Giữa trăm ngàn ngôi sao lớn nhỏ, sáng tối khác nhau trên bầu trời. Sau vài phút quan sát, cuối cùng Phương Diễm cũng tìm thấy vị trí chính xác của chòm sao Bắc Đẩu.
Dựa theo phương hướng của chòm sao, cô vừa đi vừa quan sát địa hình xung quanh rồi nhanh chóng di chuyển về phía bên tay phải của dãy lau sậy. Cô cần di chuyển đến hướng 2 giờ, đó sẽ là vị trí đầu kiếm nằm trong thế cục “trảm Thiên” của địa mộ.
Tay phải Phương Diễm nắm chặt Thất Tinh Kiếm, do cảm ứng được âm khí và sát khí xung quanh ngày càng dày và đặc hơn, thân kiếm phát ra những tiếng kêu ‘ong ong’ như đang rên rỉ khóc than.
Thê lương và lạnh lẽo.
Dưới ánh sáng màu bạc có chút mơ hồ của trăng đêm, trong mắt Phương Diễm âm khí tụ lại đen đặc, bao quanh toàn bộ khu địa mộ, những âm khí này không đứng im mà di chuyển theo hình của một trận đồ kì lạ. Cô đoán, nền đất dưới đám lau sậy có bày một trận pháp tụ âm nhằm giúp quỷ nước tăng sức mạnh.
Điều khiến cô thắc mắc là tại sao lại có kẻ bày trận muốn giúp quỷ nước. Mục đích của hắn ta là gì? Trận này đã có từ khi nào?
Chắc chắn sẽ có lối vào dẫn đến nơi chôn cất tro cốt quỷ nước. Do nhận thấy có sự động tay động chân của pháp sư nhằm ngăn chặn người thường xông vào địa mộ nên Phương Diễm rất thận trọng trong việc tìm ra vị trí của lối vào. Cô đoán rằng nếu tuỳ tiện xông bừa không có chủ đích rất có thể sẽ bị lạc và không thể nào tìm được tro cốt của quỷ.
Phương Diễm ngẩng đầu nhìn về phía trận pháp do ông Toàn bày ra trước đó để giam giữ quỷ nước. Kết giới bao quanh trận bị che lấp bởi âm khí và chướng khí nên dù có mắt âm dương cô cũng không thể quan sát được tình hình chiến đấu bên trong.
Phải nhanh lên mới được, ông nội vẫn còn chưa khôi phục pháp lực hoàn toàn.
Cô có chút bực mình vì dù đã dựa vào sao trời để xác định được chuẩn xác hướng Bắc-nơi có lối vào nhưng Phương Diễm đã đi lại ở đây được hơn 10 phút rồi mà vẫn không tìm được vị trí chính xác lối vào.
Lối vào chắc chắn phải có kí hiệu đánh dấu đặc biệt nào đó.
Phương Diễm tập trung quan sát dưới đất, nếu đã có người bày trận tụ âm ở đây thì nhất định hắn ta không muốn có người xông vào khu địa mộ. Vì vậy, rất có thể kẻ này đã bày thêm một trận pháp che mắt nhằm dấu đi vị trí lối vào.
Vài tảng đá dưới đất nhìn qua thì có vẻ như được bày đặt một cách ngẫu nhiên và không có tổ chức nhưng thực tế nếu có người am hiểu trận pháp ở đây, họ nhìn qua là biết ngay có người đã bày trận.
Phương Diễm không giỏi về trận pháp và bùa chú nên phải mất một lúc lâu cô mới nhận ra những tảng đá, thậm trí là những viên đá cuội nhìn qua có vẻ bình thường nhưng thực tế lại là mắt trận.
Để xác mình suy đoán của mình, cô chọn một viên cuội màu trắng nhỏ bằng nắm tay trẻ em để cầm lên xem.
Quả nhiên… không cầm lên được.
Đúng như cô suy đoán, những viên đá nhìn qua có vẻ bình thường nhưng thực chất chúng đều là những trụ đá dài và nhọn được ghim sâu xuống lòng đất. Đỉnh đầu của những trụ đá này hình tròn, nhẵn lộ lên bề mặt, còn phần thân nằm trong đất rất dễ khiến người ta lầm tưởng là những viên đá cuội bình thường. Chẳng may có người nào tinh nghịch muốn di chuyển đá mắt trận cũng không thể.
Bây giờ nếu muốn phá trận có hai cách.
Cách thứ nhất là nhổ lên ít nhất ba trụ chính có vai trò làm mắt trận của trận pháp, mất đi mắt trận đồng nghĩa với việc trận bị phá. Cách còn lại là giải trận.
Đương nhiên Phương Diễm chọn cách phá trận thứ hai, giải trận.
Cô hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh bước vào trận pháp. Trước mắt cô lúc này, hiện lên một ma trận phức tạp được hình thành bởi chướng khí và hung khí xung quanh địa mộ.
Từng luồng khí dày đặc che khuất tầm nhìn, Phương Diễm phải tập trung tinh thần mới có thể nhìn rõ địa hình và phương hướng để di chuyển. Mắt cô chăm chú nhìn xuống đất, thận trọng di chuyển từng bước chân bởi vì chỉ cần bước sai một bước thôi sẽ bị phản trận. May mà cô có mắt âm dương nên mới có thể phân biệt rõ được cạm bẫy và lối đi giả.
Xem nào, trái ba bước sau đó tiến lên bảy bước, tiếp tục di chuyển sang phải bảy bước, lùi lại hai bước rồi nhích qua bên phải ba bước,…
Sau vài phút đồng hồ ngắn ngủi, Phương Diễm nhanh chóng đi xuyên qua tâm, đến đầu bên kia của trận pháp. Nếu có người nào khác ở đây chắc chắn sẽ nghĩ rằng, đầu óc cô có vẫn đề vì cứ tiến lên rồi lại lùi bừa bãi trên một khu đất trống giữa đêm hôm khuya khoắt.
Cô hoàn toàn không bận tâm điều đó bởi vì bây giờ xung quanh đây chỉ có ma…không có người.
Phương Diễm dừng chân trước một lối và bằng lau sậy. Phía trước có hai tảng đá màu đen cao chừng 40 cm. Đặc biệt là khoảng giữa hai tảng đá có một vũng nước hình tròn, rộng bằng kích thước một chiếc mâm dùng để ăn cơm. Dưới sự phản chiếu của ánh trăng vũng nước nhìn như một chiếc mâm bạc trắng trong đêm tối.
Cô khẽ nhếch miệng, hẳn đây là lối vào địa mộ cô vẫn đang tìm kiếm.
Phương Diễm không thấy có điều gì bất thường ở vũng nước nhỏ do đây là vị trí ngay bên bờ sông, rất có thể khi thuỷ triều lên khiến nước tràn vào vùng trũng tạo thành.
Nhưng khi Phương Diễm bước qua vũng nước để đi vào địa mộ quỷ thì có một điều bất ngờ xảy ra. Cái bóng phản chiếu trong nước của cô hiện lên đầy bất thường.
Theo lẽ thường khi bước qua, cơ thể sẽ tạo thành một phương thẳng đứng với mặt nước. Do đó bóng phản chiếu trong vũng nước phải là một chấm đen tròn nhưng khi cô bước qua, bóng phản chiếu trong nước bị lệch hẳn về phía bên tay phải.
Phương Diễm mắng thầm một tiếng “gian xảo” rồi nhanh chóng rút chân về, không tiến vào lối mà cô cho là cửa vào dẫn đến mộ quỷ nữa.
Cửa này là cửa giả.
Cô phải giành lời khen cho kẻ đã bày ra trận pháp ‘Ly Tâm’ ở đây, kẻ này vô cùng gian xảo. Hắn ta đã bày trận pháp che lấp đi cửa động giả để đánh lạc hướng người phá trận.
Sẽ ít ai nghĩ được rằng sẽ có người tốn công sức và pháp lực để bày trận pháp chỉ để che lấp đi một lối đi giả nên họ sẽ không nghi ngờ gì mà tiến thẳng vào trong. Còn về việc lối đi dẫn đến đâu thì Phương Diễm không có hứng thú tìm hiểu. Nhưng cô chắc chắn một điều rằng đây sẽ là lối đi có vào mà không có ra, phương thức hoạt động của nó giống y như một chiếc rọ đánh bắt cua vậy.
‘Ly Tâm’ đúng như tên gọi của nó, đây là trận pháp rời đi địa điểm mà người bày trận muốn che dấu. Nếu không phải cô tinh ý phát hiện ra huyền cơ bên trong thì rất có thể bây giờ đã bị mắc kẹt ở đây rồi.
Chiếc bóng phản chiếu trong nước bị lệch về phía bên phải khoảng hai mươi phân nên lối vào thực sự sẽ bị rời về phía bên phải khoảng chừng hai mét.
Phương Diễm di chuyển về phía bên phải hai mét, đúng như dự đoán: lối vào thực sự nằm ở đây.
Đang định tiến vào thì bỗng có một bóng đen lao đến khiến cho cô phải nghiêng người và lùi về phía sau hai bước để tránh né.
Bất ngờ trước sự tấn công đột ngột của kẻ mới đến khiến Phương Diễm phải lùi về phía sau vài bước để tránh né. Khi định thần lại và nhìn rõ hơn hình dáng của bóng đen. Phương Diễm chỉ cảm thấy một từ thôi đó là “kinh tởm”.
Trước mắt cô lúc này là một con rắn khổng lồ được tạo ra từ âm khí và sát khí. Thân hình nó đồ sộ và phải dài tới hơn 20 mét, đường kính to ngang ngửa với thân hình cô.
Thay vì được phủ bởi một lớp vảy như những con rắn bình thường khác thì trên thân rắn ma chằng chịt đầy những con mắt lớn nhỏ khác nhau giúp nó có thể quan sát 360 độ không góc chết.
Đồng tử dựng thẳng màu vàng phát sáng lạnh lẽo trong đêm tối. Mống mắt của rắn ma có đầy những đường vân đỏ rực uốn lượn như có sinh mệnh đang gào thét muốn lao ra ngoài.
Không biết có phải có quá nhiều mắt hay không mà trên đầu rắn ma lại không hề có một con mắt nào. Chỉ có duy nhất một chiếc miệng rộng đang toả ra mùi tanh hôi khó ngửi.
Phương Diễm cảm thấy khó chịu vô cùng khi bị hàng trăm con mắt lạnh lùng và đầy nguy hiểm nhìn chằm chằm. Đây chắc hẳn là hung vật bảo vệ tro cốt của quỷ nước.
Trời không mưa nhưng bỗng có một tia chớp xé toạc nền trời báo hiệu cho một trận chiến khốc liệt sắp xảy ra.