Chương 2: Bên Trong Lưu Gia (1)

Lưu Thiên Quân chậm rãi ngồi dậy, dùng tay phủi đi lớp bụi đen bám đầy trên da thịt. Tuy hắn đã phủi đi không ít, nhưng nhiều vết cháy bỏng vẫn còn lưu lại trên thân thể hắn, đến cùng thì hắn vẫn trong dáng vẻ đen đúa như một tên cái bang. May mắn thay, y phục của hắn tuy đã cháy, nhưng vẫn có thể che đậy mấy vị trí yếu hiểm, tránh tổn thương ánh mắt người qua đường.

Hắn thở ra một hơi.

Một hơi này tuy rất nhẹ, rất phiêu dật, thậm chí nếu ngồi bên cạnh cũng không nhận ra được là hắn vừa mới thở dài một hơi, nhưng trong một hơi thở này lại mang cảm xúc nặng trĩu của hai đời người.

Lý Mục đã không còn trên đời nữa, mà ngay cả thiếu niên phàm tục Lưu Thiên Quân trước kia cũng đã hoàn toàn tan biến, nay chỉ còn lại một con người hoàn toàn khác, sinh ra từ sự kết hợp nghịch thiên của hai linh hồn xa lạ.

Lưu Thiên Quân hiện tại không phải là đại năng giả cao siêu, nhưng song song cũng không còn là kẻ phàm nhân bất tài vô lực nữa. Hắn chỉ đơn giản là chính hắn, một con người mang xác thịt với cái tên Lưu Thiên Quân cùng với một khối lớn ký ức và kiến thức của Lý Mục.

- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là một cái cơ hội thứ hai này, ta nhất định không bỏ phí!

Tuy hắn bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, từ trong đáy mắt hắn lại cháy lên một ngọn quyết tâm hỏa diễm rừng rực. Cho dù là vì trả thù Thiên Môn xa xôi hay Lưu gia ở gần trước mặt, thì hắn vẫn thề một đời này phải sống cho thật xứng đáng.

Ổn định suy nghĩ, bình lặng tĩnh tâm xong, hắn ngồi xuống nhập định.

Chỉ cần một lượt hướng nội triển khai ý thức, hắn liền nắm bắt được tình trạng cơ thể.

Hắn tuy đã qua cơn nguy kịch từ cõi chết trở về, nhưng thân thể này vẫn y nguyên đã thụ trọng thương, nếu không điều trị sớm, linh căn mới hình thành của hắn cũng sẽ bị tổn hại theo.

Không sai, hắn hiện nay đã có linh căn.

- Lôi hệ sao? Rất tốt, xem ra ta bị Lý Mục giáng lôi vào đầu cũng không phải là chuyện hoàn toàn xấu, cũng nhờ đó mà thân thể này trở nên tương thích với Lôi hệ linh căn.

Lưu Thiên Quân nhìn sắc trời một chút, thấy minh nguyệt treo trên đỉnh đầu, xem ra vẫn còn một đoạn thời gian nữa mới tới buổi sáng. Vì vậy hắn không ngu dại mà ở trong bóng đêm mịt mù lang thang xuống núi. Chưa kể tới linh thú, chỉ một đầu dã thú hung mãnh thôi cũng đủ để xẻ hắn ra làm sáu mảnh.

Hắn quyết định ngồi lại trên vách núi tĩnh tâm nhập định.

Kiến thức của Lý Mục năm xưa như nước chảy mây trôi thuận lợi hiện ra ở trong não hải, từng đạo từng đạo cổ tự trôi nổi, không cần hắn bỏ ra nhiều công sức cũng tự giác sắp xếp lại thành một đoạn pháp quyết không thuộc về vị diện thấp bé này.

Lưu Thiên Quân hé môi khẽ gằn giọng:

- Tam Tinh Cửu Linh, đệ nhất tinh!

Ù ù . . .

Bên trong thức hải của Lưu Thiên Quân nổi lên một khỏa thiên tinh phát ra quang mang màu lam. Từng đạo ánh sáng từ thiên tinh phát ra tựa hồ muốn ngưng thành thực chất, chậm rãi tràn vào bên trong kinh mạch của hắn.

Dòng linh khí đặc quện mạnh mẽ từ trong khỏa thiên tinh tuôn ra như hồng thủy cuồn cuộn xông vào từng vị trí trọng yếu trong thể nội Lưu Thiên Quân.

Thời điểm linh khí thông qua linh căn, cùng nhau tụ hội tại bên trong đan điền của hắn, không ngờ lại chuyển hóa thành một loại tử sắc linh lực, cuồng bạo như lôi điện, nhưng lại đa hình đa dạng, không dễ bị nắm bắt.

- Thì ra đây là Lôi hệ trong truyền thuyết. Rất khá!

Lưu Thiên Quân mở tung mí mắt, hai tay lập tức đánh ra thủ pháp nối liền, liên tục không ngừng nghỉ như đại phong cực kỳ quyết liệt. Mỗi một thủ ấn đều để lại một điểm sáng tại một vị trí khác nhau trong không trung, không mất bao lâu đã hình thành một trận đồ phức tạp.

Lưu Thiên Quân áp trận đồ vào lòng bàn tay, mạnh mẽ đánh một chưởng xuống mặt đất:

- Tam Tinh Trận, khai!

Trận pháp lập tức mở rộng, phát ra quang mang thần bí, sau đó trong chớp mắt lại tự động ẩn đi, không để lại một chút dấu vết nào trên mặt đất, còn bản thân Lưu Thiên Quân thì hiện tại đã an vị đả tọa giữa lòng trận pháp, thiên địa linh khí thì lũ lượt tụ hội trên đỉnh đầu hắn, tuần hoàn bên trong thể nội, cường hóa kinh mạch, chữa trị thương thế, cuối cùng thông qua trận pháp trên mặt đất thuận lợi trở về với thiên địa.

Trong tâm Lưu Thiên Quân nhẹ thở ra một hơi:

- Rất tốt. Mọi thứ rất trôi chảy, không có khuyết điểm nào.

Không biết trải qua bao lâu, Lưu Thiên Quân từ từ mở mắt, nhìn thấy thành trấn bên dưới tràn ngập ánh dương ấm áp. Hắn khẽ liếc phía sau, thì ra thái dương đã từ lâu dâng lên, nhưng lại bị đỉnh Liêu Sơn hùng vĩ ngăn chặn nên mới không với tới vị trí của hắn.

Lưu Thiên Quân đánh ra thủ pháp, từ tốn thu liễm bí pháp, trận đồ vô hình bên dưới cũng âm thầm lặng lẽ tan biến. Hắn lại dùng tay phủi một chút, lần này toàn thân hắn đều không còn vết đen cháy sém nữa, thương tổn cũng hồi phục hơn tám thành.

Mặc kệ y phục cháy rách, Lưu Thiên Quân rảo bước hướng về phía chân núi đi tới, dọc đường vô tâm ngắm nhìn cảnh vật. Trong ký ức của Lý Mục tồn tại những kỳ quan thắng cảnh cực kỳ khủng khiếp, nhưng cũng chính vì vậy mà trong lòng hắn có chút nhớ nhung thiên nhiên hoang dã nơi vị diện thấp bé, nay được thoải mái ngắm nhìn cũng khiến tâm tư hắn thanh thản.

Bước qua đại môn treo bảng Vân Đông Thành, rất nhiều ánh mắt bám sát vẻ bề ngoài rách rưới của Lưu Thiên Quân, ai nấy đều mang vẻ mặt cực kỳ tò mò.

Hắn vốn không phải kẻ lạ mặt gì ở trong thành, hôm nay lại đột nhiên giữa ban ngày xuất hiện trong bộ dạng không khác gì khất cái, lập tức trở thành tâm điểm sự chú ý của người trong thành.

- Nha, kia không phải là vị thiếu gia ngoài ý muốn của Lưu gia sao?

- Ngu ngốc! Lại dám lớn tiếng nói ra ngoài, ngươi muốn chết a!

- Ha ha . . . ta không cố ý, chỉ lỡ miệng.

- Nhưng không biết xảy ra chuyện gì mà hắn lại trong bộ dạng kia . . .

- Còn gì nữa, không phải là đã bị Lưu gia chính tông đuổi cổ rồi sao?

- Ta không quen biết ngươi!

Lưu Thiên Quân bỏ ngoài tai mấy lời thì thầm của đám đông, lấy phong thái tĩnh lặng vô tư bước trên đại lộ, mặc cho bao nhiêu người dị nghị quá khứ của hắn.

Về tới Lưu gia, Lưu Thiên Quân định vào trong thì bắt gặp ánh mắt đầy thâm ý của hai tên gác cửa. Bọn hắn tuy không tỏ ra thái độ thù địch, nhưng chỉ hé cửa đủ lớn cho Lưu Thiên Quân đi qua, ngoài ra cũng không thèm lên tiếng chào hỏi.

Hắn cũng không bận tâm dây dưa mấy chuyện vặt vãnh, chỉ im lặng bước vào.

Vừa đặt chân vào phạm vi Lưu gia ngoại viện, Lưu Thiên Quân bắt gặp một gương mặt quen thuộc đang cùng mấy tên tùy tùng bước tới, xem ra là chuẩn bị ra ngoài.

Kẻ kia nhìn thấy hắn thì nét mặt đen lại, lạnh giọng hỏi:

- Ngươi cả gan lấy bộ dạng này bước vào Lưu gia đại môn?

Lưu Thiên Quân bình thản đáp:

- Nhị thiếu gia, xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, không phải là ta cố ý.

Lưu Đông hừ lạnh, khinh thường nói:

- Nếu không phải lỗi tại bản thân ngươi bất tài vô dụng, thì chút tai nạn có thể khiến đệ tử Lưu gia thành ra bộ dạng phế vật như ngươi đây sao?

Nếu là trước đây, Lưu Thiên Quân đã nổi nóng muốn luận bàn, sau đó chắc chắn sẽ bị Lưu Đông đánh thành đầu heo. Nhưng hiện tại mấy lời đả kích rẻ tiền không còn làm hắn mất bình tĩnh nữa.

- Ta đi thay bộ y phục mới là được, nhị thiếu gia ra ngoài vui vẻ.

Nói xong, Lưu Thiên Quân bình thản bước đi, cũng không đưa mắt nhìn vị biểu huynh kia của mình thêm một cái, khiến cho Lưu Đông giận dữ trợn mắt.

Một trong mấy tên tùy tùng của hắn nắm bắt cơ hội vuốt mông ngựa, lập tức bước tới muốn cản đường Lưu Thiên Quân. Tên này vừa ra tay chính là một cước hướng phía sau đầu gối Lưu Thiên Quân mà công tới, hòng muốn trong một chiêu liền khiến hắn quỳ xuống.

- Phế vật, nhị thiếu gia còn chưa hỏi chuyện ngươi xong!

Lưu Đông đứng bên cạnh chỉ nhếch môi cười lạnh, hoàn toàn là muốn nhìn xem phế vật Lưu Thiên Quân ngã nhào. Một cước này của tên tùy tùng tuy chỉ là cỏ rác, nhưng cũng đủ để thương tổn phàm thể như hắn.

Tuy nhiên, chuyện kinh thiên xảy ra.

Lưu Thiên Quân đột nhiên nhón gót nhảy lên, đầu còn chưa bận tâm quay lại quan sát công kích một cái, hắn cứ như vậy mà tránh một cước bất ngờ từ phía sau.

Thời điểm hắn đáp xuống, tên tùy tùng chỉ kịp thấy hắn nghiêng người nhìn phía sau một cái thì đã cảm thấy tầm nhìn của mình thay đổi. Hắn chợt tỉnh ra thì biết là mình đã ăn một quyền trực tiếp vào mặt, còn chưa định hình được là mình bị đánh thì kẻ ra tay đã ung dung bước đi hơn tám bước.

Tên tùy tùng trước mắt chỉ thấy toàn đom đóm, một bên mặt thì đau điếng, cảm giác như mấy cái răng cũng lung lay muốn rụng. Hắn choáng váng lui về, vấp phải viên sỏi, ngã đùng ra đất.

- Lưu Thiên Quân!

Lưu Đông ngạc nhiên gầm lên, lấy tu vi tứ phẩm Linh Sĩ tung ra một trảo muốn tóm lấy hắn.

Ù ù . . .

Tuy nhiên, thời điểm trảo thủ của hắn chỉ còn cách vai Lưu Thiên Quân một đoạn nhỏ, hắn lại bắt hụt vào không trung. Còn trước mắt hắn lại xảy ra thêm một màn kinh thiên nữa.

Phế vật phàm tục kia trong chớp mắt bỗng nhiên bước ra ba bước vô cùng kỳ dị, mỗi bước đều để lại huyễn ảnh hư hư mờ ảo. Trong chốc lát, thân ảnh của hắn đã hướng về phía Lưu gia nội viện nhanh nhẹn lướt đi vào.

Lấy tu vi tứ phẩm Linh Sĩ, Lưu Đông có tự tin sẽ bắt kịp Lưu Thiên Quân, nhưng bấy giờ trong đầu hắn lại có suy nghĩ khác, ngạc nhiên có, giận dữ có, suy tư cũng có.

- Trước mắt ta cho người đi điều tra!

Quyết định xong, Lưu Đông dứt áo bỏ đi, hắn còn nhiều công việc bận rộn bên ngoài được gia tộc giao cho đảm nhiệm, thời điểm hắn xong việc, tin tưởng sẽ bắt đầu tìm hiểu hiện tượng lạ xảy ra trên người tên biểu đệ ngoại lai của hắn.