Đỉnh Liêu Sơn cao chót vót xuyên phá tầng mây mà vươn tới thượng thiên, tại một nơi vách đá nhô ra ở giữa sườn núi, một thiếu niên toàn thân đen như thỏi than nằm yên bất động. Từ trên thân thể cùng với y phục cháy rụi của hắn, một cỗ mùi khét bốc lên, phần đất đá dưới lưng hắn vẫn còn nóng hừng hực.
Thì ra là một người kém may mắn bị lôi thần nhìn trúng, chỉ đáng tiếc tuổi hắn còn quá trẻ mà đã chết oan ở giữa nơi sơn cùng thủy tận không ai nhìn thấy. Ngay cả thi thể cháy rụi cũng không được đoàn tụ với liệt tổ liệt tông.
Từ bên ngoài nhìn vào, thiếu niên này quả thật là sinh khí đã cạn, thập tử vô sinh. Thế nhưng, bên trong thức hải, sâu thẳm ở nơi tận cùng ý thức của hắn, lại có một diễn biến khác.
- Tiểu tử, xem ra hôm nay ta lẫn ngươi đều gặp xui xẻo rồi.
Thân ảnh một hán tử cao ráo khôi ngô, tóc đen dài buông xõa, trên thân mặc bộ hoàng kim võ phục cực kỳ uy vệ đứng trước linh hồn của thiếu niên. Người này toàn thân phát ra một loại dị khí lượn lờ, khí tức vô hạn bất phàm, nhưng đến cùng gương mặt lại cực kỳ mờ nhạt, hoàn toàn không nhận biết được mắt mũi ngũ quan.
- Ngươi . . . thật ra là thần thánh phương nào?
Thiếu niên không khỏi sợ hãi lùi lại mấy bước.
- Bổn tọa họ Lý, tên một chữ Mục. Ta tự nhận là mình có chút nổi danh, ha ha ha...
Hán tử kia hào sảng cười lớn.
- Vì sao ngươi lại ở trong đầu ta?
Thiếu niên lo ngại hỏi.
- Hầy, chuyện kể ra cũng không dễ chịu gì, nhưng ngươi xứng đáng được một lời giải thích. Chẳng qua là ta cùng với mấy Thiên Môn lão quỷ đồng quy vu tận, gây ra một chút mất trật tự, dẫn tới thần hồn của ta rơi xuống vị diện này, vô tình lại va chạm với ngươi.
Thiếu niên trợn tròn mắt:
- Ngươi . . . là đạo cự đại thiên lôi kia sao?!
- Tạm thời ngươi cứ nghĩ như vậy cũng được, giải thích nữa ngươi còn chưa đủ ngộ tính lĩnh ngộ. Có điều, vì cái gì một tiểu tử như ngươi lại trèo lên tận độ cao này?
Thiếu niên nghiến răng siết nắm tay, gằn từng chữ nói ra:
- Ta đi tìm cơ duyên trong truyền thuyết.
- Cơ duyên trong truyền thuyết?
- Linh Lung Quả, thứ tuyệt thế kỳ bảo chỉ mọc ở đỉnh đại sơn quanh năm bị lôi điện bao trùm. Trong truyền thuyết, thứ đồ vật này có thể ở trên thân thể phàm nhân tạo ra linh căn!
Vừa nói, trong đáy mắt thiếu niên vừa rực lên một ngọn lửa mãnh liệt.
Hán tử kia đặt tay lên cằm suy nghĩ một chút thì ngộ ra:
- À, là cái phế quả mượn lôi lực sinh ra linh khí kia sao?
- Phế, phế quả?!
Thiếu niên trợn mắt liếc hán tử. Tuyệt thế kỳ bảo trong truyền thuyết bao nhiêu đời đế vương tranh đấu đến mức diệt nước diệt dân ở trong lời của ngươi làm sao lại thành phế quả a?
- Phàm nhân ăn phế quả vào chỉ có một thành chắc chắn sinh ra linh căn, chín thành còn lại không phải bại liệt toàn thân thì cũng lập tức mất mạng, ngay cả linh giả nuốt vào cũng chỉ luyện hóa được hai thành linh khí, còn lại đều biến thành hỗn khí phá hoại kinh mạch. Ngươi nói ta nghe thử đây có phải phế quả hay không?
Thiếu niên vẻ mặt nhìn như muốn sụp đổ:
- Nếu vậy . . . thật sự là vô vọng sao? Ta . . . cứ như vậy bỏ mạng một cách vô nghĩa . . .
- Phế quả nếu rơi vào tay kỳ cựu linh đan sư, có thể trở thành kỳ đan quý hiếm, nhưng hiện tại có nói chuyện này cũng vô nghĩa, ta và ngươi đều đã là người cõi âm, có bao nhiêu hối tiếc cũng đã muộn.
Thiếu niên ngồi bệch xuống, vô tâm phẩy tay:
- Ta ra sao không quan trọng, nhưng nếu ta ở đây chết một cách vô nghĩa, phụ thân ta sẽ trở thành thiên đại trò cười, thậm chí có khả năng bị đám người kia đánh chết . . .
Hán tử im lặng hồi lâu mới lên tiếng:
- Xem ra bổn tọa lại có duyên với tiểu tử nhà ngươi. Năm đó ta cũng vì phụ mẫu mà dân thân vào linh giả thế giới khốc liệt, tới lúc quay đầu nhìn lại, xung quanh chỉ còn lại tàn tro, hầy . . .
- Ngươi vốn đã có cơ hội, còn ta sinh ra đã mang phàm thể, hoàn toàn không thể linh luyện . . .
Hán tử cười lớn:
- Ha ha ha . . . Ai nói ngươi ta vốn có cơ hội? Bổn tọa đây chính là từ một cái phàm thể đạp lên thiên lộ, lấy tám ngàn năm lịch duyệt thành tựu Diệt Linh . . . khục khục . . . Không phải, ý ta muốn nói là, đạo lộ nào cũng có một cái điểm bắt đầu a.
Thiếu niên tuy rất tò mò về tiểu sử của hán tử mặc hoàng kim võ phục kia, nhưng hắn cũng không có hứng hỏi, hiện tại hắn đã vừa chết vừa cháy đen trên vách núi, còn tâm trạng nào đi tìm hiểu cuộc đời người khác?
- Nếu có gặp Diêm Vương, ta sẽ van nài hắn cho ta làm quỷ đeo bám bọn người Lưu gia!
- Ha ha . . . Ngươi không cần bi quan như vậy, ta và ngươi gặp nhau tất có duyên!
- Có duyên hay không có thì ta và ngươi vẫn là người chết.
- Cái đó còn chưa phải là chuyện chắc chắn.
Hán tử phát ra giọng cười thần bí, khiến thiếu niên cau mày hỏi:
- Vậy ngươi có thần thông hồi sinh người chết sao?
Hán tử lắc đầu:
- Trên đời không tồn tại thứ gọi là thần thông, nhưng Thiên cấp linh kỹ lại có thật.
Thiếu niên trợn to mắt:
- Thiên cấp linh kỹ!
Hán tử gật gù:
- Tuy nói vậy nhưng ở tình trạng nửa sống nửa chết này, ta và ngươi chỉ có một thành chắc chắn, còn lại chín thành là tử vong, hoàn toàn hôi phi yên diệt.
Thiếu niên đứng bật dậy:
- Ta thà tan thành mây khói còn hơn từ bỏ cơ hội!
Hán tử bật cười hào sảng:
- Ha ha ha ha . . . Tốt! Ta rất thích loại người có cốt khí! Ta và ngươi thử một lần!
Hán tử kỹ lưỡng chỉ dẫn thiếu niên ngồi ngăn ngắn, sau đó truyền cho hắn một loạt các loại thủ pháp kỳ dị cùng với mấy dòng khẩu quyết vô cùng tối nghĩa, thiếu niên đọc lên chỉ cảm thấy như một mớ các văn tự sai lệch nhồi vào với nhau rối tung thành một đoàn.
Tuy nhiên, hắn cũng không có xao nhãng, ngược lại còn cực kỳ chăm chú học theo hán tử kia. Hắn cảm thấy, nếu người này muốn lừa đảo đoạn xá hắn, vậy thì từ lúc hắn mới xuất hiện đến nay đã có thiên vạn cơ hội cho hắn ra tay, nhưng hắn lại cùng với thiếu niên đánh canh bạc này, vậy thì có thể nói chắc rằng hắn không có mưu đồ bất chính.
Trải qua không biết bao lâu, hai người vô cùng tập trung thi triển linh kỹ kỳ dị. Cả hai đều thúc đẩy linh hồn bản thân tới cực hạn. Riêng thiếu niên mang phàm thể càng là khó khăn muôn trùng, nhưng hắn chưa từng có một khắc nghĩ tới từ bỏ.
Đến thời khắc trọng yếu nhất, cả hai người đột nhiên mở tung mắt ra, kinh hãi thốt lên:
- A, cái này . . .
- Ô, đây là . . .