Vòng ngọc vỡ nát đồng nghĩa với việc tấm lá chắn cuối cùng ngăn không cho tà khí nhập thể đã không còn.
Âm khí và sát khí trong vực như chúa sơn lâm tìm thấy được con mồi yếu ớt, ùa vào cắn xé Phương Diễm khiến cô phải dùng hai tay ôm chặt đầu, lưng hơi gập xuống một góc 35 độ, dường như làm như vậy có thể giúp cô đỡ đau đớn hơn một chút.
Phương Diễm đau đến nỗi cả cơ thể căng cứng, gân xanh trên trán và cổ nổi lên từng cụm như rễ cây trông rất kinh dị.
Đặc biệt là đôi mắt của Phương Diễm, từ màu đỏ giờ đây đã dần chuyển sang màu đen đặc, không phân biệt được rõ con ngươi và lòng trắng.
“Aaa…” Mặc dù đã cố kìm nén nhưng cô vẫn không thể ngăn bản thân phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ khản đặc.
Ước chừng khoảng 5 phút sau hoặc có lẽ là lâu hơn thế, cô mới bỏ hai tay khỏi đầu và từ từ ngẩng mặt lên.
Trong con mắt trắng dã của cá trê ma là hình ảnh của một con người, à không, có lẽ bây giờ kẻ đứng đối diện nó không còn là con người nữa rồi.
Cả khuôn mặt Phương Diễm nhợt nhạt không có một chút máu nào cùng với đôi môi tím tái, đôi mắt đen đặc, móng tay và móng chân như được phủ một lớp sơn đen bóng, cô bây giờ so với quỷ chẳng khác là bao.
Cơn đau như thuỷ triều tràn vào não bộ, xâm chiếm từng tế nào khiến cho ý thức của Phương Diễm dần trở nên mơ hồ không rõ. Cô phải cắn thật mạnh vào lưỡi để giúp bản thân thanh tỉnh hơn, cơn đau ập đến ngăn cản tia lí trí cuối cùng sụp đổ.
Nhìn từ bên ngoài vào hoàn toàn không thể thấy được Phương Diễm bởi vì cơ thể cô bị bao phủ trong một quả cầu bằng âm và sát của quỷ vực. Có mấy lần cá trê ma định nhân lúc cô mất tập trung để tấn công nhưng đều bị một rào cản vô hình đánh bật ra ngoài.
Tà khí vẫn không ngừng tiến nhập vào cơ thể Phương Diễm thông qua từng lỗ chân lông, thấm qua từng mạch máu, ngấm vào từng tế bào tạo nên một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng khiến cho cô than khẽ một tiếng:
“Đau~”
“Đau quá…”
Cá trê ma theo bản năng lùi lại vài bước khi chạm phải ánh mắt lạnh tanh không có chút cảm xúc nào của Phương Diễm. Nó cảm thấy có một áp lực vô hình đè nặng lên thân hình khổng lồ của mình.
Một hơi thở cổ xưa phảng phất như có như không vờn quanh kẻ trước mặt khiến cho cá trê ma không kìm nén được nỗi sợ hãi nhưng đồng thời cũng có một sức hút vô hình toả ra từ người Phương Diễm khiến cho nó không kìm được muốn tới gần.
Đó là mùi của tà hồn, một tà hồn mạnh mẽ và đầy quyến rũ đối với tất cả những sinh vật cõi vô hình, mùi hương này làm cho cá ma biết rằng, hiện tại Phương Diễm rất nguy hiểm nhưng vẫn muốn có được cơ hội nuốt trọn linh hồn trong thân xác kia.
Nếu thành công, chắc chắn nó sẽ không còn phải nghe theo mệnh lệnh của quỷ nước nữa hoặc có thể đảo khách thành chủ, cá ma sẽ trở thành chủ nhân của quỷ nước.
[Ọc…ọc…ọc…]
Cá ma hưng phấn nghĩ ngợi, toàn thân nó run rẩy đến nỗi ba cái miệng lởm chởm đầy răng nhọn hoắt của nó phát ra những tiếng ọc, ọc đầy ghê tởm.
Mâu thuẫn về việc tiến lên hay lùi lại xâm chiếm não bộ của cá ma?
Cuối cùng sự thèm khát sức mạnh đã chiến thắng lí trí, cá ma tung người lao về phía Phương Diễm.
Trước bóng đen khổng lồ đang lao đến với tốc độ chóng mặt, khuôn mặt của cô gái vẫn lạnh tanh không bất cứ một cảm xúc nào. Dường như cô đang nhìn chăm chú vào kẻ đối diện nhưng dường như lại nhìn xuyên qua không gian và thời gian để nhìn một thứ vô hình dấu tên nào đó.
3m, 2m, 1m, một sải tay,…Phương Diễm nghiêng nhẹ đầu sang bên trái, mái tóc màu hạt dẻ mượt mà khẽ tung bay trong cơn gió cá ma tạo ra.
Khoảng cách…đã quá gần!
Mùi hôi tanh nồng nặc toả ra từ chiếc miệng rộng của cá trê ma phả thẳng vào mặt cô gái khiến cho hàng mày của cô khẽ cong lại một độ cong rất nhẹ.
“Rầm!”
Ngay khi cá ma nghĩ rằng mình đã thành công thì bất ngờ nhận lấy một cú đá xoáy mạnh mẽ đến từ phía bên mặt trái.
Trước khi cá ma chạm vào người Phương Diễm cô đã nhanh chân xoay người, chân trái làm trụ, chân phải nhấc lên cao rồi đá một cú thật mạnh vào đầu cá ma. Không biết có phải cố ý hay vô tình mà chân của cô đá đúng vào vị trí chết ngay gần hàm răng của nó. Tiếp theo đó là:
“Rầm~” Thân hình cá ma bị đánh bật ra ngoài một đoạn khá xa, phải đến khi lưng của nó chạm vào một tảng đá lớn mới dừng lại.
“Cạch, cạch…bịch,…” Tiếng của một vài chiếc răng sắc nhọn rơi xuống đất vang lên.
Cú đá của Phương Diễm mạnh đến nỗi hàm răng bên mặt trái của cá ma bị biến dạng. Chưa dừng lại ở đó, ngay khi cá ma vẫn chưa hiểu đang có chuyện gì xảy ra thì nó cảm nhận được một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy đuôi của mình, tiếp theo đó là cảm giác được bay trên không trung rồi bị đập thật mạnh xuống nền đất u ám.
Có mấy lần cá ma liều mạng vùng vẫy chiếc đầu tam giác to bè của mình hòng thoát khỏi bàn tay của Phương Diễm nhưng đều thất bại.
Kẻ đang hành hạ nó rõ ràng không còn là cô gái có vẻ mệt mỏi và yếu đuối trước kia nữa.
Cô ta…sức mạnh này…còn là của con người sao?
Cá trê ma vội vàng thu nhỏ bản thân thành một con cá nhỏ chỉ bằng kích thước của một ngón tay nhằm lợi dụng yếu tố bất ngờ và ưu thế nhỏ nhắn để trốn thoát nhưng chưa kịp vui mừng thì nó đã phải khóc thét khi một lần nữa Phương Diễm dùng tốc độ đáng kinh ngạc chạy tới và tóm gọn nó trong lòng bàn tay.
Một phần mười của giây sau…
“Tích, tích, tích…”
Dịch nhầy hoà cùng máu đen len lỏi qua kẽ tay trắng nõn của Phương Diễm rơi xuống đất là âm thanh duy nhất vang lên trong quỷ vực lúc này.
Có lẽ cá trê ma trước khi chết đã vô cùng hối hận khi lựa chọn biến nhỏ lại để chạy trốn, nó đã không thể nghĩ được rằng do quyết định sai lầm của mình đã khiến cho bản thân bị giết chết nhanh đến như vậy.
Quái vật!
Sau khi bóp nát cá trê ma trong lòng bàn tay, Phương Diễm hướng đôi mắt đen đặc về phía chiếc đầu lâu đen đang toả ra khí đen nằm trong chiếc hộp bằng gỗ Ngọc Am cách đó không xa. Cô chậm dãi tiến về phía chiếc hộp rồi từ tốn đưa tay phải chạm vào đầu lâu.
Ngay lập tức bằng tốc độ mắt thường có thể quan sát được, chiếc đầu lâu của quỷ nước chuyển dần từ màu đen sang màu trắng ngà rồi đến màu nâu vàng. Đầu lâu chuyển từ trạng thái đặc sang thể rỗng như cấu chúc của tổ kiến. Toàn bộ âm khí và sát khí trận pháp tụ âm thu thập từ đất trời cung cấp cho đầu lâu đều hoá thành một làn khói đen ngấm vào làn da của Phương Diễm.
Cuối cùng…
Rắc,…rắc,…đầu lâu của quỷ nước bị hút rỗng, hoá thành bột mịn rơi xuống nền đất.
Một tia lý trí cuối cùng còn sót lại báo với Phương Diễm rằng cô đã hoàn thành nhiệm vụ. Như một vòi nước bị mở chốt van, cô đã không thể chịu đựng được nữa mà quỳ sụp xuống đất. Hai tay làm trụ chống ngăn không cho cơ thể sụp đổ hoàn toàn.
Không gian trong quỷ vực đã có chút vặn vẹo, trên đỉnh đầu Phương Diễm hình thành một cơn lốc xoáy nhỏ cuốn toàn bộ hung, sát và âm khí vào người Phương Diễm.
Trong không gian yên ắng của vực chỉ có duy nhất tiếng thở dốc nặng nề và mệt nhọc của Phương Diễm vang lên. Cô khẽ nuốt nước bọt trong miệng để làm giảm cơn nóng rát nơi cổ họng. Tiếp sau đó cô lại đưa tay quyệt nhẹ lên má trái, đó là máu…
Huyết lệ!
Ấn kí hình hoa sen chín cánh màu trắng vốn tinh khiết, thánh thiện giờ đây đã có 6/9 cánh chuyển sang màu đen, ngay cả làn da trắng nõn của cô cũng đã chuyển sang màu xám trắng.
Mỗi một giây đồng hồ trôi qua là Phương Diễm lại mất đi một nhịp thở.
1..2..3..4…
Thịch…thịch…thịch…
Bảy trên chín cánh sen chuyển sang màu đen.
Thịch, thịch, thịch…
Tám trên chín…Gần như là toàn bộ âm khí trong vực đều bị cơ thể Phương Diễm hấp thụ, cô giống như một chiếc động không đáy tham lam không có điểm dừng.
“Phụt” Phương Diễm không chịu nổi phun ra một ngụm máu.
Trong đầu Phương Diễm lúc này không có bất kì một suy nghĩ nào, hai tai ù đi, khoảng không trước mắt chỉ có duy nhất một màu đen thuần tuý.
Ngay khi cô nghĩ bản thân mình sẽ cứ như vậy mà chết đi thì bất ngờ bên tai vang lên một tiếng thở dài khe khẽ.
Ảo giác ư?