Chương 1: Tai Nạn Bất Ngờ

Thưở xa xưa, trên Trái Đất cũng từ có thời kỳ tu chân giả xuất hiện, khi ấy linh khí nồng đậm, cường giả như mây, tiên nhân bay đầy trời, di chuyển bằng phương thức độn thổ hay đạp phi kiếm mà bay, đứng xa vạn dậm mà chỉ cần dùng thiên lý truyền âm, trận pháp, bùa chú là chuyện bình thường.

Khi ấy, trong thiên địa linh khí xuất hiện năm món thần khí do tự nhiên tạo thành, pháp tắc nồng đậm, ai sở hữu được một trong năm món cũng đều là cường giả một phương.

Tất cả các tu sĩ đều tranh nhau giành lấy, ai ai cũng muốn mình có được một món thần khí, nếu vậy liền có thể hóa thành cường giả uy nghiêm, một cái phất tay lay chuyển trời đất, một bước đạp đã xa vạn dậm, liếc mắt một cái đã xuyên thấu chín tầng mây.

Vì lẽ đó, mà tất cả đã tranh nhau đến toét đầu đổ máu, thế nhưng lại không ai có thể nắm bắt được một món thần khí.

Vào một ngày âm u tối đen, trời bầu trời lúc đó xuất hiện một đoàn hỏa cầu màu xanh, đoàn hỏa cầu ấy dần dần to lớn, hay nói đúng hơn là đang rơi xuống, thời gian mà nó chạm đến Trái Đất chỉ còn cách ba ngày.

Lúc này, tất cả tu sĩ đều cảm thấy hoang mang, không phải bọn họ hèn nhát mà thật sự đánh không nổi!

Nguồn nhiệt của đoàn hỏa cầu này đã hoàn toàn vượt xa dị hỏa đầu bảng của giới tu chân, Đỉnh Thiên Bạo Hỏa đỉnh đầu của dị hỏa nhiệt lượng có thể nói chưa bằng một phần mười của đoàn hỏa cầu này, đó là chưa có nói quá, hay đúng hơn là đã điệu thấp hết mức có thể!

Tất cả tu sĩ sau ngày đêm suy nghĩ, cuối cùng truyền âm cho nhau hợp lực mà chống phá hỏa cầu, mỗi người lấy tám thành chân nguyên của mình, đưa vào vòng bảo hộ trong trận pháp của Trái Đất mà tăng độ chống cự của nó lên.

Phòng ngự trận pháp này chính là một đại trận tự nhiên, vô cùng cường đại, cộng thêm việc được hàng vạn tu sĩ gia tăng chân nguyên thì càng thêm chắc chắn, có thể nói, cho dù một chưởng toàn lực của cường giả Độ Kiếp Cảnh cũng chưa chắc đã làm trầy xước được nó chứ đừng nói chi là phá nát.

Thế nhưng... đoàn hỏa cầu kia hoàn toàn có thể, chỉ một chút va chạm của nó, đã hoàn toàn xé rách vòng bảo hộ.

Tất cả các tu sĩ hóa đá tại chỗ!

Cái này... cái này cũng quá nghịch thiên đi! Chỉ một chút va chạm đã hoàn toàn xé rách?! Nên biết ngay cả cường giả Độ Kiếp Cảnh đỉnh phong cũng không thể được a!

Nhiệt lượng tỏa ra xung quanh, toàn thân đại đa số tu sĩ đều bị đốt cháy.

Lúc ấy, trên trời cao, một thanh niên thân mặc hắc y xuất hiện, mái tóc màu đỏ, tư thái phong phạm, trên tay lóe lên một ánh kiếm, một nhát bổ đôi!

Hỏa cầu lập tức chia đôi, sau đó "ầm" một tiếng, nhiệt lượng mạnh mẽ tỏa ra khắp nơi, cây cối, sinh vật đa phần đều tan biến, phút chốc trở nên hoang tàn, chỉ còn lại một bộ phận tu sĩ ít ỏi, nhưng tất cả đều là từ Đảo Khôn Cảnh trở lên, không ai là yếu!

"Đó chẳng phải là Hồ Minh Thánh sao? Cường giả đã phi thăng tiên giới?"

"Có lẽ vậy a, tư thái đó, mái tóc đó, y phục đó! Tất cả đều giống!"

"Sao ngài ấy lại có mặt ở đây?"

"Không rõ nữa, nhưng các ngươi có để ý thanh kiếm trong tay ngài ấy không? Đó hình như là Tổ Long Kiếm?"

"Đúng, đúng a, một trong ngũ đại thần khí, rèn từ xương cốt của rồng cộng với đệ nhất thần thiết, hơn nữa còn tắm qua máu Xích Long, loài rồng có nguồn máu cường đại nhất trong Long tộc!"

"Ha ha, sống là tốt rồi, bây giờ không nên ở lại nữa, chúng ta nên tìm nơi tu luyện đi, cần bế quan thời gian dài a!"

"Ừ, đúng rồi!"

Sau đó, đám người trực tiếp tản đi, ai ai cũng tìm chỗ bế quan cho mình, mà mỗi chỗ đều là nơi sâu trong rừng cây, dưới tận đáy biển,...

Trên bầu trời, thân ảnh của hắc y nhân kia cũng biến mất.

...

Thời gian trôi qua nhanh như cơn gió, cứ thể trôi qua cả triệu năm, sinh vật dần dần lại tiến hóa, một lần nữa loài sinh vật có hình dáng như những tu sĩ lại xuất hiện, nhưng họ không theo tu chân mà là theo sự nghiên cứu khoa học.

Một phần là linh khí hiện giờ đã mỏng manh, hai là cũng chưa có ai chỉ cho họ, nghe nói xưa kia, mấy tu chân giả cũng là được một vị Thần nhân chỉ dạy!

...

Năm 2020, tỉnh An Giang...

Buổi tối ngày 12 tháng 8, trên bầu trời xuất hiện một vệch ánh sáng bay về khu vực của thị xã Tân Châu.

...

Sáng sớm ngày 13 tháng 8 năm 2020, tại một căn nhà nhìn qua không giàu cũng không nghèo, có thể xem như khá giả ở thị xã Tân Châu - tỉnh An Giang.

"Tiểu tử thối, ngươi giờ này vẫn còn đang ngủ sao? Đã 6h31 rồi đấy, mau mau thức dậy còn chuẩn bị đi phỏng vấn, tính ở nhà ở đậu suốt đời à?" Tiếng lão ba giận dữ truyền đến, cây gậy trong tay cũng đánh vào mông tiểu tử nằm trên giường.

"Ấy ui, ba a, người cũng đâu cần mạnh tay như vậy!" Dương Hải ầm ì lên tiếng, hai mắt vẫn còn nửa nhắm nửa mở chưa tỉnh ngủ.

"Không mạnh tay? Lão tử không mạnh tay ngươi sẽ tỉnh sao? Muốn ăn thêm một gậy nữa à?" Nói xong, cây gậy trong tay lần nữa muốn vụt tới.

Dương Hải vội vàng đưa tay ra đỡ, cười nói: "Sẽ tỉnh, sẽ tỉnh mà, hi hi."

Lão ba thấy thế mới hừ hừ rút cây roi về, sau đó thay bộ đồ xuống lầu.

Dương Hải thở phào một cái...

Con mẹ nó a! Cái này cũng quá ám ảnh đi!

Cứ mỗi ngày đúng 6h30 mà hắn chưa tỉnh liền bị ăn một roi, cho dù có chậm đi một phút chăng nữa...

Mà hắn thì không bao giờ đúng 6h30 mới thức, toàn là sau đó một phút, vì một phút sau đó, hắn đã ăn một roi của lão ba rồi, nếu không thức sẽ phải ăn một roi nữa, không dám không ngủ nữa a!

Hiện giờ cái mông của hắn in sâu một vết bầm giống cái bớt luôn rồi!

Dương Hải ầm ì đứng lên, gãi gãi cái đầu giống ổ quạ rồi bước vào phòng tắm, đánh răng, rửa mặt,...

Sau đó, thay một bộ đồ rồi bước xuống lầu, tiến tới bàn cơm.

Ngồi xuống bàn cơm, cầm bát đũa lên a!

"Tiểu Hải a, hôm nay là ngày ngươi phải đi phỏng vấn, cố lên nha, đây, ăn nhiều một chút, có sức động não." Bà mẹ cười cười, sau đó gấp một miếng thịt cá bỏ vào chén Dương Hải.

"Vâng, mẹ." Dương Hải đáp lại, sau đó lùa cơm vào miệng.

"Tiểu Hải, ngươi đã rành về các liệu thuốc đồ hết chưa? Ngươi nên nhớ là bệnh viện ngươi đi làm chính là Bệnh Viện Lộc Thiên a, một trong mười bệnh viện hàng đầu thế giới đấy!" Lão ba vừa ăn cơm vừa nói.

"Vâng, ba, con thuộc hết rồi." Dương Hải vẫn tiếp tục lùa cơm vào miệng.

"Tốt, vậy con cho ta biết, bệnh Lao được chữa như thế nào?" Lão ba hỏi tiếp, lão dù gì cũng là một bác sĩ, mặc dù không có tiếng tăm tài giỏi nhưng vẫn có sự thông thạo mà một vị bác sĩ nên có.

"Phạch!"

Bà mẹ lấy đôi đũa đánh vào tay lão ba một cái, giận dữ mắng: "Lão già này, cho tiểu Hải ăn cơm nữa chứ, lát nữa nó còn phải đi phỏng vấn nữa, ăn mau đi, muốn hỏi gì lát nữa ăn xong hãy hỏi, bây giờ bắt nó trả lời nuốt chữ hết thì sao?"

"Được rồi." Lão ba xịu mặt xuống, rõ ràng lão là một người sợ vợ.

Rất nhanh, Dương Hải cùng cha mẹ hắn ăn xong cơm, lão ba lập tức lôi hắn lên phòng.

Bà mẹ đứng bên dưới thấy một màn này không khỏi gọi với theo: "Lão già, từ từ, coi chừng ngã, tha cho tiểu Hải chút đi."

Sau đó, bà cười lắc lắc đầu, rồi rửa chén đĩa.

...

Trong phòng...

Lão ba: "Tiểu Hải, con mau nêu các nguyên nhân gây ra bệnh viêm loét dạ dày?"

Dương Hải: "Các nguyên nhân gây bệnh loét dạ dày là do uống rượu, nhiễm trùng pylori, hút thuốc, bệnh tật, phóng xạ và do một số loại thuốc nhất định."

Lão ba: "Tốt, tiếp tục. Con hãy nêu cách phòng ngừa căn bệnh Viêm nhiễm đường hô hấp dưới?"

Dương Hải nuốt "ực" một tiếng, tiếp tục trả lời: "Che miệng khi ho hoặc hắt xì, rửa tay thường xuyên, vứt khăn giấy đã sử dụng sau khi dùng xong, chủng ngừa phế cầu khuẩn (vi khuẩn) – tác nhân vi khuẩn thường gặp gây viêm phổi – và chủng ngừa virus cúm mùa nếu có nguy cơ cao bị nhiễm các tác nhân này, ngưng hút thuốc, hút thuốc lá làm phá hủy lớp niêm mạc lót đường dẫn khí và làm phổi dễ bị nhiễm trùng hơn."

Lão ba nghe xong ha ha cười, nói: "Tốt, tốt. Tiếp tục nào..."

Sau đó lão hỏi Dương Hải thêm chục câu nữa mới đứng dậy rời đi, không phải vì lão muốn buông tha Dương Hải mà là nếu giờ này không đi thì sẽ trễ giờ làm.

"Tôi đi nha bà!" Lão ba ra khỏi nhà, mang giày vào, sau đó đi làm.

Bà mẹ ở nhà đang lau sàn, nghe vậy không khỏi nhìn lão, mỉm cười, con hơn cha là nhà có phước a! Lão chỉ làm cho một bệnh viện nhà nước nhỏ, tên gọi là Bệnh Viện An Xã, mà hôm nay Dương Hải có thể nhận được lời phỏng vấn từ bệnh viện Lộc Thiên nổi tiếng trong top 10 các bệnh viện hàng đầu thế giới, cho nên cũng không thể trách lão quá "nhiệt tình" như thế!

Bà mẹ bên dưới mỉm cười với sự "nhiệt tình" của lão ba, thì Dương Hải trên phòng nằm banh háng thở ra như chó!

Một hơi hỏi hơn nửa tiếng, có trâu mới chịu nổi a!

Nhìn lên đồng hồ, mới 7h30, mà buổi phỏng vấn tới 9h00 mới bắt đầu, nên Dương Hải quyết đoán lên mạng giải trí một chút để thoải mái lát nữa đi phỏng vấn.

Đăng nhập vào trang web tên gọi Y Dược, trang web hàng đầu thế giới về ngành y, Dương Hải tiến vào diễn đàn chuẩn bị chém gió ——

Tiến nhập, tạo một bài post lên diễn đàn ——

Dương Âu Y Thánh —— "Xin chào các anh em trong ngành y dược. Hôm nay ta có buổi phỏng vấn vào bệnh viện Lộc Thiên, một trong top 10 các bệnh viện hàng đầu thế giới. Cầu chúc phúc của mọi người a!"

Không thể không nói, Dương Hải trong này hoạt động rất mãnh liệt cho nên danh tiếng cũng không nhỏ, rất nhanh liền có người vào bình luận ——

Dược Sư Tiên Đế: "Uây, là Y Thánh đại thiếu gia sao? Hôm nay có buổi phỏng vấn à? Cố lên, ta ủng hộ!"

—— Dương Âu Y Thánh —— "Đa tạ đã chúc phúc a! Bác đã vào bệnh viện nào làm chưa?"

—— Dược Sư Tiên Đế —— "Ha ha, không có gì, ta đã vào rồi, là bệnh viện Vạn Triều a!"

—— Dương Âu Y Thánh —— "Vạn Triều sao? Bệnh viện này cũng không tồi..."

Lại thêm một cái bình luận khác...

Thánh Thủ Y Thần: "Ha ha, @Dương Âu Y Thánh đạo hữu, chúc phúc a!"

—— Dương Âu Y Thánh —— "Đa tạ!"

Tiếp tục một cái bình luận khác...

Trảm Vi Khuẩn: "Đường đời đưa đẩy đầy đau đớn -- Đi đào đá đỏ để đổi đời -- Đá đéo đào được đời đen đủi -- Đi đâu để đổi được đời đây. Thế nào, hấp dẫn không?"

—— Dương Âu Y Thánh —— "Ha ha, bài thơ hay lắm, bác tự chế à? Toàn chữ "đ" không? Mà bài thơ này là đang chù ẻo ta sao?"

—— Trảm Vi Khuẩn —— "Ha ha, là ta lấy trên mạng đấy, mà bài thơ chỉ như lời khuyên đừng nản khi thất bại thôi, không phải chù ẻo đâu..."

—— Dương Âu Y Thánh —— "Con mẹ nó, là chù ẻo chứ gì nữa, lão tử đây chưa phỏng vấn mà thấy người làm cho xui rồi!"

—— Trảm Vi Khuẩn —— "Ha ha..."

Tiếp tục chém gió thêm một chút nữa, thẳng tới 8h00 liền tắt máy chuẩn bị đi phỏng vấn, vì từ đây đến chỗ phỏng vấn cũng không gần, tận 20 km, cho nên phải đi sớm một chút, đến nơi còn dò lại tư liệu một lần.

Xuống lầu, mang giày, đeo cặp sách ra cửa: "Mẹ, con đi đây."

Bà mẹ: "Được, cố lên con nhé!"

Dương Hải: "Vâng ạ!"

Lên xe, hịn ga, vọt đi!

Chạy một mạch đến một cây cầu thật cao, chuyển số, chạy lên cầu, thế nhưng khi đang đi xuống thì xe đứt thắng, thế là trực tiếp lăn xuống cầu...

Dương Hải: "..."

Con mẹ nó, chẳng lẽ hôm nay lão tử phải chết ở đây sao?