Chương 25: Sao Bắc Đẩu

Sự xuất hiện của quỷ nước tạo ra một không khí kinh dị và ám ảnh. Tiếng động nhẹ nhàng của nước, tiếng thì thầm của gió luồn qua những bụi lau sậy bỗng chốc trở nên im lặng một cách bất thường.

Một bầu không khí ngột ngạt và chết chóc.

Phương Diễm cảm thấy có một đôi mắt đang âm trầm gắt gao theo dõi nhất cử nhất động trong đêm tối khiến cho cô không mấy dễ chịu. Cô cố gắng loại bỏ cảm giác ghê tởm ra khỏi tâm trí, tập trung tinh thần quan sát hoàn cảnh xung quanh một cách tỉ mỉ.

Thân ảnh của gã quỷ nước thoắt ẩn thoắt hiện trong làn nước đen tối. Cặp móng sắc nhọn của gã dưới sự phản chiếu của ánh trăng loé lên một thứ ánh sáng sắc nhọn.

Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, gã ta đã lặng lẽ xuất hiện trên bờ. Dưới ánh trăng mờ nhạt, thân hình của gã quỷ nước được phủ một lớp rong rêu và bùn lầy tanh tưởi. Làn da xám nhạt, nhăn nheo và nhớp nháp phủ đầy những vết lở loét, mụn mọt thối rửa trông rất ghê tởm.

Từ khi gã xuất hiện, một thứ mùi hôi thối và tanh tưởi lan rộng, tràn ngập trong khoang mũi của Phương Toàn và Phương Diễm.

Lũ ma da đang âm ĩ cũng phải run sợ nép mình vào một bên nhường ra một con đường cho gã quỷ nước bước tới.

Hai hốc mắt đen ngòm không có con ngươi hướng thẳng về phía Phương Diễm. Bàn chân chỉ có ba ngón với những móng vuốt sắc nhọn của quỷ nước cà mạnh vào đá cuội vang lên những âm thanh lạo xạo.

Theo từng bước chân chậm chạp như lê đi của gã ta, từng giọt nước đen ngòm, nhớp nháp nhỏ tí tách xuống nền đất. Kì lạ là những giọt nước này không hề thấm vào trong đất hay biến mất mà chúng như có sinh mệnh di chuyển sau những bước chân của gã quỷ.

Đến rồi…quỷ nước.

Quỷ nước đi xuyên qua trận pháp phụ phía bên ngoài một cách dễ dàng mà không hề nghĩ rằng món quà hai ông cháu giành cho gã vẫn còn ở phía sau.

Gã cười lên sằng sặc một cách thích thú vì nghĩ rằng trận pháp rách nát của ông Toàn quá dễ phá giải.

Mấy ngày trước tại nhà họ Phương, do bị cấp bậc của ả quỷ nữ áp chế nên gã chỉ có thể cam chịu rút lui. Ấy thế mà mới có được mấy hôm mà hai ông cháu nhà này đã đến nộp mạng rồi. Khà khà khà…

[Nếu đã đến rồi thì đừng hòng còn mạng mà về]

Giọng nói của gã quỷ vang lên đầy âm u và lạnh lẽo. Hai cánh môi của gã bị mục rữa nên đã biến mất từ lâu. Do đó khi gã nói chuyện không hề mở miệng nhưng giọng nói vẫn phát ra, truyền đến tai những người có mặt ở đây. Quỷ nước dừng lại vài giây quan sát Phương Diễm rồi quay sang nói với ông Toàn.

[Ồ, đã trở thành âm dương sư rồi cơ à? Chỉ tiếc pháp lực quá ít, khà khà khà…]

[Lão già vẫn chưa chết à?]

Quỷ nước vừa tiến về phía hai ông cháu vừa âm u cất tiếng trêu trọc, khinh bỉ. Tuy con nhỏ Phương Diễm đã trở thành âm dương sư nên tà hồn đã bị nhiễm bẩn một chút. Nhưng không sao. Bởi vì dù sao thì phượng hoàng vẫn tốt hơn là gà rừng mà, có còn hơn không.

Tuy nhiên, gã ta đã quá chủ quan khi không nghĩ ra được rằng: vốn trận pháp bên ngoài chỉ là mồi nhử nhằm đánh rơi sự cảnh giác của gã mà thôi.

Đúng rồi, mau tiến vào trận chính đi.

Phương Diễm không đáp lại lời quỷ nước mà chỉ chăm chú nhìn hắn ta từ từ tới gần. Cô âm thầm hít vài hơi thật sâu, cố gắng bày ra dáng vẻ sợ hãi và căng thẳng để đánh lừa quỷ nước.

“Kẻ ác như ngươi chưa chết thì sao ta chết được.” Ông Toàn đáp trả quỷ nước.

“Hôm nay hai ông cháu ta đến đây để tiêu diệt ngươi.”

[Ha ha ha tiêu diệt ta? Chỉ bằng một lão già sắp xuống lỗ và một con bé mới dứt sữa ư? Ha ha ha]

Quỷ nước phá lên cười sằng sặc. Đặc biệt là khi nhìn thấy bàn tay đang cầm Thất Tinh Kiếm của Phương Diễm đang run lên một cách nhè nhẹ, gã ta đã đắc trí vô cùng. Hừ ranh con.

“Vậy thì cứ chờ xem.”

Phương Toàn kết ấn truyền pháp lực vào Thất Tinh Kiếm đang cầm trên tay. Dưới tác động của linh lực, thanh kiếm kêu ong ong rồi toả ánh sáng trong đêm tối. Thân kiếm phản chiếu ánh trăng loé lên một tia sáng bén nhọn.

Ông đã sẵn sàng cho trận đánh sắp xảy ra.

Ba mét…hai mét…một mét…

Ngay khi đôi bàn chân chỉ có ba ngón đen sì của quỷ nước vừa mới bước qua ranh giới của trận pháp vây khốn. Một tầng kết giới trong suốt đột ngột xuất hiện từ giới nền đất liên kết với nhau thành một vòng tròn khép kín, ngăn cách với không gian bên ngoài.

Trận đã được kích hoạt.

Lúc này gã quỷ mới biết mình bị lừa, phẫn nộ nhìn chòng chọc vào hai ông cháu phía trước. Từ trên người gã, hắc khí màu đen đang không ngừng toả ra ngùn ngụt. Những móng tay cứng như sắt của gã dài ra với tốc độ mắt thường có thể thấy.

Dưới lớp da xanh xám lộ ra khỏi lớp quần áo mục nát của quỷ xuất hiện một khối u khẽ gồ lên rồi động đậy vài cái.

Phương Toàn và Phương Diễm có chút ngờ vực nhìn nhau. Tại sao hai người lại nghe thấy có tiếng cá quẫy nước ở đây. Theo lý mà nói, kết giới đã ngăn cách thế giới bên trong và bên ngoài tạo thành một không gian riêng biệt, không thể nào có tiếng cá quẫy nước lọt vào được.

Liệu rằng con cá phải lớn đến mức nào mới có thể tạo ra tiếng động lớn như vậy chứ?

Từ đầu tới giờ chưa từng mở miệng nói một câu nào, Phương Diễm bỗng xoay người chạy ra khỏi kết giới, vừa chạy cô vừa hét lớn với ông Toàn:

“Gã quỷ giao cho ông đối phó, con đi tìm phá địa mộ của gã.”

“Được, giao cho ông. Chú ý an toàn.”

Nghe thấy lời Phương Diễm, quỷ nước biết hai ông cháu có sự chuẩn bị mà đến. Gã đã bị lừa, con nhỏ Phương Diễm nào còn mang dáng vẻ sợ sệt nữa, rõ ràng nó cố tỏ ra như vậy để gã đánh rơi sự cảnh giác.

Gã Quỷ tức tốc đuổi theo bóng lưng Phương Diễm ngăn không cho cô chạy về phía địa mộ. Gã không nghĩ rằng bản thân đã che dấu vị trí địa mộ rất kĩ càng những vẫn bị tìm thấy.

Không…không thể để con nhỏ đó tìm được địa mộ…cội nguồn sức mạnh của gã…

Ngay khoảng khắc móng tay của quỷ nước sắp chạm vào lưng Phương Diễm, một lưỡi chém linh lực xé toạc không khí bay đến đánh bật bàn tay của quỷ ra ngoài.

“Đối thủ của ngươi là ta.”

Ông Toàn từ từ bước tới, tay phải cầm Thất Tinh Kiếm, tay trái cầm bùa trấn sát. Giữa trán của ông có dính một vệt máu đỏ cho thấy dấu hiệu ông đã dùng pháp lực khai mở mắt âm dương. Dáng vẻ hiền từ nhân hậu của Phương Toàn đã sớm không còn nữa mà thay vào đó là sự nghiêm túc và lạnh lùng đến từ một vị pháp sư trừ tà đức cao vọng trọng.

Cùng với đó Phương Diễm cũng vừa xuyên ra khỏi kết giới. Cô ngoảnh lại nhìn vào kết giới trong suốt một lần cuối trước khi đi tìm địa mộ.

Không thấy gì cả.

Toàn bộ kết giới đã bị tà khí và chướng khí từ quỷ nước bao phủ, che lấp đi tình hình bên trong. Phương Diễm cắn môi, cô phải nhanh chóng phá vỡ địa mộ của quỷ nước để giảm bớt gánh nặng cho ông nội.

Lúc ở nhà, cô và ông đã bàn trước việc ai sẽ là người đi tìm vị trí địa mộ. Do trời sinh có mắt âm dương nên Phương Diễm được giao cho đảm nhận nhiệm vụ này.

Trong khi cô đi tìm địa mộ, ông nội sẽ giữ chân quỷ nước trong kết giới ngăn không cho gã trở về. Chỉ khi phá được nguồn cung cấp năng lượng cho quỷ mới có thể hoàn toàn tiêu diệt gã ta.

Một vài con ma da không sợ chết bị khí tức đặc biệt của Phương Diễm thu hút nhào tới. Ngay lập tức bị Thất Tinh Kiếm chém cho đứt đôi người không thương tiếc. Thấy thế, những kẻ khác cũng ngoan ngoãn trở lại.

Phương Diễm ngửa đầu nhìn mặt trăng treo lơ lửng trên bầu trời. Nhìn vị trí và góc độ chiếu sáng của ánh trăng, cô đoán bây giờ là khoảng một giờ đêm.

Phải nhanh lên mới được.

Hướng Bắc, nhất định phải xâm nhập vào địa mộ từ hướng Bắc. Phương Diễm lặp đi lặp lại lời dặn của ông nội trong đầu. Nhưng làm sao để biết đâu là hướng Bắc đây? Hôm nay cô không mang theo điện thoại nên không thể dùng la bàn xác nhận phương hướng.

Do đứng ở mặt đất nên cô không thể nhìn bao quát được toàn bộ khu lau sậy bao quanh địa mộ. Hơn thế nữa, lau sậy cao vượt quá đầu Phương Diễm nên việc đứng ở mặt đất dùng mắt quan sát và phân tích đâu là đầu kiếm đâu là thân kiếm là điều không thể.

Vậy thì chỉ còn một cách, dùng sao trời định vị phương hướng.

Phương Diễm nhìn lên bầu trời đen thăm thẳm trên đỉnh đầu. Giữa vô vàn đốm sáng trên nền trời, cô cần tìm ra vị trí của chòm sao Bắc Đẩu.

Trong chiêm tinh học, sao Bắc Đầu còn gọi là Tiểu Hùng Tinh là một nhóm gồm bảy ngôi sao xếp thành hình một cái gáo múc nước, mọc ở hướng Bắc. Trong số bảy ngôi sao có một ngôi sao Bắc Cực được biết đến nhiều nhất. Sở dĩ có tên là Bắc Cực bởi vì ngôi sao này gần như nằm chính xác ở cực Bắc của bầu trời nên được coi là một điểm cố định trong việc xác định phương hướng.

Xem nào…thấy rồi…vị trí của chòm sao Bắc Đẩu.