Sau khi ném đầu lâu người ra xa, Phương Diễm vung vẩy hai tay rồi lau thật mạnh vào quần áo.
Cô cảm thấy, có lẽ hôm nay ra ngoài chưa xem lịch thì phải. Từ tối đến giờ toàn gặp phải mấy thứ gì đâu không. Nào là ma da kéo chân, nào là phải cắt tay lấy máu dụ quỷ.
Sau đó lại gặp ma rắn trấn mộ, cúi đầu nhìn mấy lỗ thủng trên quần áo do bị dính độc ma rắn tạo ra, Phương Diễm thở dài một hơi não nề.
Còn có một thứ còn đen hơn cả củ tam thất đó là, bậy bạ thế nào mà cô lại đi vào vực của quỷ nước thế này không biết.
Trong vực, Phương Diễm không hề cảm nhận được dòng chảy của thời gian. Thời gian dường như hối hả trôi nhanh vô tận lại dường như không hề chuyển động mà vẫn đứng im một chỗ.
Chiếc đầu lâu vừa rồi Phương Diễm đoán chắc không phải là tro cốt của quỷ nước. Bởi vì không đời nào quỷ lại để một thứ quan trọng có tác dụng như khoá trận-vật duy trì trận pháp hấp thu âm khí ở một nơi dễ tìm thấy như vậy.
Lại nói, quỷ nước có quỷ lực thì bản thân tro cốt của hắn cũng phải có âm khí và sát khí bảo hộ.
Có lẽ đầu lâu vừa rồi là của một người căn thấp vô tình đi lạc vào rồi bỏ mạng tại nơi đây. Ngay cả bản thân Phương Diễm có thể sử dụng linh lực, một âm dương sư chính hiệu cũng phải lao đao khi mới bước chân vào đây thì thử hỏi, một người bình thường làm sao có thể vượt qua được.
Sát khí trong vực này có lẽ được sinh ra do đoạt mạng quá nhiều người mà thành.
Khoan đã…
Sát khí trong quỷ vực mạnh đến như vậy thì liệu nó đã nuốt chửng bao nhiêu sinh mạng đây?
Phương Diễm đảo mắt xung quanh tìm kiếm nhưng do quá tối nên cô không thể thấy được gì. Cô cắn răng, vậy thì chỉ có nước liều một phen thôi.
Nghĩ là làm, Phương Diễm nhắm mắt ngưng thần, tập trung điều khiển linh lực về phía bàn tay phải. Ở giữa lòng bàn tay của cô xuất hiện một đốm lửa màu bạc bập bùng cháy.
Mới đầu đốm lửa chỉ to bằng một chiếc chén uống nước, dần dần theo thời gian nó lớn dần thành một ngọn lửa to như một chiếc đèn lồng cỡ lớn chiếu sáng cả một khoảng không tăm tối.
Tuy gọi là lửa nhưng không hề toả ra hơi nóng hay khói. Đây là lửa “linh” Phương Diễm không biết chính xác tên gọi của nó nên tuỳ tiện đặt tên như thế.
Ngay cả Phương Toàn là một thầy pháp có đạo hạnh cao nhưng cũng không biết và không thể tạo ra lửa linh. Phương Diễm không hề biết rõ tác dụng của ngọn lửa màu trắng trên tay là gì.
À không, tác dụng của nó là chiếu sáng. Ít nhất bây giờ là như thế.
Mỗi lần tạo ra lửa linh, Phương Diễm cảm thấy trái tim nóng ran như bị cho lên chảo nấu. Đồng thời, ngọn lửa này cũng tiêu tốn rất nhiều linh lực của cô. Vì thế nếu không phải rơi vào trường hợp bất đắc dĩ, nhất định Phương Diễm không tạo ra lửa linh.
Nương theo ánh sáng của ngọn lửa, tầng tầng lớp lớp xương người chồng chất lên nhau hiện ra trước mắt Phương Diễm.
Cô ngồi xổm xuống quan sát tình trạng của những khúc xương này, mới cũ có đủ cả. Sở dĩ Phương Diễm có thể dễ dàng nhận biết được tuổi thọ của những bộ xương là dựa vào tốc độ bị âm khí ăn mòn của chúng.
Tuy kích cỡ to nhỏ khác nhau nhưng đặc điểm chung của những bộ xương này là đều xuất hiện những lỗ chấm tròn màu đen do bị âm khí ăn mòn.
Xương có tuổi thọ lâu đời thì có màu vàng càng đậm, có bộ xương còn chuyển hẳn sang màu nâu, bên trên gần như bị bào rỗng nhìn không khác nào một chiếc tổ ong.
Xương mới hơn thì có màu trắng và chỉ xuất hiện những đốm nhỏ màu đen như tình trạng sâu răng ở người sống.
Phương Diễm dự tính dùng mũi giày chạm vào một bộ xương bị âm khí ăn mòn, rỗng như tổ ong nhưng khi mũi chân đưa đến gần đầu lâu thì cô lại đổi ý chuyển sang dùng tay chạm nhẹ vào xương người.
Trong nháy mắt, như có ma lực làm cho bộ xương tan rã nhanh chóng thành tro tạo thành một lớp bột màu vàng nâu trải dài trên nền đất lạnh lẽo.
Như có điều suy nghĩ, Phương Diễm cúi đầu nhìn xuống dưới đất. Cô nhấc chân phải lên cao ngang với đầu gối sau đó nhìn chăm chú vào đế của chiếc giày.
Đúng như cô suy đoán, trên đế giày bám đầy một lớp tro đen đặc giống y như lớp tro xương vừa bị tan rã do sự đụng chạm của cô.
Điều này chứng tỏ rằng, từ khi bước vào địa mộ cô đã giẫm đạp lên tro cốt của biết bao nhiêu sinh mạng vô tội đã bỏ mình nơi đây.
Chỉ với một điều này thôi. Quỷ nước nhất định phải bị tiêu diệt trong ngày hôm nay.
Sau khi cân nhắc và đắn đo một lúc, Phương Diễm quyết định làm một việc mà nếu làm thì có thể mang đến nguy hiểm cho bản thân nhưng nếu không làm thì có lẽ cô sẽ ân hận suốt quãng đời còn lại.
Đó là thực hiện nghi lễ “tiễn vong”.