Chương 3: Kinh Động

Theo hướng dẫn của Huyễn Thư, Dương Hải quẹo đi cả chục đường, leo lên thêm năm cái cầu thang mới đến nơi.

Thở hồng hộc, Dương Hải tiến lại gần phòng cấp cứu, cùng lúc đó, bác sĩ cũng đi ra.

Mạnh mẽ tiến lên bấu chặt vai bác sĩ, Dương Hải gằn từng chữ hỏi: "Cô nương bên trong thế nào rồi?"

Nhìn thấy loại uy áp này của Dương Hải, trên trán bác sĩ kia cũng túa ra mấy giọt một hôi lạnh, lau lau trán, sợ hãi đáp: "T... tôi... cũng đã cố... h... hết sức... nhưng kh...ông cứu được... tiểu... thư..."

Giận dữ, buồn bã, thất vọng, tất cả là những cảm xúc của Dương Hải lúc này, người ta cứu hắn, hắn không chết, nhưng người ta lại sắp chết!

Bỏ vị bác sĩ kia ra, Dương Hải xông vào phòng cấp cứu của thiếu nữ, lập tức bị hai tên bảo vệ bên ngoài cùng mấy vị y tá ngăn cản.

"Huyễn Thư, ngươi giúp ta chặn mấy người này lại, ngươi muốn gì ta cũng đáp ứng!"

"Thật sao?" Thanh âm Huyễn Thư vui mừng hỏi lại.

"Thật!" Dương Hải quyết đoán trả lời.

Sau đó, một luồng ánh sáng trực tiếp bao phủ lấy hắn, đẩy mấy tên bảo vệ cùng y tá ra bên ngoài, bọn họ cho dù có làm gì cũng không thể xuyên thủng màn ánh sáng kia!

"Đây là tà đạo gì vậy?" Một tên bảo vệ đầu đầy mồ hôi lẩm bẩm.

"Mau... mau báo cảnh sát!" Một y tá lớn tiếng hô to.

Hai tên bảo vệ lúc này mới hoàn hồn, vội chạy đi gọi cảnh sát.

Bên trong, Dương Hải nhìn thiếu nữ nằm trên giường bệnh, hai mắt không khỏi có chút đỏ, nàng vì cứu mình nên mới làm như vậy, mình chắc chắn phải cứu được nàng!

Quyết tâm, chuẩn bị tinh thần đi chữa bệnh!

Bỗng nhiên, hắn phát hiện mình hoàn toàn không biết cách làm!

"Con mẹ nó!" Dương Hải chửi tục một câu, sau đó mới hỏi Huyễn Thư: "Làm sao để chứa bệnh cho nàng?"

"Hai tay bắt mạch trước đã, để ta cảm nhận mạch đập một chút!" Thanh âm Huyễn Thư đáp lại.

"Tốt!" Dương Hải đáp ứng một tiếng, sau đó như mấy thầy thuốc ngày xưa, hai ngón tay đặt lên mạch đập của nàng.

Bịch! Bịch!...

Thanh âm tế bào xen lẫn máu tươi các loại chảy trong mạch đập, từng đạo từng đạo thanh âm Dương Hải đều nghe được kỹ càng, hơn nữa hắn còn phân biệt đó là thanh âm gì, do tế bào, bộ phận nào phát ra!

Giờ phút này, cả ý thức Dương Hải như đấm chìm trong mạch đập bao la rộng lớn!

Lần theo thanh âm tắc nghẽn cùng một số những thứ khác, rất nhanh Dương Hải liền phát hiện vấn đề, đầu não của nàng bị tắc nghẽn một cục máu to đùng, phần tay gãy mấy cái khớp sương, mạch máu cũng tắc nghẽn một số chỗ.

Tỉnh lại, Dương Hải liền hỏi Huyễn Thư: "Thế nào? Có cách chữa chưa?"

"Đã có, hiện tại ngài đã là Dược Sư tam tinh, có thể vận dụng khí lực của mình để chuyển thành dược lực, chỉ cần không ngừng cung cấp dược lực này vào cơ thể nàng thì chưa tới mười phút, nàng sẽ tỉnh dậy, bất quá..." Nói đến đây, thanh âm Huyễn Thư có chút tắc nghẹn.

"Bất quá cái gì?!" Dương Hải vội vàng lên tiếng, người ta thật sự không có thời gian a!

"Bất quá, phải đạt được tu vi ít nhất là Luyện Khí Cảnh tầng hai, nhưng ngài thì... đến tu hành vẫn chưa bắt đầu." Huyễn Thư khó khăn đáp.

"Con mẹ mày!" Dương Hải thật sự không chịu nổi nữa a! Biết vậy khi nãy chọn làm tu sĩ đi, truyền chân khí vào là được, tuy hơi lâu nhưng cũng còn hơn không a!

"Thế nhưng, ngài có thể dùng kim châm, Huyễn Thư có thể giúp ngài truyền một ít khí lực, bất quá có thể tẩu hỏa nhập ma!"

"Làm đi!" Dương Hải quyết đoán nói, nàng vì cứu hắn mà sắp chết, hai người lại không quen không biết, hắn nhất định bằng mọi giá phải cứu được nàng!

...

Bên ngoài...

"Người bên trong, mau ra nếu không sẽ chết!" Một viên cảnh sát lớn tiếng hô to, cây súng trong tay cũng không ngừng chỉa vào bên trong.

Pằng! Pằng!

Hai tiếng súng vang lên, thế nhưng đều không thể xuyên thủng, hắn đã cùng những viên cảnh sát bắn liên tục trong năm phút nhưng vẫn không chút xi nhê, băng đạn thay cũng gần chục lần!

"Con mẹ nó, đây là quỷ à?" Một viên cảnh sát chửi thề một câu, cây súng trong tay vẫn không ngừng xả đạn, hắn thật sự đã nghĩ tới việc sẽ phải dùng tên lửa luôn rồi!

...

Bên trong...

Dương Hải sau vài phút cuối cùng cũng tìm ra một bộ kim châm nhét trong hộp tủ, nếu không nhờ Huyễn Thư chỉ dẫn, hắn thật sự cũng tìm không ra.

"Con mẹ nó, giấu gì mà kỹ dữ vậy?" Dương Hải mắng một tiếng, sau đó theo hướng dẫn của Huyễn Thư mà đâm châm vào cơ thể nàng!

Thế nhưng, Huyễn Thư có nói, muốn châm kim đạt hiệu quả, nhất định phải cởi y phục nàng ra, một miếng vải cũng không chừa!

Dương Hải hắn cũng bất đắc dĩ làm theo, không còn cách nào a, nếu không thật sự không cứu được!

...

Hai phút sau...

Dương Hải khó khăn cởi chiếc quần lót cuối cùng trên người nàng, hương thơm nữ nhân phảng phất trong căn phòng!

Nhìn da dẻ trắng nõn kia, Dương Hải thật sự thèm đến chảy nước miếng, nhưng rất nhanh cũng bình tĩnh được, nhất định không được làm chuyện thất đức a!

Cũng may bên ngoài được màn che của Huyễn Thư bao lấy nên không thấy bên trong đang làm gì! Nếu không, hắn thật sự phải ngồi tù a!

Thấy khuôn mặt bị xước từng đạo của nàng, Dương Hải hỏi Huyễn Thư: "Có cách nào hồi phục gương mặt cho nàng không?"

"Có, chỉ cần chủ nhân châm kim thành công!"

"Tốt!" Đáp một tiếng, Dương Hải theo hướng dẫn của Huyễn Thư đâm một châm vào huyệt Thái Dương của nàng, một lực lượng truyền ra từ trong người hắn, khiến hắn mồ hôi đổ đầy.

Một châm đó, đã trị tắc nghẽn cục máu ứ đọng của nàng, nhưng hắn cũng cảm thấy có phần kiệt sức!

Vực dậy tinh thần, lại châm thêm một kim vào huyệt Á Môn, huyệt này nằm ở sau ót, chỗ lõm giữa gai đốt sống cổ thứ nhất và đốt sống cổ thứ hai của con người, châm một kim vào huyệt này, lại nhờ vào chân khí do Huyễn Thư truyền vào, áp lực lại càng lớn hơn, mạch máu đang bị tắc nghẽn cũng lập tức được giải khai.

Tiếp tục thêm một châm vào huyệt Cưu Vĩ, nằm trên rốn tầm 15 cm, đây là một huyệt trí mạng khi bị đánh hay va trúng mạnh sẽ đập vào động mạch vách bụng, tĩnh mạch, gan, mật, chấn động tim, đọng máu, có thể gây tử vong. Đó cũng là việc mà Dương Hải phải làm bây giờ, châm kim, hòa hoãn lại sự chấn động.

"Phào..." Thở dài một hơi, áp lực cơ thể cũng đã quá mức rồi, chỉ còn một huyệt cuối cùng mà thôi!

Thế nhưng, huyệt này có chút ý tứ a, nó nằm tại giữa chỗ hậu môn và xương cùng, gọi là huyệt Vĩ Lư.

E hèm, nói dễ hiểu một chút là nằm gần là nó nằm gần lỗ hậu ấy!

Không còn cách nào khác, đành phải lật người nàng lại...

Khó khăn xoay trở thân mình đại mỹ nhân, chạm vào làn da như tuyết mịn màng của nàng, thật sự rất đã a!

Châm vào huyệt Vĩ Lư, sức lực đã hoàn toàn không còn, cũng may đạt đến Dược Sư tam tinh, linh hồn lực cũng đề thăng không ít nên mới không phải tẩu hỏa nhập ma, bằng không lúc châm huyệt Thái Dương đã bái kiến bàn thơ tổ tông luôn rồi!

Mặc lại quần áo cho nàng, sau đó bảo Huyễn Thư giải khai tầng quang mang kia đi.

Mấy tên cảnh sát thấy vậy trực tiếp xông vào, thấy Dương Hải ngồi đó liền lôi hắn đi, tên bác sĩ ban nãy vào nhìn thiếu nữ kia, sắc mặt không khỏi biến đổi.

Sắc mặt nàng ban đầu trắng nhợt đã bắt đầu hồng hào, ngón tay cũng có chút khẽ động, chỉ số nhịp tim cũng đang trở lại bình thường.

"Khoan đã! Hắn thật sự đã chữa khỏi cho tiểu thư!" Tên bác sĩ hô lớn.

"Cái gì?!" Mấy tên cảnh sát kinh ngạc thốt lên, mà không chỉ riêng gì bọn chúng, hai tên bảo vệ cùng mấy y tá cũng nghi nghe câu nói của vị bác sĩ kia.

"Bác sĩ Trần, ngài thật sự chắc chắn?" Một viên cảnh sát hỏi.

"Trần Trung Nghĩa ta từ trước tới giờ không nói dối, có nói có, không nói không, sự việc chứng cớ đàng hoàng, ta chắc chắn hắn thật sự có thể chữa!" Vị bác sĩ kia dõng dạc nói.

Kinh động! Thật sự kinh động a! Phải biết một vị bác sĩ có tiếng trong bệnh viên Lộc Thiên như ông ấy cũng chữa không được, thế mà một tên tiểu hài tử lại có thể thành công!

Đây là sự thật hay sao?