Chương 29: Quỷ Vực

Về phía Phương Diễm lúc này, ngay khi cô vừa bước chân vào khu vực của địa mộ, trước mắt đột ngột tối sầm. Đó là dạng tối tăm không chút ánh sáng, không gió và không có bất cứ một sự tồn tại nào khác của sinh vật sống.

Phương Diễm đưa một tay lên ôm trán để giảm bớt cơn đau nhức ở hai bên thái dương.

Bên tai cô vang lên những tiếng ong ong như tiếng của một chiếc ti vi đen trắng thập niên 90 đang bị nhiễu sóng. Thỉnh thoảng lại có một âm thanh tần số cao bén nhọn đâm thẳng vào màng nhĩ khiến cho cô khó chịu nhăn mày.

Áp lực quá lớn khiến cho mắt Phương Diễm xuất hiện tình trạng "xuất huyết dưới kết mạc”. Những mạch máu nhỏ không thể nhìn thấy bằng mắt thường bị vỡ ra, nhuộm đỏ hai lòng trắng. Đặc biệt là đuôi mắt của cô, nó đỏ rực như đang nhỏ máu lệ. Nhìn cô lúc này không khác gì một yêu tinh đến từ sâu trong khu rừng bí ẩn.

Sát khí mạnh quá!

Rốt cuộc quỷ nước đã hại bao nhiêu người mới có thể khiến sát khí mạnh đến như vậy? Tiến vào từ hướng Bắc đã kinh khủng như thế này thì liệu tiến vào từ hướng Nam-hướng đối sát thì áp lực còn kinh khủng đến mức nào nữa?

Sát khí trong địa mộ như một thanh kiếm vô hình đâm thẳng về phía kẻ xâm nhập trái phép. Phương Diễm khuỵu gối, quỳ một chân xuống đất chống đỡ thân thể trước áp lực vô hình đè nặng lên đỉnh đầu. Cánh tay chống đỡ thân thể của cô run lên khe khẽ.

Vừa rồi chiến đấu với hung vật trấn mộ đã khiến cho cô tiêu hao quá nhiều linh lực.

Không được!

Không thể tiếp tục duy trì tình trạng này nữa.

Phương Diễm cắn mạnh vào môi dưới, nháy mắt cơn đau kèm mùi máu tanh ngọt tràn ngập trong khoang miệng giúp cho đầu óc vốn đang mụ mị của cô tỉnh táo hơn một chút.

Cô kết ấn, khoé môi mấp máy đọc chú ngữ thanh trừ. Theo mỗi câu từ phát ra từ miệng Phương Diễm, một vòng bảo hộ bằng linh lực xuất hiện bao quanh người cô, vòng sáng đậm dần theo mỗi câu chú, ngăn cản sự xâm nhập của sát khí vào cơ thể.

Lúc này, dưới sự bảo hộ của kết giới, Phương Diễm mới có thể đứng lên và đi lại bình thường.

Dựa vào chút ánh sáng ít ỏi từ kết giới bảo hộ, cô đảo mắt một lượt quan sát khu vực xung quanh.

Hoàn toàn là một màu đen, ngẩng đầu nhìn lên trời không thấy trăng sao. Tai không nghe được âm thanh, tay không cảm nhận được gió, mắt không nhìn được cảnh vật. Phương Diễm sửng sốt…

Đây là…

Vực?

Rõ ràng đây không còn là thế giới ban đầu nữa. Xung quanh tối đen như mực hạn chế tầm nhìn của Phương Diễm. Cô bước những bước nhỏ và chậm rãi về phía trước để thăm rò.

Vực là một không gian tách biệt hoàn toàn với thế giới thực. Vực càng lớn chứng tỏ người tạo ra nó càng mạnh.

Tạm gọi nó là tiểu không gian, Phương Diễm từng đọc trong sách cổ một đoạn giải thích về vực như sau: Trong vực, chủ nhân có sức mạnh tuyệt đối và khả năng chi phối tuyệt đối. Mọi sự vật sự việc xảy ra trong vực đều do vực chủ quyết định.

Vực cũng chia ra thành các cấp bậc khác nhau: hạ vực, trung vực và thượng vực.

Ở cấp thấp nhất, vực tồn tại đơn giản dưới dạng một tiểu không gian nhỏ ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, đến cấp cao hơn tiểu không gian được mở rộng tuỳ vào sức mạnh của người tạo ra nó.

Trung vực xếp trên hạ vực nhưng độ cao cấp lại chênh lệch rất nhiều. Có thể nói, nếu hạ vực là một hồ nước nhỏ thì Trung vực lại sánh ngang với biển Đông.

Trong trung vực, không đơn thuần chỉ là một tiểu không gian nữa mà sẽ xuất hiện dấu hiệu của sự “sống“ như cây cối hoa lá, động vật,…

Cấp cuối cùng cũng là cấp cao nhất-thượng vực, đến được cấp này không còn gọi là tiểu không gian hay không gian nữa mà phải gọi là “tiểu thế giới”. Nó khả năng mô phỏng hoàn toàn một thế giới hoàn chỉnh.

Phải, thượng vực hoàn toàn có thể được coi là một thế giới.

Tuy nhiên, Phương Diễm không tin rằng có người có thể tạo ra thượng vực. Nói như vậy, chả có lẽ Linh giới(Âm Phủ), yêu giới và tiên giới(Thần, Phật) đều là thượng vực sao.

Lại nói thêm một chút về khái niệm này, vực chia ra làm ba cấp và ba loại chính: quỷ vực, linh vực và tiên vực. Ý trên mặt chữ, quỷ vực thường tàn ác và xấu xa có chứa nhiều hung và sát. Con người đi lạc vào quỷ vực chắc chắn là phải về trầu tổ tiên không thể nghi ngờ.

Ngược lại, tiên vực và linh vực lại chứa nhiều linh khí giúp thanh lọc và có khả năng giúp pháp sư tu luyện để nâng cao pháp lực.

Rất rõ ràng, nơi Phương Diễm bước vào là quỷ vực.

Vậy mà quỷ nước có thể tu luyện ra vực.

Hiếm thấy!

Khi mắt đã quen hơn trong bóng tối lại nương theo ánh sáng từ kết giới linh lực, Phương Diễm dựa vào linh cảm để tiến về phía trước.

Cô hoàn toàn không biết vực do quỷ nước tạo ra rộng bao nhiêu nên chỉ có thể đoán mò, đi theo tâm chí mách bảo. Tuy nhiên, cô biết đây không phải là cách hay, nếu cứ tiếp tục đi không có mục đích như vậy, không biết đến khi nào mới tìm được tro cốt của quỷ, tình hình của ông nội bên ngoài ra sao Phương Diễm cũng không thể biết được.

Hơn nữa nếu không phá được vực để ra ngoài, có lẽ cô sẽ toi mạng ở đây mất.

“Cộp…cộc, cộc, cộc..”

Đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ thì đột nhiên chân Phương Diễm đá phải một vật gì đó hình tròn dưới đất khiến cho vật lạ lăn ra xa.

Cô có chút bất ngờ, tiến đến bên vật thể hình tròn cách đó không xa để quan sát. Không chút ngần ngại, Phương Diễm đưa đôi tay trắng nõn của mình cầm cái thứ ấy lên để ngang với tầm mắt.

Ba giây sau, bằng một tốc độ nhanh đến chóng mặt, Phương Diễm ném ngay vật trên tay ra xa vài chục mét.

Xúi quẩy, cô vừa đụng phải một chiếc đầu lâu người chết.