Chương 2: Huyễn Thư

Dương Hải cùng chiếc xe máy của hắn lăn xuống cầu cao chục mét, chiếc xe cứ thế xoay tròn như một cái bánh bao nhân thịt, còn hắn thì như một cây xúc xích...

Bịch! Bịch! Bịch!

Mọi người xung quanh thấy một màn này đều là hồn vía thất kinh, ai nấy đều cảm thấy thương hại cho chàng thanh niên này nhưng cũng không ai dám lại gần, lại gần bị vạ trúng thì không phải sẽ game over luôn sao?

"Bắt lấy tay tôi!"

Đúng lúc này, một thanh âm nhu hòa nhưng rõ to vang lên, một bàn tay dài mảnh khảnh xuất hiện trước mặt Dương Hải, Dương Hải như bắt được một tia hi vọng sống, vội vàng đưa tay mình lên chụp...

Khi hắn chụp lấy được bàn tay đó, cũng đồng thời nhìn được khuôn mặt của người giúp hắn, một thiếu nữ vài mái tóc dài óng ánh, đôi mắt to tròn, sống mũi cao, tóm gọn là tuyệt phẩm vưu vật.

Nhìn làn da của nàng, có thể đoán nàng bất quá cũng chênh lệch không sai bao nhiêu so với hắn, có thể nói là nàng rất trẻ.

Vì hiện giờ, hắn cũng chỉ mới 23 tuổi mà thôi!

Khi bắt được bàn tay kia thì hắn bỗng chốc dừng lại, hắn thực sự đã dừng lại, nhưng sau đó...

Dương Hải: "..."

Thiếu nữ: "..."

Chiếc xe của thiếu nữ đang chạy kia nhổng đầu bánh lên, sau đó trực tiếp lăn xuống dưới cầu, chiếc xe của thiếu nữ do quá nặng nên mạnh mẽ lăn xuống trước tiên, sau đó là tới lượt hai người bọn hắn.

Những người đang vây xem: "..."

Con mẹ nó, thiếu nữ này có phải là dạng não tàn hay không? Người ta lăn xuống cầu mà vẫn có thể bắt lấy?

Dương Hải ôm chặt thiếu nữ vào lòng, bộ ngực sữa to tròn của nàng đè vào ngực hắn khiến Dương Hải không khỏi cảm thấy đê mê!

Đây chính là khoái lạc nhân giang sao? Trước khi chết có thể hưởng thụ được một loại cực khoái như vậy xem như cũng đã mãn nguyện!

Thế nhưng, nếu hắn chết thì người buồn nhất chẳng phải cha mẹ hắn sao? Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cảm thấy muốn khóc.

Cha! Mẹ! Vĩnh biệt hai người! Con cái bất hiếu không thể phụng dưỡng hai người, chỉ mong có kiếp sau lại được làm con của hai người!

Thiếu nữ kia có ý muốn thoát ra, nhưng khi nghĩ lại tình cảnh của mình vẫn ngoan ngoãn để cho Dương Hải "ôm ấp"!

Chiếc xe của Dương Hải và thiếu nữ kia như cùng hẹn mà rơi vào cùng một chỗ, hai chiếc xe này phá banh cửa nhà hoang dưới chân cầu, sau đó để Dương Hải và thiếu nữ kia lăn vào...

Hai người ôm nhau lăn xuống vào bên trong căn nhà hoang, tay Dương Hải bất lực buông thiếu nữ kia ra, rơi vào trên một quyển sách cổ xưa bên cạnh.

Một giọt máu từ cánh tay hắn nhỏ vào quyển sách, quyển sách bất ngờ phát sáng, sau đó chui tọt vào trong não hải của hắn!

Tất cả những người ban nãy vây xem thấy hai người bọn họ đã rơi xuống căn nhà hoang kia vội vàng chạy lại, sau đó điện thoại cho người cấp cứu.

Xe cấp cứu rất nhanh chạy đến, lấy ra hai cáng, một cho Dương Hải, một cho thiếu nữ, nhưng khi bọn họ thấy thiếu nữ kia vội vàng thất kinh bạt vía, đổi sang một cái cáng tốt nhất, rồi đưa tới bệnh viện, mang vào phòng Vip!

Còn Dương Hải thì vẫn là phòng thường!

Cha mẹ hắn nghe được tin tức, vội vàng chạy đến bệnh viện, mà cái bệnh viện thằng oắt này nằm lại trùng hợp là bệnh viện Lộc Thiên!

Lúc hai người đang định trả tiền, thì người thu ngân bảo đã có một người thần bí trả cho rồi!

...

Dương Hải đứng trong mảnh hư không âm u tối đen, trước mắt hắn là một quyển sách tỏa ra ánh sáng kim sắc chói lóa!

Dương Hải nhìn thấy phía sách, lại nhìn cơ thể trần trụi của mình, trong đầu không khỏi hiện lên suy nghĩ: "Ta chết rồi sao?"

Ta có lẽ đã chết! Vì rơi xuống như vậy có sống mới là lạ!

Dương Hải nhìn quyển sách trước mặt, theo vô thức tiến lại gần, đưa tay chạm vào!

Từ bên trong quyển sách bỗng vang ra một giọng nói:

"Chào chủ nhận, đã nhận ấn ký của ngài, từ nay về sau, thần khí Huyễn Thư ta sẽ luôn luôn là của ngài!"

Dương Hải mơ hồ nhìn xem quyển sách, trong tiềm thức không khỏi hiện lên suy nghĩ:

"Tình cảnh này, giọng nói này, đây lẽ nào ta xuyên việt nhận được hệ thống?"

Huyễn Thư tuôn ra giọng nói: "Dạ không, chủ nhân hiện tại vẫn còn sống, đây chỉ là trong ý thức của ngài, còn Huyễn Thư không phải hệ thống, chỉ là một món thần khí đã sinh ra linh, có thể giao tiếp với ngài thông qua suy nghĩ!"

"Thần khí? Vì sao ta lại có được thần khí?"

"Khi chủ nhân lấy máu của mình chạm vào ta, ta đã nhận ngài làm chủ nhân, ngài là người có tư chất cao trong giới tu đạo, gọi là Hỗn Hợp Chi Thánh Đạo Thần Căn, loại linh căn lấy ngũ hành trong thiên địa, cùng những tố nguyên trong hư không mà thành, lấy ý chí của nhân loại về tu chân mà bồi đắp, tạo nên một loại tuyệt thế linh căn, mà tư xưa đến nay, tuyệt thế linh căn cũng chả có bao nhiêu người! Ngoài ra, người còn là Bất Tử Thánh Thể, loại thể chất bất tử, khi luyện thể đạt hiệu quả cực cao!"

Dương Hải: "..."

Ta thế mà lại có tư chất bá cmn đạo!

"Được rồi, ta đã hiểu vì sao ngươi lại chọn ta rồi!" Dương Hải nói.

Con mẹ nó, một thằng bá đạo như thế thì thần khí ngu gì mà không chọn đúng không?

"Được rồi, ta té nặng như vậy vì sao lại không chết?"

Huyễn Thư đáp: "Vì ngài là chủ nhân của Huyễn Thư nên ta đã giúp ngài!"

"Thì ra là vậy. A! Đúng rồi, cô gái sắp cứu ta thì sao?"

"Sắp chết!"

"Con mẹ mày!" Dương Hải chửi tục một câu, sau đó hỏi tiếp: "Có cách nào cứu nàng không?"

"Có, khi ngài trở thành Dược Sư nhất tinh!"

"Làm sao để trở thành?"

"Mỗi một món thần khí khi có ngươi sở hữu thì người sở hữu đều sẽ nhận được một phần đặc lễ, trước tiên ngài muốn được gì?"

"Trở thành Dược Sư!"

"Được, xét theo cấp độ món quà, ngài có thể trở thành Dược Sư tam tinh!"

Roẹt! ~~ Roẹt! ~~

Bỗng chốc, Dương Hải như cảm thấy tràn đầy sức sống, trí lực cũng một mực tăng cao, trong đầu không ngừng xuất hiện những hình những Dược Sư đang luyện dược cùng chữa bệnh!

Mà theo đó, từ Huyễn Thư cũng không ngừng tuôn ra những dòng chữ bay vào não hắn!

...

"A!"

Dương Hải tỉnh dậy, cha mẹ hắn thấy thế liền vui mừng khôn xiết, thế nhưng, hắn không nói không rằng lại phâm phâm đi ra cửa, theo chỉ dẫn của Huyễn Thư mà đi về phía phòng bệnh của thiếu nữ kia.

Cha mẹ hắn thấy thế cũng vội vàng đi theo!