Chương 36: Người Thần Bí

Phương Diễm không rõ là do bản thân đau quá mới dẫn đến ảo giác hay thực sự cô đã nghe thấy tiếng thở dài thực sự của một ai đó ngay bên cạnh.

Nhưng không để cho cô phải đắn đo quá lâu, câu trả lời đã được hé lộ khi đối phương tiếp tục lẩm bẩm trong miệng.

“Hoá ra là một cô nhóc đang gây hoạ.”

“Vậy mà có người có thể thôn phệ được quỷ vực.”

“A~” Đang độc thoại một mình thì giọng nói của người mới đến chợt tắt lịm khoảng ba giây khi nhìn thấy ấn kí hình hoa sen trên trán của Phương Diễm.

Người này tặc lưỡi: "Thiên âm dương sư?”

“Đáng tiếc, đáng tiếc…nhóc con xinh đẹp này sắp không chống đỡ được nữa rồi.”

Phương Diễm dựa theo trực giác quay mặt về phía phát ra tiếng nói, tuy hiện tại cô không thể nhìn thấy gì nhưng nghe thì biết được người mới đến là một người đàn ông.

Khoảng 30 tuổi, cô nghĩ vậy vì giọng nói của anh ta trầm trầm, âm điệu chậm rãi, đều đặn thể hiện sự tự tin và điềm tĩnh. Đó là giọng nói của một người từng trải, không hề vội vàng mà cẩn trọng, rõ ràng và mạch lạc.

Nhưng làm sao mà anh ta có thể vào quỷ vực một cách nhẹ nhàng và dễ dàng như thế?

Rõ ràng đây không phải là người thường bởi vì ngay cả Phương Diễm lúc ở trạng thái tốt nhất cũng không hề có tự tin ra vào quỷ vực một cách nhẹ nhàng như vậy. Từ giọng nói khoan thai của người đàn ông, Phương Diễm đoán chắc rằng người này một là quỷ hai là thầy pháp đạo hạnh cực kì cao siêu.

Nếu là quỷ thì chắc chắn phải ở cấp độ quỷ vương bởi vì vị trí hiện tại của cô nằm ở điểm tụ sát trong thế cục trảm thiên, quỷ có thể nhẹ nhàng ra vào chỉ có bốn, lần lượt là: Tham, Hận, Sân, Si. Loại trừ quỷ vương Hận bởi vì đây là nữ quỷ duy nhất trong bộ tứ.

Liệu rằng người trước mặt là ai trong ba quỷ vương còn lại đây?

Còn nếu là thầy pháp, pháp sư đạo hạnh cao thì không khả thi cho lắm bởi vì để làm được điều này nhất định phải là người có đạo hạnh cực kì cao siêu, ngay cả ông nội cũng khó mà làm được nên Phương Diễm nghiêng về khả năng thứ nhất hơn.

Người này là quỷ!

Hôm nay…đen đủi đến thế ư?

Phương Diễm giật bắn người khi có một bàn tay lạnh buốt chạm vào trán mình, theo phản xạ cô vội nghiêng đầu sang một bên để tránh sự đụng chạm của người đàn ông.

Tuy bị từ chối nhưng người đến không hề tỏ ra tức giận mà chỉ bình tĩnh thu bàn tay thon dài của mình về đặt gọn bên hông.

“Một chút nữa thôi là đen hết.”

“Sẽ chết đấy?”

“Anh là ai? Anh muốn làm gì?” Phương Diễm cảnh giác hỏi người đàn ông, giọng nói của cô khản đặc. Cô không biết “đen hết” của anh ta có ý nghĩa gì nhưng câu sau thì cô hoàn toàn có thể hiểu được.

Do mắt không nhìn thấy gì nên Phương Diễm không thể nhìn thấy được ngoại hình của người đàn ông, nếu không thì cô đã phải thốt lên đầy kinh ngạc bởi vì cách ăn mặc kì lạ của anh ta.

Người đàn ông mặc một chiếc áo bào màu đỏ bằng lụa cao cấp, thứ tơ lụa mà chỉ có tầng lớp quyền quý mới có khả năng sở hữu. Áo bào có cổ tay dài và rộng, tà áo dài quá đầu gối một chút. Kết hợp với một chiếc quần lụa màu đen dài quét đất, che đi một phần đôi giày vải màu đen dưới chân anh ta.

Đi kèm với áo bào là một chiếc đai lưng màu vàng thêu chỉ bạc được quấn cẩn thận quanh eo của người đàn ông.

Người này: tóc được búi gọn trên đỉnh đầu theo kiểu Thượng đầu kế, kiểu tóc mà chỉ những người trong tầng lớp quý tộc thời xưa mới được búi; mắt ngọc mày ngài, vóc dáng cao lớn. Nếu đặt ở thời hiện đại chắc chắn không thua kém gì ca sĩ, diễn viên nổi tiếng. Đương nhiên là Phương Diễm không thể nhìn thấy được diện mạo thực sự của anh ta lúc này.

“Anh là ai? Là người hay…quỷ?”

Cảm nhận được tầm mắt chăm chú của người đàn ông, Phương Diễm một lần nữa gắng sức lên tiếng. Chỉ với một lần chạm nhẹ vào trán như chuồn chuồn vừa rồi cô đã có đáp án cho câu trả lời. Câu hỏi vừa rồi chỉ là hỏi cho có lệ mà thôi.

Người đàn ông không trả lời câu hỏi của Phương Diễm:

“Ồ, sắp đen hết rồi kìa, chín cánh sen…”

“Đặc biệt quá, cơ thể thật là dẻo dai.”

“Khụ, khụ, khụ…” Phương Diễm tiếp tục phun ra một ngụm máu, một ít máu chui vào ống thở khiến cho cô ho đầy nặng nề và khó nhọc. Hiện giờ, cô đã quá mệt mỏi, ngay cả việc đơn giản nhất cũng trở nên khó khăn.

Thôi~

Có lẽ duyên đến đây là hết, mạng đến đây là tận.

“Đáp ứng ta một điều kiện, ta sẽ cứu nhóc một mạng.”

“Ta cho nhóc mười giây để quyết định.”

“10, 9, 8…”

Đáp ứng quỷ một điều kiện ư? Đây hoàn toàn không phải chuyện đùa vì nếu đã hứa mà không thực hiện hoặc không thể thực hiện cũng đều bị cho là làm trái quy tắc. Đến lúc đó quỷ hoàn toàn có thể đến lấy mạng cô bất cứ lúc nào.

“5,..4..3..2..”

Thôi vậy, nếu là việc thất đức thì coi như cô được kéo dài mạng sống thêm một thời gian đi.

Phương Diễm quá yếu nên không thể đáp lời, trước khi người đàn ông đếm ngược đến số 1, cô yếu ớt gật nhẹ đầu một cái.

Nhìn thấy Phương Diễm gật đầu, khoé miệng của người đàn ông cong lên một độ cong rất nhẹ không dễ phát hiện. Tiếp sau đó, anh ta đặt ngón trỏ của mình lên ấn kí hình hoa sen chín cánh màu đen trên trán cô, miệng lẩm bẩm vài câu gì đó không rõ.

Một lúc sau, người đàn ông thu tay lại. Theo hướng thu tay của anh ta có một dòng khí đen đặc như mực bị hút ra theo. Nó chính là toàn bộ âm và sát khí trong vực.

Bỗng nhiên anh ta dùng tay trái đánh nhẹ vào mu bàn tay phải khi thấy một luồng khí đen có xen lẫn một chút linh lực màu bạc cũng bị kéo ra theo sau đó. Anh ta quát khẽ:

“Quay về! Mày không thuộc về tao.”

Dòng khí như có sinh mệnh, khi nghe tiếng quát vội vàng quay trở lại ấn đường của Phương Diễm. Lúc này, ấn kí hình hoa sen đã trở lại màu trắng vốn có của nó.

Tuy vẫn còn mệt mỏi nhưng Phương Diễm cảm thấy cơ thể mình không còn nặng nề như trước nữa.

“Cảm ơn, tôi phải làm gì cho anh?”

“Đợi đi.”

“Đợi đến khi nào, tôi cần biết mình cần phải làm gì?”

“Thời cơ chưa đến, nhóc chỉ cần nhớ ta…danh tự là…”

“Si”

Nói xong, người đàn ông thu quả cầu âm khí màu đen vào trong tay áo rồi biến mất không còn lại chút dấu vết gì. Nếu không phải nhận ra bản thân có thay đổi quá rõ ràng thì cô đã ngỡ rằng tất cả những điều vừa rồi có lẽ chỉ là mơ.

Phương Diễm cảm thấy có gió thổi qua người, không khí xung quanh cũng không còn nặng nề như trước nữa, bên tai thấp thoáng tiếng ếch kêu đêm gần đây và cả mùi hương, mùi của cỏ lau ven sông trơn mớn quanh chóp mũi.

Cô đã thoát khỏi quỷ vực. Màu đen trong mắt Phương Diễm đã rút đi chỉ còn lại màu đỏ nhạt do tình trạng vỡ mạch máu nhỏ trong nhãn cầu gây ra nên Phương Diễm có thể nhìn lại được.

Cô hít một hơi thật sâu để trong khí tràn đầy vào phổi nhưng chưa kịp vui mừng được bao lâu thì bên tai truyền đến tiếng động đinh tai nhức óc.

Chết tiệt, ông nội vẫn còn trong trận vây khốn~