Chỉ là thực hiện nghi thức tiễn vong thôi mà làm gì đến mức nguy hiểm đến tính mạng?
Chắc chắn sẽ có nhiều người nghĩ như vậy nhưng họ đâu thể biết được sự ảo diệu và huyền cơ sâu trong đó.
Khi thực hiện nghi thức này, bắt buộc pháp sư phải có tiếp xúc trực tiếp với âm linh cũng tức là trong hoàn cảnh âm khí và sát khí tràn ngập khắp nơi trong địa mộ, Phương Diễm phải cởi bỏ kết giới bảo hộ, để cho bản thân trở thành tấm bia ngắm cho sát khí nhằm vào.
Vậy thử hỏi: Có nguy hiểm không?
Rất nguy hiểm là đằng khác. Ban đầu khi mới đặt chân vào vực, do chưa có sự chuẩn bị nên Phương Diễm đã bị sát khí trấn cho suýt nữa thì đánh mất ý thức. Hiện giờ mắt cô đã bị xuất huyết, không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Nếu tiếp tục để bản thân phơi bày ra ngoài không khí, không biết bản thân cô có thể an toàn rời khỏi đây không nữa. Nhưng nếu không thực hiện nghi lễ tiễn vong ngay bây giờ, cô sợ nếu để sau khi phá vỡ tro cốt của quỷ nước, vực theo đó cũng biến mất kéo theo tất cả tro cốt của những người vô tội đi theo, khi đó cô sẽ không thể giúp họ siêu thoát được nữa.
Với số lượng tro cốt chồng chất như núi, hết lớp này đến lớp khác như thế này, Phương Diễm không dám ước lượng cũng không thể đoán được con số cụ thể là bao nhiêu.
Cô chỉ biết, bản thân phải hành động ngay bây giờ.
Để bắt đầu nghi thức tiễn vong, trước hết Phương Diễm phải thu lại kết giới bảo hộ để bản thân kết nối trực tiếp với âm linh.
Chỉ với một ý niệm, kết giới đã được thu lại.
Nháy mắt sát khí như một con dao sắc bén cứa mạnh lên từng lớp da thịt của cô gái. Phương Diễm nhắm hai mắt lại để tránh cho chúng bị tổn thương thêm một lần nữa.
Sau khi đóng lại thị giác những giác quan còn lại trở nên mẫn cảm và nhạy bén hơn bao giờ hết. Đến mức Phương Diễm cảm nhận được rõ ràng từng cơn đau như róc thịt, xẻ xương do sát khí gây ra.
Cả tiếng những tiếng thì thầm khe khẽ của những oan hồn bên tai. Khi thì gần khi thì xa, lúc mờ lúc tỏ cũng trở nên rõ ràng.
Tuy nhắm mắt nhưng cô cảm nhận được một cách rõ rệt những bóng đen bay lơ lửng xung quanh mình. Có rất nhiều đôi tay tinh nghịch chạm vào phần da thịt lộ ra khỏi quần áo của cô như một lời chào đến từ cõi tăm tối.
Có vong linh còn dùng đôi bàn tay lạnh lẽo của mình trơn mớn chiếc gáy trắng nõn của Phương Diễm. Lại có kẻ thổi vài luồng gió lạnh lẽo vào tai cô gái mang đến từng cơn rùng mình.
Một thứ cảm giác rợn người khó tả lan khắp toàn thân Phương Diễm. Mồ hôi rịn đầy ra trên trán và sống lưng làm ướt một mảnh áo đen khiến nó dính sát vào cơ thể.
Mặc dù hiếu kì với người mới đến nhưng không có một bóng đen nào dám đến gần ngọn lửa màu trắng bạc trên tay cô gái.
Phương Diễm mặc cho những oan hồn đùa rỡn và tiếp xúc với bản thân, điều mà trước giờ hiếm khi xảy ra.
Thấy rồi! Cô đã cảm nhận được linh.
Phương Diễm khẽ nâng tay để cho lửa linh vốn đang yên vị trong lòng bàn tay phải bay lơ lửng giữa không trung, vị trí nằm đối diện trước ấn kí hình hoa sen trắng trên trán.
Sau đó cô niệm chú:
“Hỡi những linh hồn oan khuất chôn thây nơi trốn này…về đi..về đi..về với đất mẹ thiêng liêng. Ta ban cho sự bình yên, ta ban cho sự an nhàn thanh thản…”
“Ta mở đường dẫn lối cho các vị đi về…về với vòng tay của đất mẹ…hưởng hương khói dân gian…”
Từ khuôn miệng nhỏ nhắn của Phương Diễm tuôn ra từng câu từng chữ tưởng như bình thường nhưng lại mang một sức mạnh huyền bí, cổ xưa. Nó như tiếng của một chiếc chuông đồng cổ, miệt mài ngân vang khắp trốn trần gian mỗi khi bình minh ló dạng.
Cô vừa như đang đọc nhưng lại vừa như đang hát. Đó là âm thanh mà chỉ có những sinh vật vô hình mới có thể nghe và cảm nhận được.
Giọng của Phương Diễm thanh thoát, trong trẻo và mềm mại như một dòng suối ngọt ngào. Chảy xuôi qua tâm của những oan hồn chết tức tưởi, nhẹ nhàng vỗ về và an ủi sự tức giận, sự căm phẫn không cam lòng của họ.
Dần dần, những tiếng rên rỉ và ồn ào bên tai Phương Diễm yên tĩnh lại. Họ cẩn thận chăm chú lắng nghe, cảm nhận được sự thanh lọc sâu trong tâm hồn.
Họ đã bị giam giữ ở đây rất lâu, rất lâu rồi. Trong số họ có những học trò nghèo, có ngư dân, có tiều phu, có nông dân, có công nhân, có trẻ có già, có trai có gái…
Chỉ vì do căn thấp dễ tiếp xúc với cõi vô hình nên mới bị lạc vào vực của quỷ nước rồi táng thân nơi đây. Họ đã chết mà không hiểu vì sao mình lại chết.
Mới đầu, còn ôm hy vọng người nhà sẽ tìm thấy và đưa họ về nhưng chờ mãi cũng không chờ được ngày ấy.
Sau mỗi một khi có người lạc vào nơi đây, những người đã chết trước đó tìm đủ mọi cách đưa người sống ra ngoài nhưng chưa đầy ba phút đồng hồ người sống mới lạc vào đã bị sát khí xâm nhập tâm trí. Khi đấy họ mới hiểu ra, địa mộ được thiết kế như một chiếc rọ đánh bắt cua, chỉ có lối vào mà không có lối ra, mà con người là cua bị bắt.
Theo dòng chảy của năm tháng, đã có rất nhiều người bỏ mạng nơi đây. Họ bị giam giữ ở nơi này trở thành nguồn dinh dưỡng cung cấp cho quỷ nước. Những vong hồn còn sót lại chẳng còn bao nhiêu, phần lớn đã bị ác quỷ nuốt trọn từ lâu.
Hôm này, cuối cùng họ cũng chờ được đến lúc có người đến cứu.
Phương Diễm vẫn không ngừng niệm chú, sau cùng cô nâng tay phải lên cao, gập lại ba ngón: ngón cái, ngón út và ngón áp út chỉ để lại ngón trỏ và ngón giữa làm bệ đỡ lấy đáy của ngọn lửa linh lúc này đã chuyển sang màu vàng nhạt.
Cô nhẹ nhàng đặt ngọn lửa xuống mặt đất.
Ngay lập tức ngọn lửa bùng cháy cả một vùng, lấy Phương Diễm làm trung tâm lan rộng ra xa. Nó giống như một lưỡi hái tham lam nuốt cả đồng cỏ dại. Những bộ xương cốt niên đại khác nhau tung tăng nhảy múa trong ngọn lửa đỏ.
Lần lượt những bóng đen vây xung quanh cô gái nối tiếp nhau cúi đầu cảm ơn cô rồi nắm tay nhau tan biến vào khoảng không.
Đến khi bộ xương cuối cùng cháy hết, tiễn đi vong hồn cuối cùng Phương Diễm vẫn không mở mắt.
“Phụt” cô không thể gắng gượng được nữa mà phun ra một ngụm máu. Lồng ngực nóng rát, hai tay của cô run lên bần bật buông thõng bên hông.
Lát nữa, liệu cô còn có thể dời khỏi đây hay không đây?
Ngụm máu có chứa tà khí nồng đậm của Phương Diễm rơi xuống đất kích hoạt trận tụ âm. Từ dưới nền đất đen ngòm xuất hiện từng đường vân đỏ rực to bằng cổ tay người trưởng thành.
Những đường này kết nối với nhau tạo thành một cấu trúc gần giống như hình của một chiếc mạng nhện. Chúng đang đưa tà khí trong máu của Phương Diễm về một hướng.
Phương Diễm bất chấp tất cả mở mắt, chân cô bước theo hướng di chuyển của đường vân đỏ. Bởi vì…
…Đáp án cô tìm đang ở ngay phía trước rồi.