Chương 5: Chương 5

“Phong tỏa hành lang phòng hồi sức. Tiến Vũ, cậu theo tôi.”

Nhận thấy sự khác thường đang diễn ra bên trong bệnh viện Hoàn Mỹ, Trọng Hiếu nhanh chóng cùng Tiến Vũ nhanh chóng triển khai kế hoạch ứng cứu Trần Khang có thể đang gặp nguy hiểm.

Cùng với sự hỗ trợ của sếp Nguyên, toàn bộ hành lang, tầng trên và tầng dưới nhanh chóng được phong tỏa bởi lực lượng cảnh sát, hòng không để con cá kia lọt lưới.

“Trọng Hiếu, bảo vệ an toàn cho đối tượng, hạn chế đấu súng, tránh gây ra sự hỗn loạn bên trong bệnh viện.”

Chỉ thị nhanh chóng được sếp Nguyên đưa ra cùng với đó là việc di tản bệnh nhân và người nhà ở các tầng có liên quan khiến cho giờ đây chỉ cần kẻ tình nghi xuất hiện là sẽ nằm gọn trong lưới của cảnh sát.

“Tiến Vũ, xông vào.”

Cả Trọng Hiếu và Tiến Vũ trên tay cầm súng xông vào bên trong căn phòng hồi sức của Trần Khang. Nhưng tất cả đã đến trễ một bước, không chỉ có Trần Khang mà cả Trần Hà cũng đã biến mất từ lúc nào không hay.

“Báo cáo, cả ông Trần và cô Trần đều biến mất. Chúng ta đến muộn rồi.”

Tin tức nhanh chóng được gửi đến sếp Nguyên khi mà giờ đây bản thân Trần Khâm cũng chẳng thể nào giữ được sự bình tĩnh nữa với sự mất tích đầy bí ẩn của hai đứa em trước mắt cảnh sát.

“Ông mau giải thích cho tôi biết chuyện này là sao? Nếu không ông đừng có trách tôi.”

“Ông Trần, ông cứ bình tĩnh, chúng tôi sẽ cho rà soát và tìm kiếm hai em của ông ngay.”

Trần Khâm tức tối rời đi khỏi phòng chỉ huy mặc cho sếp Nguyên cố gắng khuyên giải như thế nào. Phía Trọng Hiếu, tất cả đều được chia ra để tìm kiếm sự mất tích đầy bí ẩn của Trần Khang và Trần Khang.

“Đội trưởng, một chiếc xe cấp cứu vừa rời khỏi đây.”

Từ bộ đàm, Trọng Hiếu nhận được tin tức của Khánh, đang ở dưới tầng hầm và phát hiện ra một chiếc xe cấp cứu vừa rời khỏi bệnh viện chưa lâu. Sau khi tra xét, không có cuộc gọi cấp cứu nào gọi đến bệnh viện nên chiếc xe cấp cứu nhanh chóng rơi vào diện tình nghi ngay lập tức.

“Khánh, cậu cùng lão Trần ở lại điều tra đường đi của chiếc xe. Mập, Đẹp và Kiên mau tập hợp ở bãi giữ xe.”

Trọng Hiếu và Tiến Vũ nhanh chóng lên xe cùng với Đội bảo vệ nhân chứng truy đuổi chiếc xe cấp cứu kia và với sự hỗ trợ của sếp Nguyên, toàn bộ hệ thống camera của thành phố Sơn Nam sẽ truy soát đường đi của chiếc xe kia.

“Đội trưởng, biển số xe là C1-6904, đang đi về hướng Đại lộ Nam Dương.”

Khánh nhanh chóng truyền đến thông tin về chiếc xe cấp cứu kia. Và Trọng Hiếu bây giờ phải nhanh chóng tiến về phía Đại lộ Nam Dương, nếu không với mật độ phương tiện dày đặc của mình, Đại lộ Nam Dương sẽ trở thành chướng ngại không thể vượt qua của Trọng Hiếu và cả đội.

“Tôi sẽ điều thêm trực thăng để hỗ trợ các cậu.”

Gần như tất cả những gì tốt nhất của cảnh sát thành phố Sơn Nam đều được sếp Nguyên huy động để hỗ trợ cả đội của Trọng Hiếu truy bắt chiếc xe cấp cứu kia. Đại lộ Nam Dương cũng đã được phong tỏa và điều hướng giao thông để cuộc truy đuổi diễn ra một cách an toàn.

“Chiếc xe cấp cứu đã lên tới Đại lộ Nam Dương.” - Khánh tiếp tục truyền tin.

“Đội trưởng, C1-6904 đang ở phía trước kìa.”

Trọng Hiếu tăng ga, giờ đây giữa rừng xe trên Đại lộ Nam Dương, anh đã thấy bóng dáng của chiếc xe cấp cứu tình nghi kia. Trọng Hiếu tiếp tục tăng tốc, còn Tiến Vũ ra hiệu cho chiếc xe dừng lại.

Chiếc xe cấp cứu chẳng những không dừng lại mà tiếp tục tăng gs và lao đi trên con đường Đại lộ Nam Dương đã vắng vẻ do cảnh sát đã điều hướng các phương tiện muốn lên Đại lộ. Chiếc xe ấy chẳng sợ gì cả, thậm chí là cả rào chắn của cảnh sát cũng bị chiếc xe ấy tông nốt.

“Chiếc xe rẽ phải, ngay góc quẹo phía trước.”

Thông tin từ Khánh, Trọng Hiếu hiểu rõ trước mặt là ngõ cua vào Khu công nghiệp số 2 và đó cũng là nơi mà theo phán đoán của anh sẽ trở thành nơi diễn ra cuộc đấu súng với kẻ tình nghi kia.

“Tất cả chia nhau ra tìm kiếm.”

Khu công nghiệp số 2 là khu công nghiệp lớn nhất và sầm uất nhất của thành phố Sơn Nam. Việc tìm người bên trong Khu công nghiệp này nếu để so sánh thì chỉ có thể dùng câu nói “mò kim đáy biển” để so sánh mà thôi.

“Tất cả chú ý, nghi phạm khả năng có súng, tất cả chú ý.”

Cả đội chia nhau ra tìm kiếm tung tích về chiếc xe cấp cứu, cảnh sát bây giờ cũng đã phong tỏa cửa phụ của Khu công nghiệp, nên bây giờ muốn rời khỏi đây thì chỉ có nhảy xuống con sông Sơn Nam chảy xiết bên cạnh mà thôi.

“Đội trưởng, bên tôi tìm thấy chiếc xe cấp cứu nhưng không thấy kẻ tình nghi. Yêu cầu chi viện.”

“Đẹp, cô tiếp tục giám sát, những người khác mau chóng đến khu B.”

Tất cả đến khu B như chỉ thị của Trọng Hiếu, theo như bản đồ, ở khu B chỉ có 2 nhà kho mà thôi nên công việc tìm kiếm cũng dễ hơn phần nào so với những khu khác. Nhưng càng dễ dàng, Trọng Hiếu lại càng lo lắng khi nghĩ đến kẻ tình nghi kia không phải là một kẻ bình thường.

Tiến đến chiếc xe cấp cứu để kiểm tra, Trọng Hiếu nhanh chóng phát hiện ra đây chính là chiếc xe đã bắt cóc Trần Khang và Trần Hà vì ở một chiếc ghế trên xe, anh phát hiện chiếc điện thoại của Trần Hà đang nằm ở đó.

“Nhà kho số 1, tất cả tiến vào bên trong.”

Tiếng sột soạt của đế giày chà sát vào nền bê tông như thế ai đang bị lôi trên nền đất khiến Trọng Hiếu chú ý. Và nó phát ra từ căn nhà kho số 1. Khả năng cao là kẻ tình nghi đang ở đó.

Nhưng khi vừa bước đến gần mục tiêu, từ đằng xa, ai đó đã xả cơn mưa đạn về phía cả đội khiến cả đội bất ngờ mà phải tạm thời ẩn nấp đằng sau chiếc xe oto của mình.

“Báo cáo, có mai phục, yêu cầu chi viện.”

Trọng Hiếu lập tức yêu cầu chi viện nhưng bản thân anh cũng không ngờ rằng, mình đã lọt vào ổ phục kích của đám người bắt cóc Trần Khang, và tên nào cũng thủ sẵn trên tay vũ khí có sức công phá mạnh và đang xả những cơn mưa đạn về Trọng Hiếu cùng cả đội đang ẩn nấp. Chiếc xe bảy chỗ của đội bảo vệ nhân chứng bây giờ thật nhỏ bé dưới cơn mưa “đạn” ấy.

“Chúng ta phải phản ứng thôi, nếu không chiếc xe sẽ chịu không nổi mất.”

“Được, Đẹp, Mập và Kiên, các cậu bắn yểm trợ, tôi và Tiến Vũ sẽ lo những tên kia.”

Cả hai bắt đầu đấu súng với nhau trong khi tiếp viện đang trên đường đến đây nhưng chênh lệch của cả hai đã quá rõ ràng nên cho dù có hạ được vài tên nhưng tất cả chỉ như muối bỏ bể mà thôi, cơn mưa đạn vẫn không ngừng hướng về phía chiếc xe của Đội.

Đối diện với tình huống nguy hiểm đang diễn ra trước mắt, Trọng Hiếu sẽ xoay chuyển nó như thế nào khi mà giờ đây, thời gian càng trôi qua, tính mạng của Trần Khang và Trần Hà sẽ bị đe doạ.