Phương Diễm dừng động tác trong tay nhìn theo hướng chỉ tay của anh mình. Do mắt cô bị xuất huyết nên thị lực bị giảm đi rất nhiều, nhìn vật gì cũng mờ mờ không rõ.
Sau mấy lần cố gắng căng mắt nhưng không thấy được lỗ tròn trong miệng Phương Tuấn, hết cách cô đành phải đưa mặt lại sát đầu ông Toàn để có thể nhìn rõ hơn.
Ngay khi nhận ra đó là lỗ tròn gì, Phương Diễm tái mặt, vội vàng nói với ông anh:
“Anh chuẩn bị giúp em một chiếc gương rồi đặt sau đầu ông, anh đặt sao cho em có thể nhìn thấy được miệng vết thương khi đứng trước mặt ông nội nhé.”
“Em cần gương to bằng nào?”
“Không cần quá lớn đâu, em nhớ trên nhà có một chiếc gương nhỏ màu đỏ mẹ để dưới gầm bàn trà đấy.”
“Được, đợi anh 2 phút.”
“Vâng.”
Lời vừa dứt, bóng dáng của Phương Tuấn cũng khuất sau cánh cửa bằng gỗ lim của từ đường. Gâu đần dù không hiểu hai người đang nói gì nhưng khi thấy cậu chủ chạy đi cũng nhanh chân chạy theo, đến khi biết rõ đích đến của anh là nhà chính thì nó nhanh chân chạy trước rồi nhàn nhã ngồi xổm trước cửa đợi chủ chạy đến.
Phương Tuấn nhìn hành động của chó lớn rồi bật cười lần hai trước sự đáng yêu của nó. Bao nhiêu lo lắng cùng mệt mỏi đều tan biến tại khoảnh khắc này, đồng thời anh cũng hiểu được tại sao Phương Diễm lại có đam mê trêu trọc Đức Trí lớn đến như vậy.
“Ôi trời~ Hôm nay mặt trời mọc hướng Tây hay sao mà cậu cả nhà mình lại dậy sớm thế?”
Bà Thuỷ đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp phát hiện ra Phương Tuấn khi anh đẩy cửa bước vào phòng khách. Nhìn con trai mặc một bộ quần áo ngủ màu đen bằng lụa, chân đi dép chuyên dụng trong nhà màu xám, khuôn mặt phờ phạc, đầu tóc thì rối như tổ quạ nên bà đã bác bỏ suy nghĩ con trai mới đi tập thể dục về trong đầu.
“Mẹ.”
“Con đi đâu mà sớm thế?”
“Con xuống từ đường với ông nội.”
“Làm gì vậy? phụ giúp ông à?”
“Vâng.” Phương Tuấn trả lời bà Thuỷ rồi loay hoay tìm chiếc gương màu đỏ dưới gầm bàn trà.
“Hai ông cháu nhanh lên rồi lên nhà ăn sáng nhé.” Bà Thuỷ nói với Phương Tuấn rồi quay sang gâu đần dưới chân anh:
“Đức Trí lên gọi chị Diễm dậy giúp mẹ có được không?”
“Gâu.” Cô chủ cũng đang ở dưới từ đường mà.
“Diễm nó cũng đang ở dưới từ đường mẹ ạ.”
“Thế ba ông cháu làm nhanh lên nhé.”
Anh không trả lời mẹ mà tiếp tục lục tìm đồ, sau khi tìm một lúc mà vẫn không thấy bóng dáng chiếc gương.
“Mẹ có biết chiếc gương màu đỏ ở đây đâu rồi không?”
“À, đây này con.” Vừa nói bà Thủy vừa cầm chiếc gương trên tay.
“Mẹ vừa lấy soi tóc trắng trên đầu, tóc mới mọc nên ngứa lắm. Lát nữa con bảo em lên nhà nhổ tóc trắng giúp mẹ nhé.”
Người Phương Tuấn cứng đờ khi nghe thấy hai từ “tóc trắng”, có lẽ do nhìn mẹ anh trẻ hơn tuổi nên nhiều lúc anh bị quên đi rằng: thời gian vẫn không ngừng trôi, lấy đi năm tháng của bố mẹ cũng kéo theo cả tuổi trẻ của chính bản thân mình.
“Để lát nữa con nhổ tóc giúp mẹ.”
“Ừ, con cầm gương xuống cho ông đi.”
“Vậy con đi đây.”
“Gâu, gâu.” Đức Trí nhìn Phương Tuấn rồi sủa lên hai tiếng.
“Em muốn gì?” Anh hỏi.
“Gâu~” Mắt gâu đần nhìn chăm chú vào chiếc gương trên tay anh.
Sau vài giây trầm ngâm suy nghĩ, Phương Tuấn cất tiếng:
“Này, đừng nói em chê anh chạy chậm nên muốn mang gương xuống từ đường trước nha.”
Gật đầu!
“…"
“Ha ha ha…” Bà Thuỷ bên cạnh cười vui vẻ trước đối thoại của một người một chó.
Một khúc nhạc đệm chào ngày mới cứ diễn ra như thế đấy.
Trái ngược với không khí vui vẻ trên nhà chính, dưới từ đường nhà họ Phương lại bị bao trùm bởi sự căng thẳng và ngột ngạt. Trong không gian chỉ có tiếng hỏi han ân cần của Phương Diễm đối với ông Toàn, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng ho khan đầy khản đặc của ông.
Mắt của cô bị bao phủ bởi một tấm màng mỏng màu đỏ của máu nên nhìn vật gì cũng chỉ thấy mờ ảo không rõ ràng. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến việc nhìn cảnh vật trên dương gian mà còn ảnh hưởng xấu đến việc nhìn những vật thuộc về “cõi âm”.
Chính vì thế, lúc đầu Phương Diễm không thể nhìn thấy được âm khí toả ra từ lỗ tròn sâu trên đầu của ông Toàn. Sở dĩ cô cảm thấy nguy hiểm đó là bởi vì cùng là vết thương do cá quỷ gây ra, nhưng tại sao chỉ có duy nhất lỗ tròn toả ra âm khí.
Chắc chắn bên trong phải có gì đó bất thường.
Có thể là một thứ gì không rõ trên người cá quỷ cấy vào người ông nội. Cô nghi ngờ đó là trùng quỷ! Mong là vẫn chưa quá muộn màng.
Do quá mải mê suy nghĩ nên Phương Diễm không nhìn thấy một bóng dáng màu đen to lớn đang tiến lại gần mình.
Chó lớn Đức Trí miệng ngậm một chiếc gương đỏ chăm chú nhìn vào mặt Phương Diễm. Nó đã ở đây được một lúc rồi mà cô chủ vẫn không nhận ra, miệng ngậm gương không thể sủa được nên nó đành phải đưa chân trước đầy lông lá của mình đẩy chân cô chủ hai cái.
Chắc chắn là do nó đi vô hình, đến vô dạng đây mà. Tuyệt kĩ di chuyển không phát ra tiếng động của nó quá hoàn hảo~
Cô chủ hay nói câu gì ấy nhỉ? À… là “mười điểm không có nhưng.”
“Gâu đần mang gương xuống cho chị đấy à. Anh Tuấn đâu?”
“Gâu…” Cậu chủ phía sau á.
“Anh đây, em cần anh làm gì?” Vừa dứt lời thì bóng dáng cao lớn của Phương Tuấn cũng xuất hiện sau cánh cửa.
“Anh giúp em giữ ông ngồi dậy và chiếu gương từ đằng sau sao cho em có thể nhìn thấy được vết thương khi đứng trước mặt ông nội.”
“Được, bắt đầu thôi.”
Phương Tuấn nhanh chóng lên giường rồi đỡ ông Toàn ngồi dậy. Một tay anh giữa thằng bằng cho ông còn một tay cầm gương điều chỉnh vị trí phù hợp theo lời Phương Diễm.
“Dịch sang bên trái một chút.”
“Được chưa?”
“Được rồi ạ, em bắt đầu đây.”
Phía đối diện, Phương Diễm đứng trước mặt ông Toàn để niệm chú. Mặc dù trời sinh có mắt âm dương nhưng do hiện tại đang bị tổn thương nên sẽ ảnh hưởng đến việc quan sát tình hình. Do đó trước tiên cô phải làm phép để mở con mắt thứ ba đã.
Hai tay cô kết ấn, miệng đọc chú ngữ:
“Đóng mắt trần, mở mắt âm. Kết nối với thần, khai thông thiên nhãn…”
“Khai!”
Bầu không khí vốn có chút cô đọng và căng thẳng bỗng trở nên trang nghiêm một cách lạ thường. Mặc dù là một người bình thường nhưng Phương Tuấn cũng có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi này.
Anh không biết rằng nếu ông Toàn còn tỉnh táo thì có thể nhận ra được có một vầng hào quang màu trắng phủ lên người Phương Diễm. Ánh mắt của cô tràn đầy sự nghiêm túc và bí ẩn.
Cô đặt ngón tay trỏ và ngón giữa lên vị trí giữa ấn đường của Phương Toàn. Một cỗ linh lực màu bạc chảy xuôi từ đầu ngón tay có chút lạnh lẽo của cô, xâm nhập vào đầu ông giúp cho hai hàng lông mày đang cau chặt giãn rộng ra.
Khi linh lực từ ngón tay Phương Diễm truyền vào đầu mình, ông Toàn cảm thấy bản thân như được gột rửa sạch sẽ từ đầu đến chân một lượt, đặc biệt là cái đầu đau nhức và nặng nề trở nên nhẹ nhàng, sảng khoái hơn bao giờ hết.
Phương Diễm thông qua tấm gương đặt sau đầu ông Toàn để quan sát tình hình chuyển biến của vết thương. Âm khí từ sâu trong đầu đang bị đẩy ra ngoài một cách ồ ạt. Có đôi khi còn phả thẳng vào mặt Phương Tuấn ngồi đằng sau.
Cô liếc mắt nhìn qua sắc mặt của anh thấy vẫn bình thường rồi cất tiếng:
“Anh chuẩn bị giữ chặt người ông, sắp tới sẽ đau nên có thể ông sẽ giãy giụa đấy. Anh bỏ gương xuống rồi dùng hai tay giữ ông nhé.”
“Được.”
“Em bắt đầu đây.”
Vừa dứt lời, Phương Diễm đẩy nhanh tốc độ truyền linh lực vào đầu ông Toàn. Cỗ linh lực màu bạc mang theo hơi thở cổ xưa tràn ngập khắp căn phòng, nuốt chửng toàn bộ số âm khí còn sót lại trong không khí đồng thời tẩy uế khí bám trên người Phương Tuấn.
Miệng của cô vẫn không ngừng niệm cổ chú. Trong một tích tắc ngắn ngủi hai ngọn đèn dầu được đặt trên bàn thờ tổ bùng lên thật lớn rồi trở lại như lúc ban đầu như chưa có việc gì xảy ra.
Thứ trong đầu ông Toàn cảm nhận được nguy hiểm nên vùng vẫy giữ dội. Cơ thể này là của thầy pháp đạo hạnh cao nên rất khó tiến sâu vào não bởi vì máu thịt của họ vốn cũng chứa linh lực nên nói theo một cách nào đó, những thứ âm tà khó lòng xâm phạm được.
Nếu là người thường có lẽ đã chết ngay sau khi nó xâm nhập vào đầu rồi. Trùng quỷ thích nhất là cảm giác dùng lực đục khoét hộp sọ của nạn nhân một cách từ từ để tra tấn họ.
Đặc biệt là cảm giác cơ thể được bao bọc bởi sự ấm nóng của não người, sau đó là một bữa ăn thịnh soạn với thức ăn chính là bộ não trắng nõn béo ngậy của loài người.
Mỹ vị!
Trùng quỷ cảm nhận được liên kết giữa nó và cơ thể mẹ(cá quỷ) đã biến mất nên nó vô cùng bất an và lo sợ. Vì chưa xác định được tình hình nên nó nằm im trong lớp da đầu của tên thầy pháp này. Cho đến khi ông bước vào từ đường, trùng quỷ mới cảm nhận được nguy hiểm cận kề và áp lực vô hình đè ép.
“A…aaa…đau…ông đau đầu…quá.”
Ông Toàn rên rỉ thành tiếng một cách đứt quãng. Bình thường dù có đau đớn đến thế nào đi nữa ông cũng ít khi kêu rên nhiều như bây giờ. Ngay cả khí pháp lực cạn kiệt hay bị dây đỏ siết ngón tay đến mức lộ cả xương trắng ông cũng không kêu la.
Nỗi đau cắt da xẻ thịt cũng không hạ gục được người thầy pháp đáng kính này, nhưng bây giờ…
“Aaaa…”
“Bộp…hự…"
Cơn đau thấu gan khiến cho cơ thể ông Toàn không nghe theo kiểm soát của cơ thể vùng vẫy liên hồi. Do một chút bất cẩn, Phương Tuấn lới lỏng tay nên đã bị khuỷu tay của ông đập mạnh vào ngực một cách đau đớn.
Anh vội vàng dùng thêm lực giữ chặt ông nội lại. Nhìn từ góc độ của Phương Diễm không khác gì hai người đang ôm nhau.
“Anh đừng dính sát vào người ông quá mà hãy chịu khó dùng lực cánh tay giữ ông lại thôi. Đặc biệt là để mặt cách xa đầu ông ra không lát nữa trùng quỷ bò ra tấn công anh đấy."
Lời nhắc của Phương Diễm khiến cho Phương Tuấn rùng mình, da gà da vịt nổi nên khắp toàn thân. Anh vội vàng dịch chuyển cơ thể ra xa ông nội khoảng 50cm, hai cánh tay cứng như gọng kìm khoá chặt vị trí hai khớp cánh tay của ông rồi ép mạnh nó vào mạn sườn.
“Anh giúp em nhìn xem lúc nào trùng quỷ bị ép ra ngoài.”
Phương Tuấn không trực tiếp trả lời mà chỉ gật nhẹ đầu tỏ ra đồng ý với yêu cầu của em gái. Môi anh mím chặt, ánh mắt chăm chú nhìn vào lỗ tròn chỉ to hơn đầu của một chiếc tăm xỉa răng.
Thêm 10 phút nữa trôi qua, cuối cùng cũng có một chiếc đầu nhọn màu đen ẩn hiện thấp thoáng sau lớp da đầu.
Khoảnh khắc quyết định đã đến!