Lưu Thiên Quân trở về tiểu viện ở nơi hẻo lánh nhất bên trong Lưu gia. Không thấy bóng dáng phụ thân đâu, hắn đi vào phòng của phụ thân nhìn thử một chút thì thấy lời nhắn phụ thân hắn viết để lại trên bàn.
Thì ra là gia tộc điều hành phụ thân hắn tới vùng kinh đô phụ cận lo lắng cho việc làm ăn của mấy thương điếm. Phụ thân Mạc Thành của hắn cũng là phàm nhân, không thể linh luyện, nên muốn ở lại Lưu gia cần phải chấp nhận đi bán hàng trong xã hội phàm tục.
Lưu Thiên Quân không chần chờ viết một lá thư trả lời rồi mượn bồ câu đưa tin của gia tộc gửi đi. Từ lúc hắn còn nhỏ, phụ thân đã tần tảo vì hắn mà chịu khổ bên trong loại thế gia tu luyện này.
Suy nghĩ chợt lóe, Lưu Thiên Quân quyết định sẵn lúc phụ thân hắn đang ở cách xa Lưu gia tổng bộ, hắn cần phải đạp đổ cái thứ hạng thấp kém mà phụ tử hắn cam chịu trong gia tộc.
Lưu Thiên Quân ngâm mình trong bồn tắm ngẫm nghĩ một chút.
- Lưu gia hằng năm luận võ hội đã qua hai tháng, vị trí thứ nhất cũng nằm gọn trong tay Lưu Dương. Tiểu tử này . . . khục . . . tên đại biểu huynh này của ta cũng có chút ý tứ.
- Nếu ta nhớ không lầm, chỉ cách mấy tháng nữa là diễn ra Linh Kiếm Tông chiêu mộ đại hội, đây cũng là thời cơ tốt. Chỉ cần ta lọt vào thượng vị trong danh ngạch, địa vị của phụ thân liền tăng thêm không chín thì cũng mười phần.
- Cứ như vậy đi! Hiện tại ta đi ma luyện một chút, sau mấy tháng lại đi Tây Dương Thành đánh người. Chỉ cần có thể tiến vào Linh Kiếm Tông, ta liền có thể tiếp cận tài nguyên tu luyện của bọn hắn!
Lấy xú danh phàm tục phế vật của hắn, Lưu Thiên Quân có vô số cơ hội ra khỏi Lưu gia mà không thu hút ánh mắt chú ý. Hiện nay phụ thân hắn lại ở xa, Lưu Thiên Quân liền trở thành cô lang độc vãng muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm.
Thiên thời Địa lợi Nhân hòa như vậy, ngay cả đại năng Lý Mục cũng không thể chối từ.
Tắm rửa xong, Lưu Thiên Quân vào phòng gom góp toàn bộ kim tệ bấy lâu dành dụm rồi lợi dụng thân pháp huyền ảo nhanh chóng lẻn ra bên ngoài, tránh đến gần đại môn phía trước, không gây nhiều sự chú ý.
Khác với con cháu chính tông thế gia, Lưu Thiên Quân mang một nửa dòng máu phàm tục, nên vẻ ngoài của hắn chỉ có thể xem như trên trung bình một chút, lại thêm bộ y phục phổ thông, lúc hắn đi trên đường nếu không thật sự biết mặt, gần như không một ai bận tâm để ý tới hắn.
Cũng nhờ vậy mà Lưu Thiên Quân rất thuận tiện lướt qua đám đông, nhanh chóng bước tới đại môn nơi mà hắn muốn đi, hoàn toàn không gặp phải chút trở ngại nào.
Thất Diệp Dược Các.
Tấm bảng chạm khắc hoàng kim treo phía trên vô cùng nguy nga tráng lệ. Bản thân tòa đại viện này cũng là một kiến trúc cực kỳ tinh xảo, tuy rất nổi bật bắt mắt nhưng cũng không kém phần cổ kính.
Cái tên này không có trong ký ức của Lý Mục, đơn giản vì thời điểm Thất Diệp Phái khai tông lập phái, Lý Mục đã sớm phi thăng. Vì vậy lần này đành dựa vào hiểu biết sơ bộ của Lưu Thiên Quân.
Về cơ bản thì Thất Diệp Phái chi dược các dược xem là đại thụ trong ngành thương nghiệp linh đan diệu dược. Bọn hắn có chi thứ ở khắp nơi trên đại lục, gần như nắm gọn cả cung lẫn cầu trong tay. Cổ tích tương truyền rằng vị thái thượng tổ phụ sáng lập Thất Diệp Phái chính là một đời dược thần nắm giữ bí pháp luyện chế Thiên cấp linh đan. Về phần có bao nhiêu trong đó là sự thật . . . ngoại trừ cao tầng Thất Diệp Phái ra, không ai biết được nửa điểm tin tức.
Lưu Thiên Quân vốn muốn chọn một nơi ít náo nhiệt hơn, nhưng cả Vân Đông Thành chỉ có Thất Diệp Dược Các là nơi buôn bán linh dược, đan lô.
Bước vào bên trong, Lưu Thiên Quân ở giữa đám đông nhìn ngắm đan dược bày bán trên kệ. Đa phần người tới mua hàng là con cháu thế gia có tiếng tăm trong thành, ai nấy đều mặc võ phục khoe gia huy trên ngực áo.
Từ phía sau quầy, một lão nhân tóc bạc đang chăm chú đọc sách thì ánh mắt bị Lưu Thiên Quân thu hút. Lão ta tuy không phải là một linh giả chân chính, nhưng cũng trăm phần không phải là một cái lão gia gia ở tiểu gia tộc nào. Nếu ánh mắt của lão thấp kém, vậy liền không có chuyện lão được ngồi sau quầy sai khiến thuộc hạ đi bán đan dược cho mình.
Lão nhân vốn không thèm để ý lắm, nhưng qua một đoạn thời gian, tiểu tử kia vẫn cứ nhìn chăm chăm vào đúng một kệ, khiến cho lão tò mò phải đưa mắt nhìn theo.
- Ồ?
Lão nhân nhướn mày cười mỉm, đặt điển tịch xuống, quyết định bước ra ngoài tiếp cận thiếu niên thoạt nhìn vô cùng phổ thông bình dị kia.
Thời điểm lão bước ra, rất nhiều ánh mắt kinh ngạc đổ dồn về phía Lưu Thiên Quân.
Rất nhiều lời to nhỏ bắt đầu lan truyền giữa đám người đến mua đan dược:
- Người kia trông không giống như là thiếu gia đại gia tộc, vì sao lại được Minh đại sư đặc biệt chú tâm?
- Người này xem ra là đệ tử dược môn nhất lưu nào đó ẩn giấu tới thăm Minh đại sư a.
- Từ xưa tới nay Minh đại sư chưa từng chủ động đi truy cầu đệ tử nào, hôm nay lại đứng dậy tiếp cận thiếu niên này sao?
- Hắn rốt cuộc là ai? Làm sao lại có bộ dạng khó coi như vậy?
- Hình như . . . tu vi của hắn cũng không được cao lắm . . .
Ở giữa những lời dị nghị, Lưu Thiên Quân đưa tay sờ cằm rồi bước tới hai bước, đưa mắt nhìn kỹ ba viên linh đan trưng bày trên kệ được trận pháp bí mật bảo vệ.
Minh đại sư bước tới bên cạnh hắn, cười hỏi:
- Ngươi đang phân vân làm sao mỗi viên lại có độ to nhỏ khác nhau sao?
Trong tâm trí Minh đại sư, một đôi mắt trẻ như thiếu niên này có thể nhìn ra khác biệt về kích cỡ của ba viên linh đan thôi đã là loại kỳ tài hiếm gặp, vậy mà câu trả lời của hắn lại làm cho lão càng muốn khoái chí cười to lên.
- Khác biệt kích cỡ là do phân chia dược liệu không đều tay, thời điểm kết đan lại thiếu khéo léo trong tinh chỉnh nhiệt độ, điểm này chỉ cần nhìn qua một lần liền rõ ràng, cái ta tò mò là . . .
Nói tới đây, Lưu Thiên Quân bỗng nhiên rơi vào suy tư, bỏ dở câu chữ, khiến cho Minh đại sư phải nóng lòng muốn hô lên một tiếng, ngươi nói cho trọn vẹn một câu a, làm sao lại có loại tình trạng bỏ con giữa chợ như ngươi a!
- Ngươi tò mò cái gì?
Minh đại sư khẽ nuốt nước bọt hỏi.
Lưu Thiên Quân bóp cằm, từ tốn nói ra:
- Ta tò mò không thể giải thích vì sao lại có loại tình trạng lấy Thạch Hạ Thảo làm nền tảng liên kết dược tính trong Hồi Huyết Đan thay cho Sơ Huyết Diệp? Tên linh đan sư này rốt cuộc là muốn bạo huyết người dùng đan dược, hay là muốn họ đi đại tiện ra toàn bộ huyết tinh trong người? Chỉ một điểm này ta không thể hiểu.
Sưu . . .
Toàn trường hít vào một ngụm lãnh khí. Con mẹ nó, toàn bộ đan dược trong đây đều là trác tuyệt công thức được Minh đại sư xem xét kỹ lưỡng, ngươi lại ở đây hô hào mấy câu “bạo huyết” với “đại tiện,” ngươi rốt cuộc là có còn muốn sống không? Nếu muốn vậy làm sao lại đi chọc phá trong hang hổ a?
Nhiều tên con cháu thế gia bắt đầu nổi lên vẻ mặt xem náo nhiệt, muốn tận mắt chứng kiến một cái đại ngu bị Minh đại sư giáo huấn, dù gì cũng được xem miễn phí, bọn hắn tội gì không tận hưởng chút trò hài hước?
Thế nhưng, trái với tưởng tượng của mọi người, Minh đại sư lại bật ra cười ha hả.
- Ha ha ha ha! Tốt! Rất tốt! Không ngờ Vân Đông Thành nhỏ bé này lại còn một cái yêu nghiệt như ngươi! Nói cho ta biết, ngươi làm sao vừa nhìn một lần liền hiểu rõ quy trình luyện đan của ba viên Hồi Huyết Đan này?
Cái #$%^ ta kháo!
Làm sao lại có chuyện phi lý như thế này? Không ngờ ba viên Hồi Huyết Đan xinh đẹp kia lại là thứ đồ chơi điêu ngoa được Minh đại sư trưng lên thử tài linh đan sư gần xa! Hơn nữa, tiểu tử bộ dạng khó coi kia lại một hơi nói toạc ra tất cả sai sót trong Hồi Huyết Đan!
- Màu sắc của ba viên Hồi Huyết Đan này không phải là rất quái dị sao? Không phải nhìn rất giống người ta đi đại tiện ra một khối huyết tinh sao?
Lưu Thiên Quân vừa gãi đầu vừa nhăn mặt sỉ nhục ba viên linh đan.
Không còn nghi ngờ gì nữa, có không ít tính khí kỳ quặc của Lý Mục đã thấm vào trong nhân cách của Lưu Thiên Quân. Không, nói đúng hơn là cả hai đã trộn lẫn vào nhau, không còn phân biệt được đâu là Lưu Thiên Quân, đâu là Lý Mục nữa.
- Khặc khặc ha ha ha ha! Những lời này ta nhất định sẽ truyền lại cho tên đan đồng luyện chế ba viên Hồi Huyết Đan này. Tiện thể đây, ngươi có muốn tới nhìn một chút đan viện của ta hay không?
Sưu . . .
Toàn trường lại hút thêm một hơi lãnh khí. Không ngờ cái ngày mà Minh đại sư nổi tiếng khắt khe đi mời gọi đệ tử lại thật sự tới. Không những vậy, lão ta còn đích thân mời hắn tới đan viện cá nhân học tập, khiến cho không biết bao nhiêu kỳ tài đan dược có mặt trong Thất Diệp Dược Các vô hạn ganh ghét.
Lưu Thiên Quân đứng thẳng dậy, ôm quyền nghiêm nghị đáp:
- Đa tạ lời mời của tiền bối, nhưng bản thân ta đã bái sư, không thể đi mơ tưởng trường phái khác.
Minh đại sư lập tức nghiêm mặt hỏi:
- Đó là vị truyền kỳ linh đan sư nào?
Lưu Thiên Quân lắc đầu:
- Sư phụ ta họ Lý, ngài không muốn lộ ra danh phận.
Minh đại sư nhẩm đi nhẩm lại:
- Lý đại sư, Lý đại sư . . .
Lưu Thiên Quân cắt ngang, đổi chủ đề hỏi:
- Tiền bối, ở chỗ ngài có bán đan lô giá rẻ hay không?
Sau đó trưng ra bộ mặt cười lấy lòng.
Minh đại sư phì cười, vươn tay cầm một cái trung cấp đan đỉnh ném cho Lưu Thiên Quân, sau đó còn hỏi thêm:
- Ngươi có ‘mua’ linh dược hay không?
- Khà khà, thật ngại quá, thật lòng thì tiểu bối có cầm chút kim tệ tới mua mấy phần dược liệu luyện chế Tăng Linh Đan . . .
- Ngươi cầm lấy rồi lăn!
- Đa tạ tiền bối chăm sóc!
Lưu Thiên Quân ôm đan lô cùng với mớ dược liệu chạy tọt ra ngoài, cũng không có ngoảnh đầu nhìn lại một cái, tựa hồ hắn sợ Minh đại sư đổi ý đòi lại đồ vật.
Minh đại sư thì vẻ mặt cười khoái chí lớn tiếng nói:
- Bất kỳ ai phát hiện giả đan trên kệ đều có thể nhận được tặng phẩm như hắn!
Mọi người nuốt ngụm nước bọt, nhưng không ai dám lên tiếng chất vấn bất kỳ viên đan dược nào trưng bày trên kệ, vì đơn giản bọn hắn có cả đời nhìn chằm chằm thì cũng không nhìn ra được đan dược nào có chỗ sai sót.
Trong đám đông lại có một người có suy nghĩ khác, nàng khẽ thì thầm với nha hoàn bên cạnh:
- Vị công tử kia vừa rồi hẳn là . . .
Nha hoàn nghiêm mặt gật đầu đồng ý:
- Tiểu thư không có nhìn lầm, hắn rõ ràng là vận dụng bộ pháp cực kỳ quỷ dị bỏ chạy vào đám đông. Minh đại sư không phải là linh giả chân chính có thể không phát hiện, nhưng chúng ta thì khác . . .
Vị tiểu thư che mặt kia rơi vào trầm tư, khẽ tự hỏi:
- Lý đại sư . . . không lẽ là người của Thiên Dược Cốc?
- Tiểu thư, không phải Thiên Dược Cốc đã từ lâu quy ẩn rồi sao?
- Ân, nhưng ngoại trừ bọn họ ra, Huyền Linh đại lục không còn thế lực nào khác có thể đào tạo ra kỳ tài như hắn được . . .
Nghe tiểu thư của mình nói, nha hoàn kia cũng không có cách nào phản bác được.