Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa sổ len lỏi vào gian phòng rộng lớn. Trên chiếc giường gỗ chạm khắc hoa văn điệu nghệ có thân ảnh nhỏ bé của cô mèo đang say giấc cuộn tròn trong chăn bông mềm mại.
Hạ Thiên Du tỉnh giấc sau một đêm. Quả thật đêm qua cô ngủ rất ngon, không biết là do quá mệt hay do nằm trong lòng Vương Dạ Tước rất ấm áp nên không ngần ngại đánh luôn một giấc. Đêm qua lúc Dạ Tước hôn lên trán cô cô còn chưa ngủ. Đây là nụ hôn đầu tiên sau những ngày tháng qua, anh đột ngột ân cần, dịu dàng như vậy khiến cô có chút không quen song vẫn hạnh phúc lạ thường.
Nhớ đến nụ hôn tối qua, cô sờ tay lên trán, thích thú cười.
"Cạch". Tiếng cửa phòng mở ra, Vương Dạ Tước bước vào với trang phục trên người là áo sơ mi dài tay trắng tinh xoắn đến khuỷu, quầu âu màu đen, cà vạt đeo trên cổ cũng đen nốt, tất cả đều gọn gàng chỉnh chu. Không còn là bộ dáng nam sinh cẩu thả như ở trường, anh giờ đây thật phong độ và lịch lãm như một quý ông. Mái tóc bạch kim còn vương lại hơi nước lấp lánh trong suốt như pha lê càng làm tôn lên vẻ đẹp thanh tú thập phần hoàn mỹ của người nam nhân này.
Anh đi đến bên giường ngồi xuống cạnh cô, tay sờ lên má vỗ nhẹ một cái, nhẹ giọng: "Vịt ngốc dậy được rồi đấy, em định chạy đua với mặt trời à?"
Vờ ngủ từ khi anh bước vào phòng thật không thành công mà. Tay anh sờ lên má vuốt ve làm má cô không kìm chế được đỏ bừng lên, nhớ đến tối qua còn ngủ trong lòng anh lại càng thêm mất mặt.
"Em còn không chịu dậy sẽ trễ học đấy" Anh kề bên tai cô nói nhỏ nhắc nhở.
Cô hoàn hồn bật mi mắt mở to đột ngột. Ôi??? Hôm nay phải đi học mà giờ này còn ngủ ư? Cô tá hỏa bật dậy, đầu tóc bù xù, luống cuống dọn chăn gối bước nhanh xuống giường.
Anh bắt lấy tay cô, kéo cô mạnh ngã vào lòng mình, phá lên cười: "Đùa em thôi, hôm nay là chủ nhật được nghỉ"
Cô chớp chớp mắt ngẩn ngơ, có lẽ mới thức nên chưa định thần được. Cô trong vòng tay anh với với tay lấy điện thoại, do thấp thành ra tay cũng ngắn nên cô không lấy tới, anh thấy thế phì cười tốt bụng lấy giúp cô. Mở lên xem thì thật hôm nay là chủ nhật.
Hạ Thiên Du định thần lại, mặt bắt đầu hắc tuyến u ám, quay ngoắt sang Vương Dạ Tước nhăn nhó: "Anh lại em!"
"Đó là vì em quá ngốc, hôm nay chủ nhật cũng không biết"
Cô phụng phịu má, điều đó vô tình khiến anh đỏ mặt: "Cô nhóc này đáng yêu như vậy từ bao giờ..."
"Anh hôm nay đi đâu vậy? Sao lại mặc như đi đại hội thế này?"
"Tối qua không phải đã nói với em rồi sao, hôm nay tôi có cuộc họp quan trọng ở công ty"
"A nhớ rồi, tên này là tổng tài của tập đoàn Thiên Tước" Hạ Thiên Du gật dù suy nghĩ. Ngước lên nhìn anh, cô lấy tay ôm mặt. Cho dù là sự thật thì sau một đêm cũng thật khó tiếp nhận được. Vương Dạ Tước lại là người có thế lực như vậy, hiện tại hắn chính xác là bạn trai của cô, nói ra cũng có chút thể diện!
"Tại sao anh còn đi học mà có thể là tổng tài của tập đoàn lớn như vậy? Chỉ dạy để em cũng có thể làm nữ tổng tài a..." Cô huých tay anh nhướng nhướng mày.
"Em suy luận một chút đi, hội trưởng không phải thông minh lắm sao?" Anh trông bộ dáng tò mò tự kiêu kia thì cười thầm trong bụng, hận không thể âu yếm cô quá phận, anh chỉ nở một nụ cười.
"Năm 12 tuổi, tôi và mẹ mới được ba đón về ở cùng, lúc đó tôi mới được đi học nhưng vốn trí thông minh trời ban cùng thiên phú kinh doanh, tôi được sự hướng dẫn của anh trai, năm 18 tuổi đã thành lập công ty riêng cho mình. Tôi không thích thừa hưởng những thứ vốn có hay cộng tác với bất kỳ ai" Hạ Thiên Du chợt cảm nhận được thanh âm dần dần trầm xuống lạnh lẽo phát ra từ đôi môi mỏng, bất giác rùng mình. "Một mình làm chủ, một mình tiêu diệt triệt để những công ty không còn khả năng trụ vững, củng cố thế lực trong tay. Như vậy mới tạo được sự hứng thú"
Cô to mắt nhìn anh kinh ngạc, trong lòng thầm thán phục tại sao anh có thể giỏi như vậy. Một mình đứng đầu công ty lớn, một mình thâu tóm các nguồn tài nguyên... nhưng bên trong con người này vẫn tồn tại sự tàn nhẫn lạnh lùng. Vì quyền lực bất chấp diệt trừ những đối thủ cản đường, vì sự thích thú của bản thân không phiền nhìn người khác quỳ dưới chân mình cầu xin. Không thể chừa cho họ con đường sống sao, như vậy chẳng khác nào tàn nhẫn đạp đổ chén cơm của người khác... Cô mím môi run run.
Mắt cô cụp xuống, cơ thể vô thức co rút.
Ánh mắt lạnh lẽo thu lại, anh nhìn xuống đỉnh đầu cô gái: "Cô nhóc này làm sao vậy?"
"Em sao vậy?" Anh nâng cằm cô lên đối diện.
"Không sao, sau này đừng dối em chuyện gì nhé?"
Hơi ngạc nhiên, anh gật đầu, thơm nhẹ lên tóc: "Được"
"Đã đến giờ anh đi chưa?"
"Định lên phòng gọi em dậy ăn sáng rồi đi sau"
"Em có thể tự ăn mà, anh còn bị cảm nên ăn nhiều vào, còn đến công ty nữa việc sẽ rất nhiều rất mệt"
Vương Dạ Tước xoa đầu cô cười dịu dàng: "Tôi đã không sao rồi, cảm ơn em. Vậy tôi đi trước, khi nào muốn ăn thì gọi người hầu làm lại đồ ăn giúp em. Bọn họ nghỉ phép đã về rồi nên cứ thoải mái. Có gì không hiểu cứ hỏi Vương Hy, bác ấy là quản gia ở đây. Muốn đi đâu thì gọi A Tùng, cậu ấy là tài xế tôi giao phó đưa đón em"
"Em ăn xong sẽ về nhà, mẹ chắc đang mong em lắm. Còn phải làm bài tập ôn thi, hai tháng nữa là tốt nghiệp rồi nhỉ!"
"Nghe em hết"
Cô híp mắt nhoẻn miệng cười vui vẻ, Vương Dạ Tước quả thực đối với Hạ Thiên Du rất tốt, anh chu đáo, ân cần và yêu thương. Không thể nghĩ đến một ngày nào đó Hạ Thiên Du lại có thể buông đôi bàn tay ấm áp này?! Vương Dạ Tước tuy mưu mô thâm độc trên thương trường nhưng cách anh đối xử với Hạ Thiên Du là nhất mực cưng chiều, có thể nhìn ra người đàn ông ấy vẫn có một trái tim nhận biết được tình yêu là gì. Cô tự hứa bản thân chắc chắn sẽ dùng tình cảm của mình để xoa dịu yêu thương anh. Hạ Thiên Du vẫn luôn nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy mãi cho đến sau này...
Buông Hạ Thiên Du ra, Vương Dạ Tước rời giường bước ra khỏi phòng. Đến cửa, áo anh bị cô giữ lại. Anh bất ngờ quay sang cùng lúc cô nhón chân ôm lấy cổ anh, cô áp mặt vào ngực anh thủ thỉ: "Truyền năng lượng cho anh. Chúc một ngày làm việc vui vẻ"
Vương Dạ Tước thoáng ngạc nhiên, anh cười hài lòng, vòng tay giữ lấy eo cô, đặt cằm trên vai cô, lực siết ôm chặt vào lòng.
"Cảm ơn em"
........
Trên cửa sổ phòng nhìn xuống, thấy chiếc Lamborghini màu trắng do anh tự lái đã chạy xa khỏi ngôi biệt thự, Hạ Thiên Du nhún nhún chân theo thói quen mỉm cười. Cô mở cử đi ra ngoài hít thở. Khoanh tay chống khuỷu để hờ trên ban công, mái tóc nâu dài phất phơ đón nhận ánh nắng ấm áp càng thêm phần rực rỡ lấp lánh.
Vươn vai. Cô vào nhà vệ sinh sau đó tung tăng đi xuống lầu.
———
"Chào buổi sáng, Hạ tiểu thư" Ông quản gia khẽ cúi người chào.
Thấy có người kính cẩn với mình như vậy, Thiên Du không dám nhận, vội chạy lại đỡ tay ông, bối rối : "Ấy ấy bác đừng chào cháu như vậy, cháu không dám nhận đâu"
"Tôi đối với nữ chủ nhân của ngôi nhà này như vậy là phải phép thưa tiểu thư"
"Cái gì chứ cháu chỉ là khách của nơi này thôi. Bác không cần phải như vậy đâu"
"Cậu chủ không hài lòng đâu" Ông quản gia lắc đầu cười hiền.
"Tước vẫn hay bắt mọi người phải cúi đầu trước anh ấy à, tên này cũng quá là quá đáng rồi, cháu sẽ trị anh ấy thay mọi người, không sao đâu" Cô tinh nghịch nháy mắt.
"Hạ tiểu thư mời dùng bữa sáng"
Ô !! Bữa sáng cũng quá ư là thịnh soạn a, toàn là đồ bổ dinh dưỡng không thôi, mà tên đó lúc nào cũng phải ăn nhiều như vậy sao không thấy hắn béo phì nhỉ - Nghĩ đến đây cô bịt miệng cười khúc khích.
"Đây là Tước thiếu gia đặc biệt dặn dò nhà bếp nấu cho cô. Cậu ấy bảo sức khoẻ cô yếu nên làm những món này giàu dinh dưỡng để bồi bổ cho cô"
"Anh ấy đặc biệt dặn dò mọi người luôn sao ? Đã ăn chưa ạ ?"
"Cậu ấy không có thói quen dùng bữa sáng. Đây là lần đầu tiên cậu ấy quan tâm đến sức khoẻ của một người như vậy" Ông quản gia cười đưa tay về phía bàn ăn ngụ ý muốn mời Thiên Du ngồi vào ghế.
"Mọi người đã ăn chưa ? Ăn cùng cháu này" Cô đi đến chỗ ngồi chống tay lên bàn đảo mắt quanh tất cả những người làm hiện đang ở đây.
Nghe cô nói vậy ai cũng bất ngờ. Ngoài trừ thiếu gia của họ ra thì bất cứ ai cũng không nói với họ như vậy, kể cả vị hôn thê mà mọi người vẫn coi là quý phái tốt bụng. Thiên Du cô ấy hoà đồng không hề phân biệt thân phận giai cấp như những người có tiền, luôn dùng tiền và quyền lực áp chế người khác.
"Không được đâu tiểu thư, thiếu gia mà biết chúng tôi không xong với cậu ấy đâu" Những người làm lắc tay miệng liên tục từ chối. Ông quản gia cũng đổ cả mồ hôi với cô gái này a.
"Không sao đâu mà, đồ ăn nhiều như vậy cháu ăn một mình cũng không hết bỏ đi thì lãng phí lắm, mọi người cùng ăn cùng sẽ vui hơn với cả nếu Tước dám làm gì mọi người cứ nói với cháu cháu sẽ bảo vệ mọi người.
"Tiểu thư a...cô thật là..." Họ nghĩ bụng, cười khổ với cô gái này, đành nghe lời ngồi vào bàn ăn cùng với cô.
"A Tùng gì đó vào ăn cùng luôn nhé, như vậy mới có sức lái xe" Cô nói vọng cho chàng tài xế đang đứng chờ ở cửa.
"Ngôi biệt thự đã từ lâu chìm vào im lặng này bây giờ lại có thể ăn cùng nhau rộn ràng tiếng cười, thật sự xúc động. Hạ tiểu thư, cảm ơn cô đã đến nơi này" Ông quản gia cúi đầu.
"Nói như vậy trước đây mọi người không như vậy sao"
"Tôi quen biết thiếu gia là khi ông chủ - ba của cậu bảo tôi chăm sóc cho cậu. Nhưng ngoài việc cậu ăn uống ngủ nghỉ chẳng nói một lời nào. Cứ đi làm về là lên phòng cứ thế làm việc tiếp. Tôi đã nhiều lần khuyên cậu nhưng ánh mắt cậu nhìn tôi vào lúc đó cực kì đáng sợ, như muốn nói 'đừng can thiệp vào cách sống' của cậu.... Tôi và những người hầu cứ như vậy im lặng làm việc, ở cùng cậu chủ cũng đã 4 năm"
"....." Cô bỏ bát đũa xuống, mặt dần hiện lên những nét buồn.
"Nhưng cậu ấy rất tốt, cho chúng tôi nghỉ phép, dùng bữa cũng thường bảo chúng tôi ngồi ăn cùng, hệt như tiểu thư. Với điều kiện đừng nói bất cứ lời nào với cậu ấy, im lặng mà ngồi đó. Dần thì không khí của ngôi nhà này ảm đạm như vậy, cho đến sáng nay, lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy đưa một cô gái về nhà, chính là Hạ tiểu thư"
"Thật sự ? Anh ấy chưa từng đưa một ai về đây ?" Cô to mắt hỏi.
"Đúng vậy"
"Ngay cả Lý Giai Tuệ luôn sao ?"
"Cậu chưa từng đưa Lý tiểu thư về nhà, mặc dù là hôn thê cậu ấy yêu và sẽ kết hôn. Thiếu gia từng nói - người con gái nào được cậu ấy dẫn về đây thì chính là nữ chủ nhân của ngôi nhà này. Và Hạ tiểu thư chính là cô gái đó" Ông quản gia cười mãn nguyện.
"Thật như vậy sao ? Anh ấy...đối với mình vậy mà..." Cô vui thầm, trong lòng bây giờ như có pháo hoa đang bắn vậy.
"A bác tên là Vương Hy ạ ?"
"Vâng thưa cô"
"Bác và mọi người cứ gọi cháu là Thiên Du đừng xưng hô theo quy tắc nữa, cháu không quen đâu. Cháu sẽ gọi bác là bác Hy và mọi người thì cháu gọi tên nhé"
"Như vậy...."
"Âyyy không sao đâu cứ quyết định vậy nhé"
Một lúc sau
Kítttt - Tiếng xe thắng gấp, nghe có vẻ đang vội.
"Thiếu...thiếu gia..." Nghe hai từ "thiếu gia" ai cũng hoảng hốt vội rời bàn ăn đứng dậy cung kính.
Họ làm sao mà sợ tên đó như thế - Cô ôm mặt lắc đầu "Mọi người cứ ngồi đi. Không sao cả"
Cô nói xong liền đứng dậy tiến về phía cửa chính. Chưa kịp ra cửa thì đập đầu vào ngực anh, cô xoa xoa đầu thì tay bị anh bắt lấy : "Em đang làm gì ?"
Trông thấy anh có chút đáng sợ, rõ ràng lúc nãy vẫn ôn nhu vậy mà. Bây giờ thì đúng như lời quản gia nói. Không thể chọc giận tên gia hoả này được
Cô nhăn mặt đáp : "Ra đón anh không được sao ? Tước...buông em ra...đau"
Nghe cô nói đau anh vội buông ra, mặt dãn mấy phần giọng cũng dần ôn hoà trở lại : "Tôi về lấy tập tài liệu bỏ quên trên phòng. Xin lỗi đã làm đau em"
"Không sao không sao" Cô cười trừ.
Anh đảo mắt đến bàn ăn, sao đám người hầu này dám ngồi cùng bàn ăn với cô ấy, từ lúc nào mà người của ngôi biệt thự này lại vô lễ như vậy.
"Ngày mai các người có thể nghỉ việc được rồi" Giọng lạnh lẽo phát ra khiến cả gian phòng bỗng chốc rơi vào sợ hãi.
"Thiếu gia...thiếu gia..." Giọng yếu ớt thốt lên từ những con người vô tội.
"Tước ! Là em bảo họ cùng ăn với mình, anh muốn đuổi việc họ thì đuổi em luôn đi"
"Em ..." Cô gái này vậy mà lại dám cãi lời anh.
Mặt đen lại, anh gằng giọng : "Những người khác đến nhà làm khách, bọn họ có thể ngồi ăn cùng. Việc đó cho thấy những con người kia đến cùng cũng chỉ luôn ở dưới tôi, còn em em là nữ nhân của tôi mà những người này không biết phép tắc gì cả"
"Em không quan tâm với cả anh không được nói họ như vậy, chỉ vì hoàn cảnh nên họ mới đến đây hầu hạ anh. Anh đừng nghĩ mình là chủ thì có thể bắt nạt đuổi việc họ vô cớ chứ ? Huống hồ em là bảo bọn họ ngồi cùng với mình. Anh bỏ em một mình ở lại đây chạy đến công ty, em không bắt chuyện với họ thì há chán chết còn gì ?"
"Em....sao lại có người cứng đầu như em...tôi không quản không quản" Anh cáu một mạch đi lên lầu.
Cô quay sang, ra hiệu "Good" với mọi người. Lần này thật là một phen hú tim đó tiểu thư a.
Một lúc sau anh đi xuống, mặt đã dãn ra rồi không còn là "vua vênh váo" "mặt khối băng" nữa. Anh ho khan : "Lúc nãy xin lỗi vì đã lớn tiếng"
Nghe anh nói vậy, người hầu mừng thầm, gật gật đầu cảm động. Còn cô cố nhịn cười nãy giờ thật là không được mà "Hahha anh lại có thể đi xin lỗi sao ha..ha"
Mặt hắc tuyến, đôi mày giật giật. Đi đến túm lấy mặt cô anh gằng : "Còn cười nữa tin tôi bịt miệng em lại không ?"
"Từ nay về sau cô ấy có nói gì cũng phải nghe theo, không được cãi, nghe rõ chưa ?" Anh quay sang những người hầu nhắc nhở.
"Vâng thưa thiếu gia" Đồng thanh cúi người.
"Này, nữ chủ nhân là sao ?" Cô ngại ngùng hỏi anh.
"Đợi sau khi em tốt nghiệp sẽ biết thôi. Tôi phải đi đây, Vương phu nhân" Anh rời đi để lại cho cô nụ cười nửa miệng ma mị cùng hàng loạt dấu chấm hỏi to đùng.
"Chẳng lẽ ý anh ấy...aaaaa...chắc không phải đâu nhỉ..." Đầu cô bốc khói.
"Vậy là chúng ta sắp có thiếu phu nhân, sẽ không còn là vị ảnh hậu luôn có vẻ tôn quý lạnh lùng đó nữa" Cô nghe lọt hết những lời thì thầm của người hầu với nhau.
Bình tĩnh trở lại cô nhờ tài xế đưa cô về nhà mẹ. Quản gia ra cổng tiễn cô, lòng thầm nghĩ : "Có vẻ ngày tháng sau này có vị thiếu phu nhân này sẽ rất vui"
........
"Đến Thảo Trạch viên cho tôi" Một dáng người sang trọng thanh lịch ngồi tựa vào chiếc ghế taxi. Cô ấy đẹp đến nỗi làm bác tài là nữ cũng đỏ mặt mà thất thần.
"Dạ... Lâu như vậy, anh còn nhớ em không ?"