Chương 6: Chương 6

Như nhận thấy được mối nguy hiểm, những tên bắt cóc bắt đầu xả súng về phía Trọng Hiếu và đội của mình một cách dữ dội. Nhưng dường như bọn chúng chỉ đang cố gắng cầm chân Trọng Hiếu để chờ một điều gì đó mà thôi.

Lúc này, cả Trọng Hiếu và Tiến Vũ cũng đã tập hợp lại cùng với nhau và nấp sau đống sắt thép đang chất ngổn ngang của công trường đang thi công bên cạnh, và vô tình đó cũng trở thành tấm khiên của cả hai trước loạt đạn của đối phương.

“Anh có nghĩ là bọn chúng đang cố gắng trì hoãn gì không?” - lúc này Tiến Vũ dường như đã cảm nhận có gì đó không đúng.

Trọng Hiếu cũng nhận ra điều mà Tiến Vũ ám chỉ. Trong tay của bọn chúng là những vũ khí hạng nặng, tiểu liên, súng liên thanh và với những tên bắt cóc liều lĩnh như vậy chắc chắn bọn chúng sẽ xả súng về phía cả đội chứ không phải những pha bắn cho có như vậy.

“Mập, đi vòng lên toà nhà đối diện, quan sát xung quanh xem có gì khả nghi hay không thì báo tôi biết.”

Tất cả bắn về phía nhà để phân tán sự chú ý của bọn cướp, yểm trợ cho Mập, còn cậu thanh niên ấy mon men qua các chướng ngại vật một cách lặng lẽ để di chuyển về toà nhà văn phòng đối diện để quan sát tình hình xung quanh.

“Đội trưởng, hướng 2h của nhà kho đang có một con tàu xuất hiện và đang di chuyển hướng về đây.”

Với khả năng quan sát của mình, Mập đã nhanh chóng phát hiện ra có một con tàu đánh cá bí ẩn tiến về phía nhà kho. Con tàu ấy nhanh chóng được đưa vào diện tình nghi vì ở đây chỉ cho tàu chở hàng loại lớn cập bến mà thôi, còn tàu đánh cá vào đây là điều không thể.

“Chắc chắn bọn chúng muốn rời khỏi đây bằng con tàu ấy cùng với con tin.” - Trọng Hiếu rất nhanh đã nhận ra ý đồ thực sự của bọn bắt cóc là gì.

“Vậy chúng ta phải làm sao, nếu đợi tiếp viện đến chắc là sẽ không kịp mất.”

“Mập, thiết lập súng bắn tỉa. Đẹp, gọi thêm cảnh sát biển nhờ tiếp ứng. Kiên, cậu cùng Tiến Vũ bắn yểm trợ cho tôi.”

Kế hoạch của Trọng Hiếu bây giờ là lặng lẽ xuống biển, từ từ bơi về phía sau căn nhà kho và cùng với nhân sự bên ngoài đánh úp bọn chúng khiến chúng không kịp trở tay.

“Đội trưởng, bên trong có ba tên. Con tin đang được trói tay vào cột sắt ở hướng 1h của nhà kho.”

Mập từ trên cao, sử dụng ống ngắm từ khẩu bắn tỉa đã nhìn thấy được hết những gì đang diễn ra bên trong. Cậu còn thấy bọn chúng đang cố làm cho Trần Khang tỉnh lại để tra khảo ông ta về vụ án của bọn chúng hôm trước.

“Ba tên thôi mà, tôi lo được, anh ở đây đợi sếp Nguyên đến. Nếu bên trong có tiếng súng thì dẫn đội xông vào bên trong.”

Nói xong, Trọng Hiếu gửi toàn bộ cá nhân cho Tiến Vũ, cởi chiếc áo sơ mi trên người để tiện hành động, mang theo khẩu súng lục, con dao găm từ từ xuống nước rồi theo đó mà từ từ tiếp cận nhà kho từ phía sau theo kế hoạch trước đó.

“Tất cả bắn yểm trợ, đánh lạc hướng bọn chúng.”

Tiến Vũ ở trên này được Trọng Hiếu giao toàn quyền chỉ huy cả đội, liên tục thay đổi vị trí nhằm hướng sự chú ý của bọn bắt cóc về phía mình mà không chú ý rằng phía bên dưới đang có người đang âm thầm tiếp cận bọn chúng.

Đúng như theo kế hoạch, sau chỉ gần 5 phút, Trọng Hiếu lúc này đã tiếp cận được bên ngoài cửa nhà kho nằm ở phía sau trong lặng lẽ. Anh lên bờ, một tay cầm súng, tay cầm dao, tiếp cận nhà kho trong âm thầm.

“Mày mau tỉnh lại đi. Nói tao nghe, mày đã thấy được gì.”

Bên trong nhà kho, những xô nước biển lạnh lẽo được hắt vào mặt của Trần Khang để khiến người đàn ông đó phải tỉnh dậy. Nhưng một người đang hôn mê sâu như Trần Khang thì làm sao tỉnh lại chỉ với mấy xô nước ấy.

“Các ông mau dừng tay lại, nhà họ Trần chúng tôi có tiền, chỉ cần thả chúng tôi ra, muốn bao nhiêu cũng được.”

Trần Hà bị trói vào cái cột sắt bên cạnh khóc lóc thảm thiết, van xin bọn cướp tha cho Trần Khang, nhưng bọn chúng chỉ quan tâm đến người đàn ông đang hôn mê kia mà chẳng hề đả động gì đến lời kêu gào của Trần Hà ở bên kia.

“Đại ca, cô em này cũng ra gì lắm đấy. Hay trước khi đi, chúng ta cùng hưởng thụ con gái đại gia đi đại ca.”

Lúc này, sự chú ý của đám thuộc hạ hướng về phía Trần Hà, tuy đã xơ xác đi rất nhiều sau quãng thời gian bị bắt cóc nhưng trông vẫn không mất đi sự xinh đẹp và quý phái vốn có của cô tiểu thư từ nhỏ đã sống trong nhung lụa.

“Muốn làm gì thì làm đi, tàu sắp đến rồi đấy.”

Tên cầm đầu với gương mặt đầy sát khí đồng ý với “thỉnh cầu” của đám thuộc hạ, và chỉ chờ có thế, đám thuộc hạ như những con sói hoang như chết đói đã sẵn sàng lao đến thưởng thức bữa ăn của mình.

Nhưng bọn chúng không biết rằng, Trọng Hiếu đã đưa bọn chúng vào tầm ngắm của mình từ lâu khi anh đã nấp ở một góc của nhà kho, và đợi những con mồi của mình vào tròng.

Đoàng…

Một tiếng súng vang lên, một viên đạn găm thẳng vào đầu một tên bắt cóc khi hắn còn chưa chạm được vào cơ thể của Trần Hà. Tiếng súng ấy khiến tất cả phải chú ý, và đến lúc này, tên cầm đầu mới nhận ra sự xuất hiện của Trọng Hiếu bên trong căn nhà kho.

“Tao nhận ra mày. Mày là đội trưởng của cái đội gì gì đó đúng không. Lúc nãy tao đã gặp mày ở bệnh viện rồi.”

“Trọng Hiếu, đội trưởng Đội bảo vệ nhân chứng. Ông Trần Khang là người được chúng tôi bảo vệ, nếu không buông vũ khí xuống, chúng tôi sẽ xông vào và bắt giữ các người.”

“Cái gì? Một mình mày mà cũng muốn bắt tao đấy à? Gan mày cũng không nhỏ đâu nhỉ.”

Tên cầm đầu ra hiệu, từ trên cao hàng chục tên thuộc hạ đã nấp sẵn từ lâu xuất hiện, chĩa súng về phía Trọng Hiếu. Đây dường như là một cái bẫy đã được sắp xếp từ trước, chỉ cần cảnh sát xuất hiện là cái bẫy ấy sẽ sập xuống.

“Mày nghĩ tại sao tao không giết lão Trần Khang kia cho nhanh mà tra khảo hắn chi cho mệt vậy. Tao đợi mày đấy, Trọng Hiếu.”

Lúc này, Trọng Hiếu dường như đã biết mục đích thật sự của tên cầm đầu bọn cướp kia là gì, chính là Trọng Hiếu và anh cũng nhận ra tên trước mắt mình thực sự là ai.

“Lão nhị nhà họ Tô.”

“Khá khen cho ngươi đã nhớ đến ta. Nếu vậy chắc ngươi nhớ vụ án 5 năm về trước đúng không?”

Tên cầm đầu cười lớn về nhìn về phía Trọng Hiếu với sự hả hê và ánh mắt sát khí đang hiện rõ trên khuôn mặt dữ tợn của hắn. Trần Khang và Trần Hà vừa là mục tiêu vừa là mồi câu để Trọng Hiếu vô tình rơi vào cái bẫy dành riêng cho anh.

Rốt cuộc 5 năm về trước, giữa cả hai đã xảy ra mâu thuẫn gì mà người được gọi là Lão nhị họ Tô lại muốn trả thù Trọng Hiếu?