Chương 22: Địa Mộ

“Ông ơi, mình đi thôi ạ. Sắp đến giờ rồi.”

Phương Diễm đứng trước cửa từ đường gọi với vào trong. Hôm nay cô mặc một bộ một chiếc áo thun màu đen chiết eo phối với một chiếc quần vải ống suông trông vô cùng khoẻ khoắn và năng động.

Trước ngực cô gái nhỏ đeo một chiếc túi vải nhỏ màu vàng nhạt bên trong đựng: muối trắng đã qua trì trú, ba tấm bùa do ông nội vẽ lần lượt là bùa trấn sát, bùa phong linh và bùa phá yểm, tiếc là không còn lá bùa trừ tà nào. Cùng với đó là một vài đồ nghề khác như: Thất Tinh Kiếm, đồng xu cổ, một ít máu lợn mua hồi chiều và một bó hương.

Phương Toàn đang ngồi tịnh tâm vẽ bùa quay sang nhìn cháu gái rồi gật đầu tỏ ý mình đã biết. Trước mặt ông là một chiếc bàn vuông cỡ trung làm bằng gỗ lim. Bên trên bày đầy giấy vẽ bùa và nghiên mực. Bùa trong nhà đã gần như hết sạch nên ông tính vẽ thêm vài tấm nhưng vẽ hơn ba mươi tấm rồi mà vẫn chưa có tấm nào thành công.

Haizzz thôi để lúc khác vậy, pháp lực của ông vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau trận đánh với âm tà hôm Rằm tháng Bảy.

Ông Toàn đặt chiếc bút lông đã được chấm mực đỏ xuống nghiên mực sau đó chống tay phải xuống đất lấy đà đứng dậy. Khác với Phương Diễm mang theo nhiều đồ nghề, Phương Toàn chỉ mang theo duy nhất một thanh kiếm Thất Tinh. Những việc cần làm, hồi chiều tối khi ra bờ sông ông đã làm tất cả rồi.

Hai ông cháu đạp ánh trăng tiến về phía dòng sông. Dưới ánh trăng mờ ảo, bóng của hai người đổ dài trên nền đất. Gió nhẹ thổi qua làm lay động những bụi cây xung quanh như đang đắm chìm trong không gian vắng lặng của đêm tối. Ông Toàn đi trước vài bước để dẫn đường, hồi chiều ông đã tìm được vị trí đại khái địa mộ của gã quỷ nước. Mấu chốt để tiêu diệt hắn ta nằm ở đây. Ông cất tiếng phá tan sự yên tĩnh giữa hai người.

“Diễm, con đã quen điều khiển linh lực chưa?” Cháu gái mới được sắc phong thành âm dương sư ngày 15 tháng Bảy vừa rồi nên có lẽ chưa thành thạo lắm, ông Toàn nghĩ.

“Dạ con quen rồi ạ. Mà sử dụng linh lực đâu có gì khó đâu ông, con thấy linh lực như một phần của cơ thể nên có thể tuỳ ý sử dụng theo ý muốn.”

Bước chân của ông Toàn khựng lại một vài nhịp sau đó ông mỉm cười. Đó là Phương Diễm chưa biết việc có linh lực và việc làm sao để sử dụng nó là hai điều hoàn toàn khác nhau. Nhiều người trời sinh đã có chứa linh lực trong người đây được gọi là những “đứa con của trời” những người này có căn số trở thành thầy pháp nhưng do không có người chỉ bảo cho cách sử dụng nên đã lãng phí đi một thân linh lực thuần khiết. Phương Diễm là một người có ngộ tính cao nên mới có thể coi linh lực như một phần cơ thể mà sử dụng.

Chỉ có điều Phương Toàn không biết rằng, Phương Diễm trời sinh tà hồn, bản thân cô có chứa tà lực mênh mông vô tận từ lúc mới sinh ra nên số linh lực hiện tại cô đang có vốn là một phần nhỏ tà lực chuyển hoá thành. Tà lực là thứ sinh ra trong người cô từ bé thì làm sao có thể xa lạ được đây.

Chắc chắn trên thế gian này, người sở hữu linh lực bằng phương pháp chuyển hoá tà lực chỉ duy nhất có một mình Phương Diễm. Hiện tại tỉ lệ chênh lệch giữa tà lực và linh lực vô cùng lớn nên cô chưa có khả năng khống chế ngăn không cho tà khí và âm khí nhập thể. Vì vậy Phương Diễm vẫn phải đeo vòng ngọc mỗi khi ra ngoài, đặc biệt là vào buổi tối.

Phương Diễm vừa đi vừa đưa tay nghịch chiếc vòng bạch ngọc đeo trên cổ tay trái. Cô mím môi tỏ vẻ ngán ngẩm sau đó cong tay búng nhẹ vào thân chiếc vòng tạo ra một tiếng ‘đinh’ thanh tuý vang vọng trong đêm tối.

“Tao còn phải đeo mày đến bao giờ đây?” Có lẽ là đến khi tà lực trong cơ thể chuyển hoá hết thành linh lực cũng nên. Hoặc ít nhất là một nửa tà lực trong cơ thể hoá thành linh lực.

Đây là chiếc vòng dự trữ cuối cùng trong nhà sau khi cô đập vỡ chiếc vòng cũ mấy hôm trước. Đừng thắc mắc tại sao nhà cô kinh doanh vòng ngọc đá quý lại không làm nổi một chiếc vòng ngọc cho Phương Diễm đó là bởi vì đá được chọn làm vòng phải là đá bạch ngọc tự nhiên có chứa linh. Linh ở đây là linh khí. Nhất định phải là loại đá có ngộ tính, tạo hoá của thiên nhiên mới có đủ khả năng ngăn chặn tà khí nhập thể và giúp cô ổn định thần hồn. Loại đá này không chỉ hiếm mà giá cũng vô cùng đắt đỏ.

Bởi vậy mà sau khi chiếc vòng cuối cùng này được lấy ra, bố cô Phương Tùng và Phương Tuấn lo lắng vận dụng mọi mối quan hệ xã giao để tìm khối đá bạch ngọc tự nhiên có chứa linh tiếp theo.

Còn một điều đặc biệt nữa trên chiếc vòng, đó là dọc thân ngọc được khắc chìm một dòng chú cổ có tác dụng ngăn ma quỷ chạm vào.

Phương Diễm nhớ rõ năm cô 12 tuổi, vòng ngọc bị một oán linh đập vỡ nát. Khi ấy nếu ông nội không đến kịp thì có lẽ cô đã chết mất xác từ lâu. Ngọc ngăn được tà khí nhập thể nhưng lại không nhăn cản được những sinh vật cõi âm muốn phá huỷ đó.

Sau sự kiện đó, Phương Toàn mới nghĩ ra cách khắc cổ chú trừ tà lên thân ngọc. Tuy chỉ là một dòng chú nhỏ thôi nhưng ông Toàn phải mất bảy ngày bảy đêm để khắc. Sau khi khắc xong một chú cổ, suốt ba tháng sau đó ông không dám nhận bất kì một công việc liên quan đến cõi âm nào. Mà nguyên nhân là gì thì ông không nói.

Phương Diễm lắc đầu thở dài, tại sao lúc trước không tháo vòng ra rồi cất đi mà máu dồn lên não đập vỡ vòng ngọc làm gì không biết. Cô đúng là đứa phá gia chi tử mà.

“Đến rồi.”

Giọng ông Toàn vang lên khiến Phương Diễm bị kéo ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Cô nhìn về phía trước, hai ông cháu đang đứng trước điểm giao nhau giữa con đường và bờ sông. Cô không biết vị trí cụ thể của quỷ nước. Cả con sông rộng lớn hàng mấy chục km này, bất cứ nơi đâu quỷ cũng có thể hiện diện.

Cô nhớ khi bản thân bị quỷ kéo hồn vào trong mơ có xuất hiện hình ảnh của một cây cầu sơn đỏ cũ kĩ, hắn ta xuất hiện ở đó. Tuy nhiên ngoài thực tế khu vực này không hề có cây cầu nào bắc qua sông cả. Cũng có thể là ở gần đây đã từng có một cây cầu nhưng không biết vì lí do nào đó khiến cho nó bị gỡ bỏ.

Giống như người sống có nhà để về, người âm cũng có mộ phần của riêng mình thì ma quỷ chết oan cũng vậy. Chúng sẽ có một nơi gọi là địa mộ-địa điểm xảy ra tử vong. Linh hồn sau khi chết của những người chết do đuối nước, tai nạn,… sẽ chỉ có thể ở nguyên chỗ đó. Phần lớn những kẻ chết do đuối nước người nhà đều phải thực hiện nghi lễ ‘bắc cầu’ xây cầu cho vong hồn người chết lên bờ về nhà không thì họ sẽ bị giam ở khúc sông, ao, hồ,… Điều này cũng đúng với tất cả các dạng chết oan, chết bất đắc kì tử khác.

Bên cạnh đó, không phải ai chết do đuối nước cũng có thể lên bờ. Nguyên nhân có rất nhiều: do người nhà không thực hiện nghi lễ ‘bắc cầu’ hoặc thực hiện sai cách, sai địa điểm. Việc tìm ra địa mộ vô cùng quan trọng, mọi nghi lễ cầu cúng phải thực hiện đúng chỗ nạn nhân tử vong mới có hiệu nghiệm. Mà những người chết đuối xác thường bị cuốn trôi ra khỏi địa mộ nên rất khó để tìm ra vị trí tử vong lúc đầu.

Nhiều gia đình không biết tầm quan trọng của địa mộ, thực hiện lễ ‘bắc cầu’ ngay vị trí tìm được xác bởi vậy họ không biết rằng vong hồn mình dẫn lên là của kẻ khác, không phải là người nhà mình.

"Đất có Thổ Công, sông có Hà Bá” trong một vài trường hợp đặc biệt, linh hồn của người chết hợp mệnh sẽ bị Hà Bá bắt lại không cho về nhà. Đương nhiên, trường hợp này vô cùng hiếm. Cách hoá giải duy nhất là phải thực hiện nghi lễ ”tế thần”. Tế cho Hà Bá một vật phẩm thay thế đủ để chuộc người thân về.

Bước chân của hai ông cháu dẫm lên đá cuội và cỏ dại ven bờ sông vang lên những âm thanh lạo xạo. Đám cỏ lau trút bỏ dáng đẹp đẽ vào ban ngày, trong đêm tối chúng hoá thân thành những chiếc bóng đen ngòm và thẳng thớm trông như những bóng ma bay lập lờ trên mặt nước.

Thỉnh thoảng lại có tiếng của một con ếch vang lên đột ngột khiến cho người ta giật mình tim đập thình thịch. Hay tiếng lội nước của con cò đang kiếm ăn đêm vang lên trong đêm tối cũng đủ khiến người gan dạ nhất sởn gai ốc và run sợ.

Đêm tối trong tháng cô hồn là một thứ gì đó đầy bí ẩn và âm u. Tháng Bảy âm lịch, khi ánh nắng vừa tắt một thứ áp lực vô hình bao phủ lên toàn bộ cảnh vật và con người. May thay ông Toàn và Phương Diễm là những người đặc biệt, họ đã quá quen thuộc với những trường hợp như thế này.

Phương Toàn đã sớm tính được vị trí địa mộ của gã quỷ nước nên hồi chiều ông đã đi xác nhận. Đương nhiên ông không dám đến quá gần vì sợ gã quỷ phát hiện ra ý định của hai ông cháu vào đêm nay.

Ông tính ra được địa mộ của gã nằm khuất trong một bụi lau sậy có hình lưỡi kiếm. Hình ảnh lưỡi kiếm không mấy hay ho trong phong thuỷ, trong trường hợp này nó tượng trưng cho chữ ‘sát’ cực hung.

Bên cạnh đó mộ của quỷ vốn là phần âm lại được che lấp dưới đám lau sậy tạo thành thế cục ‘khuất dương’. Đồng thời lại nằm dưới chữ ‘sát' nên rất dễ hiểu về việc vong hồn của gã được nuôi dưỡng bởi âm và sát trở nên hung ác và ngang tàn.

Ánh mắt của ông Toàn lướt qua một cục đen đen trông bầy nhầy nằm im ven bờ sông. Ông không dừng lại mà tiếp tục bước tiếp vờ như không nhìn thấy gì. Phương Diễm vẫn đi theo sau ông. Cả hai người đều không nói chuyện hay phát ra bất cứ một âm thanh gì. Thật không hay ho gì nếu có tiếng người nói chuyện xuất hiện trong đêm tối, rất dễ thu hút những thứ không mấy tốt đẹp đến.