Hội nghị kết thúc, khách khứa đều ra về hết.
Lâm Du uể oải nhấc đuôi váy đi vào hậu đài, Cố Y Lan và Mễ Ái tức tốc chạy đến.
“Tiểu Du, mệt không?”
Cố Y Lan đưa cho Lâm Du chai nước, lo lắng hỏi.
“Mệt, mệt chết tớ rồi, tớ kẹt xe cả tiếng đồng hồ trên đường, còn chưa kịp uống ngụm nước đã phải đi chấm thi ngay, đúng là dày vò mà.”
Lâm Du ngửa tay than trời, mới về nước đã bận tối mặt tối mũi, hai ngày nay cô còn chưa ăn được bữa nào tử tế cả.
“Chị Du, về thôi, em đặt đồ ăn mang về khách sạn rồi.”
“Ừ, chúng ta về thôi, hôm nay cậu vất vả rồi”
Cả ba người họ thu dọn đồ đạc ra về, khi đến hoa viên lập tức bị một một bóng lưng làm cho khựng lại.
Tô Lẫm đứng dưới gốc ngân hạnh hút thuốc, anh dựa lưng vào thân cây, ánh mắt nhìn xa xăm.
“Đi thôi, tiểu Du, đừng để ý đến anh ta.”
Cố Y Lan thúc giục, nhưng Lâm Du không động đậy.
“Cậu với tiểu Ái ra xe trước đi, tớ ra sau.”
“Tiểu Khê!!!”
Cố Y Lan gằn giọng, cô ấy không muốn họ gặp lại nhau, nhưng không ngờ số phận đưa đẩy, Lâm Du vẫn gặp lại Tô Lẫm.
“Yên tâm đi, tớ nói với anh ấy mấy câu thôi”
“Được, cho cậu 10 phút thôi đấy”
Thấy Lâm Du gật đầu, mặc dù không muốn nhưng Cố Y Lan vẫn phải mặc kệ, sau khi Cố Y Lan và Mễ Ái đi rồi, Lâm Du mới nhẹ nhàng đến bên cạnh Tô Lẫm, hai người đứng sóng vai nhau, mắt hướng ra bờ hồ trước mặt.
“Về khi nào?”
Là Tô Lẫm lên tiếng trước.
“Vẫn còn hút thuốc sao?”
Lâm Du không trả lời câu hỏi của Tô Lẫm, mà hỏi một câu khác.
“Quen rồi, không bỏ được.”
“Không ngờ chủ tịch Tô cũng có những thứ không buông bỏ được”
Giọng điệu của Lâm Du nhẹ nhàng nhưng lọt vào tai Tô Lẫm thì lại rất mỉa mai.
“Em thay đổi rồi, ngày xưa em không nói chuyện cay nghiệt như thế!”
“Thế sao? 31 tuổi rồi, không thể như con thỏ con làm cho người khác vui vẻ nữa, anh cũng thế còn gì, đúng không?”
“Xin lỗi, chuyện ngày xưa là tôi có lỗi với em, tôi cũng có lý do…”
“Được rồi Tô tổng, tôi không muốn ôn lại chuyện xưa với anh, càng không có thời gian dài dòng với anh, tôi quay lại lần này cũng không phải vì lưu luyến chuyện cũ, hôm nay có lẽ là lần cuối chúng ta gặp nhau, từ nay về sau tôi mong là chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ai đi đường náy.”
“Tôi phải đi rồi, Y Lan chờ tôi đã lâu, tạm biệt.”
Lâm Du đi rồi, Tô Lẫm ngao ngán thở dài, là anh…chính anh đã gây ra kết cục ngày hôm nay, khiến cho cô gái ấy phải gồng mình gánh chịu rất nhiều tổn thương, nên cô mới hận anh đến thế, thậm chí không còn muốn nhìn thấy anh thêm một lần nào nữa.
12 năm trước
Đại học A
“Tiểu Du, nhanh lên, sắp muộn học rồi, đến trể là không được vào lớp đâu.”
“Tại cậu hết, hôm qua rủ cả phòng đi KTV làm gì, báo hại cả bọn dậy trể”
“Còn không phải là chúc mừng chúng ta thi qua môn vẽ chân dung à? Cậu còn trách tớ nữa”
Cố Y Lan vừa thay giày vừa vội vàng nhét tập sách vào ba lô, còn không quên phản bác lại.
“Thôi thôi, hai cậu đừng cãi nữa, còn 5p nữa là thầy lên lớp đấy, môn mới này nghe nói khó lắm, bỏ mất bài là không hiểu gì nữa đâu”
Tố Mai kịp thời ngăn cản Cố Y Lan và Lâm Du cãi nhau, Tố Mai, Lâm Du và Cố Y Lan là sinh viên năm nhất của đại học A, chuyên ngành thiết kế thời trang, Tố Mai là người miền núi nên tính cách cũng điềm đạm ôn hòa hơn, ở cùng một phòng ký túc xá, lúc nào Cố Y Lan và Lâm Du cũng ồn ào, còn Tố Mai là người hòa giải.
Ba người họ nhập học được 6 tháng rồi, hôm nay là ngày học đầu tiên của môn vẽ tả thực, lúc cả ba lao đầu chạy đến phòng học, đã thấy sinh viên ngồi kín cả phòng, cũng may còn ba ghế trống ở hàng cuối, vì là môn khó nên chẳng ai dám đi muộn.
“Nghe nói giảng viên môn này là giáo sư Trần, ông ấy nổi tiếng khó tính, phê bình thẳng tay, ai không nổ lực thì cho rớt môn hẳn, không hề châm chước.”
“Cậu nói thật à? Sao nghe sợ thế nhỉ, tớ vẽ không tốt lắm nên đang lo đây này”
Hai nữ sinh ngồi hàng phía trên bọn Lâm Du cứ liên tục xuýt xoa, khiến ba người bọn họ cũng cảm thấy sờ sợ, trong ba người Lâm Du là có năng khiếu hội họa nhất, nhưng lúc ở trường cấp ba cũng chỉ vẽ vời chơi thôi, chưa phải là xuất sắc.
Đúng 9h, giáo sư Trần bước vào lớp, cả lớp lập tức im lặng.
“Chào các bạn, tôi là Trần Trung Kỳ, sẽ phụ trách lớp các bạn môn vẽ tả thực, môn này là một môn khó, hi vọng các bạn tập trung và cố gắng hết sức, bài thi kết thúc môn, ai dưới 7 điểm sẽ bị đánh rớt, các bạn đã rõ chưa?”
“Hả, dưới 7 điểm là rớt rồi sao, mấy môn khác chỉ cần trên 5 điểm là đậu rồi.”
Bỗng trong khoảng không im lặng, một giọng nữ chán nản cất lên, cả lớp đồng loạt nhìn về hàng cuối. Lâm Du cúi gầm mặt véo vào cánh tay Cố Y Lan, con bé này, cái miệng hại cái thân rồi.
“Bạn học kia, bạn không đồng ý với cách chấm điểm của tôi sao? Nếu không đồng ý có thể chuyển lớp.”
Giáo sư Trần nghiêm nghị đẩy gọng kính, khuôn mặt đanh lại có chút khó coi.
“Không…không ạ, em hoảng quá nên quá lời thôi ạ, em xin lỗi giáo sư.”
Cố Y Lan lúc này mới nhận ra mình thất thố, mặt đỏ tận mang tai, đứng lên cúi đầu xin lỗi.
“Các bạn sinh viên nếu đã chọn ngành này, cũng biết được vẽ tả thực là môn cơ bản nhất để trở thành một nhà thiết kế thời trang, nếu như đến cái cơ bản nhất cũng làm không tốt, thì đừng mong có thể trở nên tài giỏi.”
Nói xong, giáo sư Trần cũng không thèm liếc mắt đến ba người Lâm Du nữa, xoay người lên bục giảng, chuẩn bị cho tiết học, tiết học cứ thế kéo dài hơn 2 tiếng đồng hồ trong thấp thỏm, lo lắng và căng thẳng.
Hoa viên Đại học A
“Lan Lan, uống nước đi này”
“Tớ cảm ơn”
“Cậu sao thế? Sao mặt mày ủ rủ vậy”
Nhìn thấy Cố Y Lan mặt nhăn thành một nhúm, Lâm Du lo lắng hỏi.
“Hôm nay có phải tớ chọc giận giáo sư Trần rồi không? Có khi nào môn này tớ chưa thi đã rớt không? Huhu”
“Không đâu, giáo sư Trần nghiêm khắc nhưng không phải người nhỏ nhen.”
Tố Mai đi mua cơm quay lại, vừa đúng lúc nghe được lời than thở của Cố Y Lan.
“Đúng đấy, tớ cũng nghĩ thầy ấy không thế đâu, đừng lo, ăn cơm đi, chiều chúng ta còn phải học thêm 2 tiếng nữa đấy.”
Họ đang ăn cơm thì chợt Tố Mai nhớ ra chuyện gì đó.
“Tiểu Du, Lan Lan.. lúc nãy tớ thấy ở bảng thông báo có thông báo mới, cuối tuần trường có chương trình văn nghệ, nghe nói là mừng kỷ niệm thành lập trường, các cậu đi không?”
“Tớ đi”
Cố Y Lan luôn như vậy, cô ấy là người hoạt bát, ưa náo nhiệt nên rất hứng thú với mấy hoạt động thế này.
Lâm Du suy nghĩ một hồi.
“Cuối tuần tớ định đi ra ngoài tìm ý tưởng, chắc không đi được đâu.”
“Thôi mà tiểu Du, đề bài lúc sáng giáo sư Trần ra thời hạn 1 tháng cơ mà, cậu gấp gáp thế làm gì, tớ nghe nói kỷ niệm thành lập trường mỗi năm, các khóa đều chuẩn bị tiết mục, nam thanh nữ tú đủ cả, đi xem không chừng còn vớ được anh chàng nào thì sao.”
Cố Y Lan lúc này trông chẳng giống cô nàng vừa ủ rủ vì bị thầy mắng chút nào, vừa nghĩ đến văn nghệ trường là hai mắt sáng lấp lánh, nói cười không ngớt được ngay.
“Thôi được, vậy chúng ta đi xem thử”