Phương Diễm đi theo chỉ dẫn của những mạch “máu” đang vận chuyển tà khí dưới đất.
Vốn nơi này tối tăm không có bất kì một tia ánh sáng nào nhưng khi tiếp xúc với máu người, trận pháp tụ âm đã được kích hoạt.
Dưới nền đất đen ngòm xuất hiện rất nhiều đường vân màu đỏ chằng chịt kết nối với nhau giống như mạng nhện. Chúng nó toả ra ánh sáng màu đỏ rất nhạt và trong suốt nên bằng đôi mắt âm dương của mình, Phương Diễm dễ dàng nhìn thấy đường đi của tà khí. Còn máu của cô thì đã bị hấp thụ từ lâu nên không còn bất cứ dấu vết gì để lại.
Phương Diễm suy nghĩ, liệu cô có nên cắt tay nhỏ thêm một ít máu xuống đất để cho trận pháp hấp thụ rồi tăng tốc độ vận chuyển hay không nhỉ?
Thôi bỏ đi, đau chết mất!
Do quá chăm chú theo dõi đường đi của tà khí nên có nhiều lúc Phương Diễm không chú ý dưới chân, vấp phải tảng đá suýt ngã lăn quay ra đất.
Càng đi lâu tốc độ di chuyển của cô càng chậm lại, cô cảm thấy mật độ và sức mạnh của sát khí mỗi lúc một lớn hơn trước. Chúng tấn công về phía cô không ngừng nghỉ. Đồng thời có rất nhiều dòng khí màu đen đang tìm đủ mọi cách chui vào cơ thể cô nhưng đều bị vòng ngọc ngăn lại.
Phương Diễm nhìn xuống rồi lật cổ tay để quan sát tình trạng của vòng ngọc, dòng chú cổ khắc trên thân ngọc đang toả ra ánh sáng màu vàng rất mạnh chứng tỏ mức độ nguy hiểm ở nơi này là rất lớn.
Cô nhíu mày khi phát hiện ra chú cổ đang bị mờ dần do tiếp xúc với quá nhiều âm khí. Nếu không nhanh chóng ra khỏi đây thì nguy mất, cố kìm nén cơn nóng rát trước ngực, phải nhanh hơn nữa mới được.
Sau khi đi bộ khoảng mười lăm phút hoặc có lẽ là lâu hơn, Phương Diễm dừng lại trước một đống đất nhỏ nhô lên cao khỏi mặt đất chừng 60cm, rộng khoảng 40cm.
Tà khí biến mất sau khi tiếp xúc với đống đất này nên cô đoán đây chính nơi chôn cất tro cốt của quỷ nước.
Địa mộ nằm ngay chính giữa trung tâm của trận pháp đồng thời cũng là điểm kết thúc của những đường vân màu đỏ.
Phương Diễm băn khoăn do không có dụng cụ đào bới, không lẽ cô lại dùng tay đào? Đào như thế thì đến bao giờ?
Cô đảo mắt xung quanh một lượt để tìm dụng cụ thích hợp đào mộ mong với muốn tìm thấy vật gì đó thích hợp, dù chỉ là một hòn đá có đầu nhọn thôi cũng được.
Không có!
Phương Diễm có chút thất vọng định thu mắt về thì ánh mắt của cô va phải một vật dài màu trắng, to khoảng ba đốt ngón tay đang nằm yên cách đó không xa.
Cô tiến đến và cầm vật ấy lên, rất may là nó có một đầu rất nhọn, độ cứng cũng rất vừa phải nên thích hợp trong việc đào đất.
Phương Diễm chỉ thắc mắc duy nhất một điều rằng: Vừa rồi, cách đó không lâu cô đã thực hiện nghi thức tiễn vong, lửa linh không thiêu đốt được “vật" này sao?
Cô thầm nhủ trong lòng một câu “Đắc tội rồi” rồi tiến hành đào bới.
Trong bóng tối im lắng đến lạ thường, chỉ có duy nhất tiếng thở và tiếng đào xới đất vang lên.
Cạch, Phương Diễm dừng lại khi chạm tới một vật thể cứng màu đen. Sau vài phút đào đất nhiệt tình thì cuối cùng dáng vẻ của nó cũng lộ ra trước mắt cô.
Đó là một chiếc hộp màu đen. Phương Diễm dùng sức lôi chiếc hộp ra khỏi lòng đất rồi đặt sang khoảng đất trống bên cạnh.
Sau khi dùng tay phủi đi lớp đất còn sót lại trên mặt hộp. Trong nháy mắt, một mùi thơm đặc trưng của gỗ bay thẳng vào mũi cô.
Mùi đặc trưng của gỗ “Ngọc Am”.
Có rất nhiều loại gỗ quý hiếm dùng để làm quan tài cho người đã mất như: gỗ Hương(Giáng Hương), gỗ Trai, gỗ Trinh Nam,…
Gỗ cây Ngọc Am cũng nằm trong số đó, nó được mệnh danh là “ngọc quý” của rừng. Đây là một loại cây thuộc họ Hoàng đàn, bộ thông. Ngoài ra nó còn có nhiều tên gọi khác như Hoàn đàn rủ, Hoàng đàn liễu hay ở Trung Quốc được gọi là Bách mộc.
Cây Ngọc Am có quan hệ mật thiết với tâm linh nên nó thường xuất hiện ở nhiều chùa hoặc miếu, có nhiều nơi còn dùng để khắc tượng phật.
Trong dân gian có một truyền thuyết, nếu dùng quan tài bằng gỗ Ngọc Am có khả năng bảo quản thi thể cả trăm năm không bị thối rữa.
Tuy nhiên Phương Diễm biết rằng, gỗ Ngọc Am tuy rằng quý hiếm những nếu muốn bảo quản thi hài lâu thì nhất định phải ướp xác bằng tinh dầu ép ra từ thân loại gỗ này mới có hiệu quả. Mà để làm được điều này ở thời xưa thì chỉ có các bậc vua chúa mới có khả năng.
Quay trở lại với vấn đề chính.
Phương Diễm quan sát thấy hộp gỗ được khoá bởi một ổ khoá bằng đồng đen nhỏ đã có dấu hiệu bị rỉ sét. Cô thầm nhủ trong lòng: thật may mắn khi lúc đánh nhau với ma rắn cô đã nhặt được một chiếc thìa khoá bằng đồng đen và mang nó theo dù không biết tác dụng thực sự của nó là gì.
Bây giờ thì quá rõ ràng, nó chính là chìa khoá mở nắp hộp đựng tro cốt quỷ nước.
Phương Diễm tra chìa khoá vào ổ.
Cạch.
Sau một tiếng “cạch” chiếc hộp được mở ra. Ngay sau đó Phương Diễm vội vàng lùi về sau vài bước để tránh khỏi sự tấn công của hung và sát phóng ra từ chiếc hộp.
Đợi khoảng một lúc sau, cô mới tiến lại gần chiếc hộp để quan sát nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
Đập vào mắt cô là một chiếc đầu lâu rất to, đen tuyền, xung quanh toả ra rất nhiều khí đen. Hai hốc mắt sâu thẳm và tối tăm của đầu lâu vừa tầm đối diện với mắt của Phương Diễm khiến cho cô bị ảo giác như đang bị một ánh mắt ẩn trong bóng tối, thèm khát rình mò.
Cùng lúc đó, tình hình chiến đấu phía ông Toàn.
Rầm…
Ông Toàn ngã xuống đất khi bị một sinh vật kì lạ không rõ ngồn gốc tấn công vào đầu từ phía sau.
Nơi ông không thấy được, phía sau đầu, có một con cá quỷ màu đen toàn thân trơn bóng đang ghim chặt hàm răng sắc nhọn vào da đầu ông.
Nó muốn chui vào não người trước mặt…