Chương 4: Chương 4

Nhiệm vụ bảo vệ Trần Khang được sếp Nguyên tin tưởng giao cho Trọng Hiếu cùng với đội của mình. Cũng chính vì thế, sau khi kết thúc vụ án của Trần Dũng chưa được bao lâu thì Đội bảo vệ nhân chứng tiếp tục phải đối mặt với thêm một vụ án khó khăn, một thử thách thực sự khó khăn với cả đội.

Bệnh viện Hoàn Mỹ - thành phố Sơn Nam.

Ngay sau nhận được mệnh lệnh từ sếp Nguyên, Trọng Hiếu đã rất nhanh chóng triển khai các kế hoạch bảo vệ của mình ở bệnh viện Hoàn Mỹ, thành phố Sơn Nam. Cùng với sự hỗ trợ của Đội Trọng án là lực lượng cảnh sát thành phố Sơn Nam, tất cả mọi ngóc ngách bên trong bệnh viện Hoàn Mỹ đều có sự xuất hiện của lực lượng an ninh.

Kiên và Lão Trần được giao nhiệm vụ quan sát bệnh viện từ sân thượng, tất cả những kẻ ra vào khả nghi đều phải báo cáo. Mập và Đẹp sẽ thay phiên nhau giám sát ở phòng bệnh và hành lang suốt ngày đêm còn Khánh sẽ là tầng hầm của bệnh viện và cả sảnh tầng trệt của bệnh viện.

Tất cả mọi hoạt động bên trong bệnh viện sẽ được Trọng Hiếu giám sát bên trong căn phòng bệnh được thay đổi trở thành sở chỉ huy tạm thời và được đặt bên cạnh phòng bệnh của Trần Khang.

Ngay lúc này, sau gần 5 tiếng được các bác sĩ cấp cứu và gắp được viên đạn ra, Trần Khang được chuyển đến phòng hồi sức khi đồng hồ vừa điểm 9h tối. Và đó cũng là thời điểm nhạy cảm khi mà sát thủ sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.

“Đẹp, cô và tôi sẽ vào phòng hồi sức. Mập cậu tiếp tục giám sát xung quanh phòng bệnh của Trần Khang. Các vị trí khác tập trung chú ý, nếu có chuyện gì bất thường lập tức thông báo đến tôi.”

“Rõ, thưa sếp.”

Tất cả bắt đầu công việc giám sát của mình cùng với sở Cảnh sát thành phố Sơn Nam trong đêm hôm ấy, một đêm theo đánh giá của Trọng Hiếu là nhạy cảm và có thể nguy hiểm đối với Trần Khang.

“Đội trưởng, chúng tôi vừa phát hiện thấy có 2 người bất thường đang tiến vào bên trong khu vực phòng hồi sức.”

“Được, tôi sẽ tiến hành kiểm tra cùng với Đội trưởng Tiến Vũ của đội Trọng án, các cậu cứ giữ nguyên vị trí.”

Và theo sự chỉ dẫn của Đẹp đang ngồi giám sát camera an ninh, Trọng Hiếu cùng Tiến Vũ cuối cùng cũng đã tìm thấy hai nhân vật khả nghi đang đi về hướng phòng hồi sức. Rón rén và khả nghi là những cử chỉ mà Trọng Hiếu nhìn thấy ở hai người kia.

“Cả hai người dừng lại, mời cả hai rời khỏi đây, cảm ơn.”

Nhận thấy sự nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào, Trọng Hiếu nhanh chóng tiếp cận và ngăn cản cả hai. Nhưng cả hai lại tỏ ra bất hợp tác, người đàn ông bắt đầu lớn tiếng với anh còn cô gái kia có phần rụt rè và nép sau lưng người đàn ông.

“Này, cậu biết tôi là ai không? Tại sao cậu lại không cho tôi vào thăm em trai tôi.” - người đàn ông có vẻ tức giận.

“Xin lỗi ông, nhưng đây đang là khu vực bị phong tỏa. Mong bác thông cảm.” - Trọng Hiếu cố gắng trình bày một cách nhẹ nhàng và bình tĩnh.

“Không thông cảm gì hết, em trai tôi đang ở bên trong, tôi phải với nó.”

Nói tới đây, người đàn ông hất tay Trọng Hiếu ra và nó khiến cho anh cảm thấy đó là một hành động phản kháng nên nhanh tay khống chế người đàn ông ấy. Nhưng cũng chính hành động đó của Trọng Hiếu khiến cho cô gái đi theo sau cúi rụp người lại, tay ôm đầu sợ hãi.

“Cậu mau bỏ tay tôi ra. Tôi là Trần Khâm, em trai tôi là Trần Khang đang nằm viện bên trong kia.”

“Ông đừng ngụy biện, nếu ông là Trần Khâm thì tôi đã nhận được báo cáo của cấp trên từ lâu rồi. Ông là ai?”

Trọng Hiếu vẫn không để người đàn ông tự xưng là Trần Khâm kia thoát đi mà vẫn tiếp tục khống chế hắn ta và cô gái kia vẫn không ngừng run lên vì sợ hãi và mất đi chỗ dựa của mình.

“Trọng Hiếu, mau thả chủ tịch Trần ra.”

Lúc này, sự xuất hiện kịp thời của sếp Nguyên từ bên ngoài giúp cho mọi thứ được giải quyết một cách nhanh chóng. Nhưng người đàn ông ấy vẫn không thể nào nguôi giận được khi mà Trọng Hiếu vừa khiến ông bị khống chế mà vừa khiến cho cô gái đi cạnh ông bị một phen hốt hoảng.

“Xin lỗi ông Trần, tôi không biết là ông.”

Sau một hồi cố gắng giải thích hành động vừa rồi của mình, Trần Khâm cũng phần nào nguôi giận vì dù sao bây giờ cũng là giai đoạn nhạy cảm của vụ án Trần Khang, thêm nữa không nhận được tin tức nào từ sếp Nguyên nên để an toàn, buộc lòng Trọng Hiếu phải chủ động như vậy.

Tất nhiên tất cả những gì Trọng Hiếu làm đều vì sự an toàn của Trần Khang, người vẫn chưa thể nào tỉnh lại sau ca phẫu thuật. Và Trần Khâm cũng không để bụng vì chuyện đã qua mà điều ông quan tâm bây giờ chính là sức khỏe của Trần Khang.

“Viên đạn đã được gắp ra, nhưng quan trọng bây giờ sức khỏe ông Khang vẫn còn yếu và cần ở lại đây để tiếp tục theo dõi.”

Và trong lúc Trần Khâm gặp mặt bác sĩ cùng với sếp Nguyên về kế hoạch bảo vệ cho Trần Dũng thì từ bộ đàm, Đẹp tiếp tục thông báo tình hình bên ngoài bệnh viện ngay lúc này cho Trọng Hiếu.

“Có động tĩnh. Ở sảnh tầng một của bệnh viện đang có một đám đông với hung khí trên tay.”

Ngay lập tức, Trọng Hiếu và Tiến Vũ lập tức triển khai kế hoạch để giải quyết đám đông với hung khí trên tay của bọn chúng. Nhưng trong khoảnh khắc cánh cửa thang máy mở ra, dường như Trọng Hiếu đã suy nghĩ ra một điều gì đó bất thường nên quyết định quay trở lại phòng hồi sức của Trần Khang.

“Khánh, cậu cùng một số anh em khác giải tán đám đông đó đi. Xem phản ứng của bọn chúng thế nào rồi báo lại cho tôi.”

“Trọng Hiếu, cậu nghi ngờ gì à?”

“Tôi cũng không rõ nữa, nhưng dường như tôi cứ thấy sai sai ở cái đám đông này vậy.”

Linh cảm của Trọng Hiếu rằng đây chính là chiêu “giương đông kích tây” mà có thể bọn chúng sử dụng để phân tán sự tập trung của cả Trọng Hiếu và Tiến Vũ, còn mục tiêu thực sự chính là phòng bệnh của Trần Khang.

Nơi đó, cô gái đi cùng Trần Khâm lúc nãy đang ở đó cùng với Trần Khang.