mà rút lui.
Lũ ma da, đến nhanh như thế nào thì khi bỏ chạy cũng y chang như vậy.
“Mày tính đi đâu?”
Chất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng của Phương Diễm cất lên khi cô thấy quỷ nước đang hèn nhát ẩn nấp trong đám ma da, hắn ta dự tính ầm thầm trốn đi nhưng bị cô bắt gặp.
Chết tiệt!
Con ranh con này vậy mà tìm được tro cốt và đã huỷ đi đầu lâu của gã. Không những thế, quỷ vực cũng bị con nhỏ này phá huỷ.
Một con người tầm thường sẽ có khả năng ra khỏi quỷ vực tràn ngập âm khí và sát khí sao?
Thực ra quỷ vực vốn vô chủ, là do quỷ nước tình cờ có được, gã ta không hề biết chủ nhân trước đó của vực là ai và cũng không hiểu tại sao quỷ vực lại đột ngột xuất hiện bên cạnh địa mộ của gã.
Do không phải là người tạo ra quỷ vực nên bản thân quỷ nước không hề có mối liên hệ hay bất kì cảm nhận nào với nó. Chỉ có người tạo ra vực mới có khả năng cảm nhận được sự tồn vong của nó.
Mới đầu gã đơn thuần chỉ là lợi dụng vực để dấu tro cốt không để các pháp sư phát hiện nhưng sau đó khoảng vài chục năm quỷ nước phát hiện ra vực được ẩn dấu trong hai tầng trận pháp tinh diệu đó là trận ly tâm và trận tụ âm.
Gã chỉ hơi động tay biến đổi thế trận một chút để biến trận pháp tụ âm khí thông thường thành trận sát. Tổng cộng đã có 4997 mạng người bị lạc vào trận và bỏ mình trong đó.
Lúc còn sống quỷ nước cũng là một thầy pháp có chút đạo hạnh, gã ta đặc biệt hứng thú với việc nghiên cứu trận pháp nên đã biến đổi nơi đây thành thế cục trảm Thiên-tức là chém trời.
Nghịch trời trái đạo
Chém mặt trời
Phá trăng sao
Kiến tạo con đường
Nghịch thiên cải mệnh!
Quỷ nước đã yên ổn tồn tại qua vài trăm năm, trận pháp mà gã cho là đáng tự hào nay lại bị một con nhóc mới mười tám tuổi phá vỡ. Ngay cả quỷ vực gã cũng không dám động vào cứ như vậy mà biến mất.
Ma quỷ!
Nay tro cốt đã mất, quỷ lực cũng không còn nên gã quỷ nước muốn trốn đi nhưng lại bị một câu nói của Phương Diễm chặn lại.
[Danh con không biết tự lượng sức mình.]
Từ khuôn miệng không có môi của quỷ nước phun ra một câu nói đe doạ.
“Tao đã nói rồi, hôm nay mày sẽ phải chết!”
Phương Diễm vung sợi xích linh lực màu bạc về phía quỷ nước ngăn không cho gã chạy trốn. Đòn tấn công nhanh và mạnh đến nỗi có đến bốn con ma da ở gần đó bị đánh trúng hoá thành một vũng nước đen.
Gã quỷ biết chắc rằng bản thân không thể trốn đi được nên gã điên tiết lao về phía cô.
Nếu không thể trốn được vậy thì một lần cá chết lưới rách đi.
Quỷ nước vung mạnh móng tay sắc nhọn của mình về phía đầu Phương Diễm với ý đồ bóp nát đầu cô. Móng vuốt đen và cứng của gã xé toạc không khí, nhanh như một tàn ảnh lao sượt qua vành tai Phương Diễm cuốn bay vài lọn tóc đen nhánh.
Phù~
May mà cô kịp thời né tránh, dù bây giờ quỷ nước đã bị yếu đi nhiều nhưng gã ta vẫn rất mạnh nên Phương Diễm cần thận trọng. Cô vội lùi về phía sau vài bước chân để tạo khoảng cách với quỷ nước.
Cơ thể của Phương Diễm căng cứng và có chút run nhè nhẹ. Do cô mặc quần đen và rộng nên có thể che dấu đi được sự run rẩy của đôi chân, việc để bản thân lộ vẻ yếu thế trước kẻ địch là đã bị thua một bậc về khí thế.
Cơ thể…đã gần đến cực hạn.
Tay trái nắm xích linh lực của cô siết chặt đồng thời hít sâu một hơi rồi vung mạnh dây xích về phía quỷ nước.
Xích bạc mang theo uy áp nồng hậu lao thẳng về phía gã quỷ khiến gã vội vàng tạo ra một khiên chắn màu đen bằng quỷ lực để chặn lại.
“Đoàng” Âm thanh va chạm giữa linh lực và quỷ lực tạo ra một tiếng nổ lớn. Không khí bị đốt cháy nóng rực, thiêu đốt hơi nước trong không khí.
Tiếp sau đó là vài trăm hiệp đấu pháp giữa một người và một quỷ.
“Khụ, khụ, khu,…” Phương Diễm bị trúng một đòn tấn công vào vai trái khiến cho cô phải lùi lại vài bước.
Phía đối diện, quỷ nước cũng không khá hơn là bao. Gã ta đã không còn giữ được dáng vẻ ban đầu nữa. Hiện tại khắp toàn thân của gã chồng chất đầy vết thương lớn nhỏ khác nhau do bị linh lực thiêu đốt. Từ miệng vết thương chảy ra dịch nhầy màu xanh lục hoà lẫn với lớp rong rêu trên bề mặt lớp da chảy dọc theo cơ thể của gã quỷ.
"Ò ó o o o…”
Tiếng gà gáy buổi sớm từ xa vọng lại phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa hai bên đồng thời nó còn nhắc nhở Phương Diễm phải nhanh tay xử lí quỷ nước trước khi trời sáng.
Cô thu xích linh lực về, hai tay kết ấn, miệng đọc cổ ngữ.
Trong nháy mắt, một sức mạnh thần bí bao trùm lên toàn bộ không gian bên bờ sông khiến cho mọi sinh vật vô hình đang ẩn nấp xung quanh cũng phải sợ hãi trốn đi. Ngay cả ông Toàn đang ngồi khoanh chân nghỉ ngơi lấy sức gần đó khi cảm nhận được luồng áp lực cổ xưa bàng bạc trôi trong không khí cũng phải mở mắt ra nhìn.
Gió sông đang thổi vi vu qua những ngọn cây chợt tắt lịm, mọi âm thanh của động vật hoạt động về đêm bỗng im bặt, trả lại một bầu không khí nóng rực như lửa nhưng im lắng đến lạ thường.
Từ dưới lòng đất đen ngòm có chín sợi dây xích lao đến trói chặt quỷ nước, cố định gã giữa không trung.
“Phập”
Thất Tinh kiếm xuyên thẳng vào đầu quỷ nước từ phía sau. Đầu mũi kiếm xuyên qua đầu, đâm vào mắt trái của gã ta.
Vừa nãy khi Phương Toàn mở mắt ra nhìn về phía Phương Diễm, trong khoảnh khắc ánh mắt của hai ông cháu chạm vào nhau, hai người đã hiểu bước tiếp theo phải làm gì. Do đó Phương Diễm sẽ giữ chặt tên quỷ và phân tán sự chú ý của gã để cho ông Toàn tung ra đòn quyết định.
Gã quỷ gào thét trong đau đớn, sự vùng vẫy điên cuồng của gã khiến cho chín sợi xích rung lên bần bật. Thất Tinh kiếm vốn đâm xuyên qua đầu gã tự động bị đánh bật ra khỏi đầu như có bàn tay nắm chuôi kiếm rút ra từ từ.
Ông Toàn và Phương Diễm vội tăng thêm pháp lực truyền vào kiếm và xích linh lực ngăn không cho quỷ nước phá ra ngoài.
Thịch!
Thịch!
Thịch!
Một cuộc đấu pháp nghẹt thở đang diễn ra.
Cuối cùng, gã quỷ đã tồn tại vài trăm năm, hại không biết bao nhiêu mạng người đã bị đánh bại. Thi thể của gã ta hoá thành một đống bùn đen tanh tưởi rồi rơi xuống nền đất.
Khoảnh khắc trận chiến kết thúc cũng chính là lúc tia sáng mặt trời đầu tiên trong ngày xuyên qua những đám mây chạm đến ánh mắt đỏ rực của Phương Diễm.
Trời sáng rồi!