Chương 23: Ma Da Trêu Ngươi

Đang bước đi thì bỗng có một bàn tay nhỏ đen xì và nhớp nháp nắm chặt lấy cổ chân trắng nõn lộ ra khỏi ống quần của Phương Diễm ngăn không cho cô bước tiếp.

Phương Diễm nhìn xuống, tầm mắt vừa vặn đối mặt với cặp mắt sâu thẳm và khuôn mặt sưng vù, bùng nhùng của một con ma da đang ngước lên. Tóc của nó gần như đã rụng gần hết chỉ còn lưa thưa vài cọng miễn cưỡng dính lại trên lớp da đầu để lộ ra hộp sọ trắng hếu bên trong.

Do có mắt âm dương nên Phương Diễm có thể dễ dàng nhìn rõ dáng vẻ của ma da đến từng chi tiết. Ngay cả nếp nhăn đặc trưng của da do ngâm trong nước lâu ngày cô cũng thấy vô cùng rõ ràng. Trong Trường hợp như thế này, cô tình nguyện không có mắt âm dương còn hơn.

Nhận thấy cô nhìn xuống, ma da bẻ cổ xoay ngược về phía sau khiến cho chiếc cổ bé bằng nắm tay của nó xoắn lại như bánh quẩy. Sau đó đợi khoảng vài giây rồi lại bẻ ngược cổ trở về đối mặt với tầm mắt của Phương Diễm, trên khuôn mặt kinh dị của nó nở một nụ cười quỷ dị:

[Nhìn thấy… mình này…hi hi hi…chị gái…hi hi hi…]

[…Thơm quá…]

[Đói…quá…muốn ăn…]

[Hi hi hi…]

Phương Diễm lạnh lùng nhìn nó. Khuôn mặt cô lạnh tanh không có bất cứ một biểu cảm sợ hãi hay hoảng loạn nào khiến cho ma da hơi thất vọng.

Sự bình tĩnh không nên có ở một cô gái mới 18 tuổi khi phải đối mặt với thứ xấu xí, kinh dị của cô làm cho ma da sửng sốt, đờ người. Nó cứng đờ xoay cần cổ nhìn về tay phải của cô. Không biết từ lúc nào lòng bàn tay phải buông xuôi bên hông của Phương Diễm đã tụ một quả cầu bằng linh lực màu vàng. Dù có ngu đến mấy ma da cũng cảm nhận được nguy hiểm và uy áp nồng hậu toả ra từ quả cầu linh lực.

Ma da không biết rằng, khoảnh khắc nó thích thú bẻ ngược cổ quay ót về phía Phương Diễm, cô đã nhanh tay kết ấn tụ linh lực. Lí do cô vẫn bất động là chờ xem hành động tiếp theo của nó là gì. Chỉ cần có một hành động lệch chuẩn đến từ ma da thôi Phương Diễm sẽ cho nó biết cái giá phải trả lớn đến mức nào.

Ma da có chút tủi thân nhìn Phương Diễm, nó hướng cặp mắt trắng dã mà bản thân cho là long lanh và có chiều sâu nhìn cô. Nó chỉ cảm thấy rất lâu rồi mới có một chị gái xinh đẹp xuất hiện giữa đêm hôm khuya khoắt nên muốn đến chào hỏi tí thôi mà. Hơn nữa, từ trên người chị gái thoang thoảng một mùi hướng rất dễ chịu khiến cho ma da cảm thấy đói bụng.

Nó muốn ăn một cái gì đó.

Mới đầu nó tính trêu ông lão trước rồi sau đó mới đến chị gái nhưng hình như ông lão không nhìn thấy nó. Đang buồn chán thì ánh mắt của ma da vô tình chạm nhau với ánh mắt của Phương Diễm. Có vẻ như cô nhìn thấy nó nên mới có màn hù doạ vừa rồi.

Ma da ngượng ngùng thả tay ra khỏi cổ chân Phương Diễm để lại một vệt nước đen ngòm. Cô khẽ nhướng mày một cái khiến cho ma da sợ hãi dùng cả hai tay rối rít lau cổ chân cho cô. Một cảm giác lành lạnh xen lẫn sự nhớp nháp khó tả lan từ cổ chân ra khắp toàn thân Phương Diễm khiến cho cặp lông mày của cô cau chặt lại.

Sao mà càng lau càng bẩn thế này! Ma da gấp đến độ xoay vòng vòng. Nó chỉ muốn trêu chị gái xinh đẹp một chút thôi mà, không hề có ác ý.

“Dừng lại.” Phương Diễm mất kiên nhẫn lên tiếng.

Như được đại xá, ma da nhanh chóng thu tay về. Khoảnh khắc nó dự tính chuồn vào trong nước thì bị cô gọi giật lại.

“Khoan đã, mày đến nắm cổ chân ông nội tao đi.”

[???] Chẳng lẽ hai người bất hoà nên chị gái muốn nó hù doạ ông lão phía trước. Nom dáng vẻ ông lão không cẩn thận bị nó doạ cho vỡ tim cũng nên. Nhìn người thì đẹp mà tâm địa xấu xa thế.

“Nghĩ đi đâu đấy?” Phương Diễm trông dáng vẻ ngu ngơ của ma da thì biết ngay nó lại tự bổ não cái gì đó không mấy hay ho.

Ma da sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy, liếc nhìn quả cầu linh lực vẫn chưa được thu hồi trên tay Phương Diễm rồi nhanh chóng nhảy xuống nước bơi nhanh đến chỗ ông Toàn.

Thôi…nó đành phải phá lệ hù doạ người ta đến chết vậy. Không biết ông lão có chịu nổi dáng vẻ mỹ miều của nó không nữa.

Nó bị chết do đuối nước khi mới lên bảy tuổi. Nguyên nhân là đi thả diều với lũ bạn sau đó bị một ma da chết trước đó kéo chân thế chỗ. Người nhà nó có xây cầu cho nó lên bờ nhưng do hợp mạng nên ma da bị Hà bá giữ lại làm tuỳ tùng. Thỉnh thoảng nó cũng được về nhà thăm người thân.

Kể từ khi chết đến bây giờ nó chưa từng hại ai hay có ý định kéo chân người ta cho chết đuối bao giờ, cùng lắm thì hù doạ người ta tí thôi. Nó là một con ma có đạo đức mà. Vậy mà ngày hôm nay nó phải tham gia vào âm mưu giết người đoạt gia sản ư?

Ma da tự cho là mình thông minh không ngừng suy diễn linh tinh.

Ngay khi Phương Diễm dừng lại thì ông Toàn cách đó mấy bước chân cũng dừng lại theo. Trong mắt ông, ma da xuất hiện là một cái bóng nhỏ hình người màu đen. Mơ hồ là hình dáng của một đứa bé trai. Do không có mắt âm dương như Phương Diễm nên ông Toàn chỉ có thể nhìn thấy như vậy, nếu muốn nhìn rõ hình dáng của ma da không phải là không thể. Ông chỉ cần kết ấn dùng pháp lực khai thiên nhãn là được.

Tuy nhiên, Phương Toàn thấy điều đó là không cần thiết cho lắm. Bởi vì mở và duy trì thiên nhãn rất tiêu hao pháp lực, không nên lãng phí vào những trường hợp như thế này.

Vì cách đó không xa lên cuộc trò chuyện của một người một ma ông Toàn nghe không sót một chữ nào. Ngay khi Phương Diễm bảo ma da đến nắm cổ chân ông, Phương Toàn đã hiểu ngay ý định của cháu gái.

Quỷ nước và ma da tuy cấp bậc khác nhau nhưng quy cho cùng vẫn là đồng loại. Việc ma da chạm vào hai người sẽ dính âm khí và khí tức của đồng loại lên cơ thể, giúp che đi mùi con người toả ra, rất thuận tiện cho việc che dấu hành tung và tiện cho việc dụ quỷ nước đến.

Phương Diễm quả thực rất thông minh trong phương diện này.

“Được rồi, đi đi.”

Phương Toàn lên tiếng khi ma da dùng cả hai tay nắm chặt lấy chân phải của ông. Nó lại chơi cái trò xoay đầu mấy vòng như bánh quẩy như lúc trước. Tuy nhiên ông Toàn không cảm thấy gì bởi ông chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu đen thùi lùi xoay qua xoay lại.

Ma da cứng đờ người, cuộc đời làm ma doạ người của nó bị hai ông cháu nhà này đạp nát rồi hu hu hu.

Sau khúc nhạc đệm nhỏ nhỏ với ma da, Phương Toàn và Phương Diễm đã đi đến trước địa mộ của quỷ nước. Ông Toàn trao đổi ánh mắt với Phương Diễm rồi khẽ gật đầu. Hai người ăn í không mở miệng nói chuyện để tránh cho dương khí thoát ra ngoài làm lộ vị trí.

Hai ông cháu làm theo kế hoạch đã bàn với nhau trước đó. Ông Toàn lấy ra bó hương từ túi vải của Phương Diễm rồi châm lửa đốt chúng lên.

Ngọn lửa từ nén hương bùng lên dữ dội. Ông phẩy nhẹ vài cái để dập tắt ngọn lửa chỉ để lại đốm lửa đỏ cháy âm ỉ trên đầu mỗi que hương.

Sau đó ông nhanh chóng bày trận pháp vây khốn hình tròn trên mặt đất. Giữa trung tâm trận pháp có bày một trận đồ bát quái. Trận bát quái gồm tám quẻ được bố trí theo sơ đồ Tiên Thiên Bát Quái theo thứ tự các quẻ: Càn(thiên) tượng trưng cho trời sáng tạo và mạnh mẽ; Đoài(trạch) tượng trưng cho sự vui vẻ, hạnh phúc; Ly(hoả) tượng trưng cho sáng sủa rực rỡ; Chấn(lôi) tương trưng cho sự khởi đầu; Tốn(Phong) tượng trưng cho sự lan toả; Khảm(thuỷ) tượng trưng cho sự nguy hiểm và sâu sắc; Cấn(sơn) tượng trưng cho ngưng tụ và tĩnh lặng; cuối cùng là Khôn(địa) tượng trưng cho tiếp nhận nuôi dưỡng.

Các quẻ này có thể kết hợp lại để tạo thành 64 quẻ trong Kinh Dịch, mỗi quẻ gồm sáu hào thể hiện cho sự cân bằng giữ âm và dương. Ông Toàn cần tính ra vị trí chính xác địa mộ của quỷ nước. Phá được địa mộ là phá được nơi nuôi dưỡng và cung cấp năng lượng cho quỷ.

Phương Toàn cần tiến hành tính toán nhanh chóng, mùi của ma da không thể lừa quỷ nước được quá lâu. Sau khi tính ra được vị trí của địa mộ, hai ông cháu sẽ chia nhau ra hành động. Một người phá địa mộ còn một người sẽ giữ chân quỷ nước.

Loại hương ông Toàn dùng là loại đặc biệt không có mùi, khói toả ra cũng rất ít. Ông tập trung pháp lực, mồ hôi rịn ra đầy trên trán và thái dương. Đôi mắt ông sáng trong, nhìn chăm chú vào trận đồ bát quái để tính phương vị.

Sau 10 phút, nén hương đã cháy được một phần ba nhưng Phương Toàn vẫn chưa tìm được vị trí cụ thể của địa mộ.

Nơi đây có quá nhiều chướng khí và sương mù. Chướng khí đặc quánh màu trắng đục bốc lên từ mặt sông tạo nên một cảm giác ngột ngạt và khó thở. Đồng thời cũng che lấp đi vị trí cụ thể của địa mộ. Hai ông cháu đều cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo len lỏi qua từng lớp quần áo, thấm qua từng lỗ chân lông rồi ngấm vào da thịt.

Lạnh.

Một cảm giác áp bách đến từ lớp sương mù xung quanh bao trùm lên toàn bộ mảnh đất này. Ông Toàn cắn răng, tập trung tinh thần vào một điểm.

Thấy rồi…vị trí của địa mộ.