Chương 11: Thân phận thật sự

Hạ Thiên Du lọt thỏm trong vòng tay to lớn, do cô gầy và thấp nên trông khá nhỏ con. Bị anh đột ngột ôm lấy, cô cứng đờ, một vài giây sau mới hoàn hồn, lúc này thì mặt cô đỏ như quả gấc, giọng nói càng lắp bắp căng thẳng.

"Anh... anh làm gì vậy?" Hạ Thiên Du áp khuôn mặt đỏ bừng vào lồng ngực rắn chắc của Vương Dạ Tước, cô lúng túng.

"Không phải đang ôm em sao?" Vuơng Dạ Tước cúi đầu nhìn xuống thản nhiên trả lời, tay vẫn đặt trên eo cô.

"Anh... anh đừng có làm bậy! Mau buông em ra rồi ngủ đi, em không muốn lây cảm từ anh đâu!"

"Tôi hứa sẽ không làm gì em, chỉ là trước giờ luôn ngủ một mình, hôm nay đổi khẩu vị muốn em nằm cạnh tôi để tôi ngủ ngon một chút... được không?" Vương Dạ Tước đỡ nhẹ cô ra đối diện trước mặt mình, anh nhướng mày như hỏi ý.

Bàn tay to lớn vuốt dọc mái tóc mềm mượt của cô, xúc giác lành lạnh chạm vào da đầu làm cô thích thú hơi rút cổ lại. Giọng anh nhỏ nhẹ thủ thỉ vừa ấm áp vừa mang theo ý cô đơn lạnh lẽo trong từng câu chữ.

Hạ Thiên Du ba giây do dự, cuối cùng quyết định đồng ý. Cô gật đầu, ngoan ngoãn trèo lên giường, cẩn thận đặt chiếc gối dài chắn giữa hai người. Cô không dại! Nhỡ đâu cái tên này giữa đêm giữa hôm có ý đồ xàm sỡ bổn tiểu thư cô thì sao đây, há cô bị thiệt còn gì? Cẩn thận vẫn tốt nhất!

"Em đây là vẫn còn nghi ngờ tôi à ?"

Nghe anh nói vậy cô chột dạ, sợ anh nghĩ xấu về mình cô vội kéo cái gối lên thò đầu qua, toan giải thích thì bị anh thẳng tay ném cái gối xuống sàn. Anh kéo cô ôm chặt vào lòng mình, hơi thở ấm áp cùng mùi hương bạc hà nam tính trên người anh xông thẳng vào mũi cô khiến cô như hoá đá não sắp nổ tung.

"Đừng nháo, tôi đã nói sẽ không chạm vào em. Để yên cho tôi ôm đêm nay thôi"

Quả thật khi ôm cô gái này vào lòng anh cảm thấy rất bình yên, mọi mệt mỏi suy nghĩ toan tính đều như bị xoá bỏ khỏi tâm trí anh, nhẹ nhàng thoải mái. Nếu cái ôm của cô ấy là thuốc phiện anh tình nguyện là kẻ nghiện may mắn đó.

Nghe Dạ Tước nói vậy lòng Thiên Du như trút được tảng đá to thiệt là to, đúng là cô không nhìn lầm người, anh ấy vẫn chính đáng và cho người khác lòng tin như vậy. Một người từng cau có lạnh nhạt lại có thể có những mặt yếu đuối để lộ ra như vậy, thật đáng yêu cũng thật tội nghiệp. Có phải bộ dáng này chỉ dành cho cô hay là đã từng có ai khác ?? Đúng rồi, Dạ Tước vẫn ôm Giai Tuệ như vậy, vẫn nói ra những câu dịu dàng như vậy... rốt cuộc vẫn không phải là dành trọn vẹn cho cô sao ?

Đang chìm trong dòng suy nghĩ buồn tủi cô bị giọng nói của Dạ Tước đánh thức "Em có muốn nghe chuyện về tôi không ?"

Chuyện về anh ấy ... ? Từ trước đến giờ vẫn rất muốn biết a

"Thật ra tôi còn có một anh trai và chị gái. Anh trai hiện giờ đang là CEO của tập đoàn Thiên An. Chị gái là giáo sư của trường đại học Harvard đang định cư ở Mỹ thỉnh thoảng một năm về được vài lần...."

Dạ Tước đang định nói tiếp thì bị cô tò mò chen vào: "Ba mẹ anh thì sao ?"

"Đi du lịch khắp nơi những dịp đặc biệt như Giáng sinh, mừng năm mới thì về"

"Em hiểu rồi, anh nói tiếp đi" Cô hào hứng. Thì ra gia cảnh tên này lợi hại như thế đủ để đè chết một cô gái dân thường như cô.

"....." Dạ Tước trầm mặc như không muốn nói điều gì đó, trong mắt ánh lên tia bi thương len lỏi căm phẫn.

"Lúc mẹ mang thai tôi thì bị nghi ngờ cái thai đó là của một người khác, bạn của ba tôi, vốn dĩ là người yêu lúc còn trẻ của mẹ. Bị những thành phần ghen ghét ly gián ba li hôn, còn bắt phải phá bỏ cái thai để không làm ô uế Vương gia, mẹ u uất vì không ai chịu tin, liền lén lút ban đêm rời đi. May nhờ có chú ấy đã bao dung cho mẹ ở nhờ bình yên mà sinh tôi ra...."

"Tước, nếu không muốn kể nữa thì đừng kể, em tự nhiên không muốn nghe nữa..."

"Tưởng chừng sau khi sinh xong có thể đi làm giám định ADN đưa cho ba xem nào ngờ một lần nữa bị kẻ gian tráo mẫu xét nghiệm mẹ bị ba tổn thương nặng nề. Không dám đến làm phiền chú ấy nữa nên mang tôi cùng về quê. Những tháng ngày đói nghèo cực khổ đó tôi không được ăn học cũng không được chăm sóc tốt. Mẹ vì mưu sinh nên lao lực sức khoẻ ngày càng yếu, tôi lúc đó đã 12 tuổi cũng coi như hiểu chuyện liền lấy một ít tiền dành dụm được đưa mẹ lên ngoại thành. Tại bệnh viện tôi đã gặp ông ta"

"Ông ta là ba anh có phải không ?"

"Đúng vậy. Tôi lo chạy đến phòng bệnh của mẹ thì va phải ông ta. Cũng coi như có lòng tốt đỡ tôi dậy. Lúc đó tôi mới biết ông ấy là ba mình, khuôn mặt ba rất giống tôi nhất là mái tóc màu bạch kim. Có lẽ ông ấy cũng nhận ra điều đó nên hỏi về hoàn cảnh của tôi. Tôi dẫn ông ấy đến phòng bệnh thì hai người tương phùng vốn dĩ tôi còn nghĩ mẹ rất hận ông ta. Cũng may nhờ có ông ta mẹ đã có viện phí và nhanh chóng chữa khỏi bệnh"

"Thật may vì ba anh đã không bỏ rơi hai người lần nữa"

"Vậy sao... mẹ bảo tôi nhận ông ấy nhưng tôi lại vô cùng chán ghét ông ta. Tôi một mình trở về ngôi nhà chú ấy đã tặng cho mẹ khi mẹ lưu lạc và sống một mình cho đến tận bây giờ chính là ngôi nhà này. Và chú ấy là Lý Diệp Phong ba của Giai Tuệ...."

THỊCH - "Lý Diệp Phong.... ông chủ của công ty giải trí Đế hoàng...?" Thiên Du lắp bắp giọng run run.

"Đúng vậy"

"Vậy ảnh hậu của Đế hoàng là là..."

"Không sai. Là Giai Tuệ"

"Ha....thì ra là cô ấy. Ảnh hậu Anna của Đế hoàng lại là Lý Giai Tuệ, lại là hôn thê của Vương Dạ Tước, lại còn là một người tuyệt mỹ tài giỏi nổi tiếng như vậy...Hạ Thiên Du a, mày đúng là cóc mà đòi so với thiên nga, những vị thế cao xa như vậy mày làm sao có thể trèo tới..." Cô úp mặt xuống nét đau thương cùng xấu hổ hằn lên khuôn mặt.

Thấy cô lặng lẽ quay sang bên kia, anh tò mò "Em sao vậy ?"

"Không có gì có lẽ là bị cảm lúc dầm mưa nên muốn nghỉ sớm" Giọng không trầm không bổng.

"Có phải cảm thấy mình không so được với Giai Tuệ không ?" Anh đặt tay lên vai cô.

"....."

"Tôi chọn em vì em là em đừng nghĩ lung tung, em ngủ sớm đi mai tôi còn có một cuộc họp quan trọng sẽ kêu tài xế đưa em đến trường"

"Cuộc họp ? Anh đang đùa gì đấy ?" Cô quay mặt lại ngẩn ngơ hỏi anh.

"Tôi là chủ tịch tập đoàn Thiên Tước, em nghĩ tôi không đến thì ai sẽ chủ trì được cuộc họp đây" Anh cười trả lời.

"CÁI GÌ ??? Thiên Tước tập đoàn là của anh á ??" Thiên Du bật dậy. Những thông tin về gia thế của tên này khiến cô hoàn toàn không thể tiếp nhận. Cái tên gia hoả này vậy mà lại là tổng tài của Thiên Tước - tập đoàn có nguồn đầu tư lớn nhất đất nước.

"Này em, cô ngốc này bạn trai là tổng tài không thấy hãnh diện à. Biết có bao nhiêu người mơ được trèo lên vị trí này chưa ?" Anh ôm mặt cáu với cô.

"Anh nói dối, anh còn đi học sao có thể là tổng tài?" Cô chỉ thẳng tay vào mặt anh giọng quả quyết.

Anh cười nửa miệng tiến sát đến cô kề bên tai nói nhỏ: "Tôi đã 22 tuổi rồi, đủ tuổi trưởng thành nên em còn động một tí là hét lên như vậy coi chừng tôi nhịn không được liền bịt miệng em lại"

Tai Thiên Du đỏ lựng, mặt cũng như trái cà chua. Đầu bốc khói chóng mặt, cô ngã vào lòng anh ngất đi.

Dạ Tước có chút lo lắng, gọi mãi cô không dậy liền nổi lên tia bất an cho đến khi trông thấy khuôn mặt ngái ngủ của cô nàng.

Anh phì cười, lắc đầu bó tay với cô. Nhẹ nhàng đặt cô ngay ngắn nằm lên gối. Anh cúi xuống hôn lên trán cô, ôm cô trong vòng tay mà an tâm chìm vào giấc ngủ

Ngủ ngon....