“Xin mọi người nhiệt liệt chào mừng, nhà sáng lập Alice Home, báu vật ngành thời trang, cô Alice- Lâm Du.”
Cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, những người có mặt ở đây đều không tin vào mắt mình, trên bàn giám khảo cũng có một người sững sờ không tin nổi.
Từ lúc Lâm Du xuất hiện, ánh mắt anh đã không thể nhìn thấy thứ gì khác, trong mắt, trong đầu đều là nụ cười tao nhã đầy phong tình đó của cô, 10 năm...đã 10 năm dài qua đi, cô ấy đã không còn là cô bé buộc tóc đuôi ngựa hay làm nũng nữa, Lâm Du của hiện tại xinh đẹp, quyến rũ, tự tin và đầy tài giỏi.
Tận đến khi Lâm Du đi đến trước bàn giám khảo, Tô Lẫm vẫn chưa tin vào mắt mình, cô ấy...rốt cuộc cũng quay về rồi!
“Cô Lê, lần đầu gặp, xin chỉ giáo nhiều hơn”
Lâm Du dịu dàng chìa tay ra với Lê An Na, Lê An Na tuy có hơi bất ngờ nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ ôn nhu, cô ta cũng đứng lên nhẹ nhàng nắm tay Lâm Du.
“Cô Lâm, nghe danh đã lâu, không dám múa riều qua mắt thợ.”
Bắt tay Lê An Na xong, Lâm Du quay sang nhìn Tô Lẫm, nét mặt bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đã nổi lên giông bão, ngày ấy anh rời đi, không hẹn ngày gặp lại, không ngờ lần gặp lại cố nhân lại phải đợi hết 10 năm.
“Tô tổng, hân hạnh gặp mặt”
Lâm Du vẫn chìa tay trước mặt Tô Lẫm, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh. Tô Lẫm sững sờ rất lâu, sau khi bị Lê An Na khều một cái mới giật mình.
“Cô Lâm, hân hạnh”
Sau khi cả ba giám khảo đã ngồi vào vị trí, MC thông báo cuộc thi bắt đầu, lần lượt từng thí sinh mang theo bản thiết kế của mình lên trình bày.
Hơn 10 thí sinh đầu tiên đều mang những mẫu thiết kế khá hiện đại, nhưng chưa nêu lên được nét đẹp cổ đại, cho đến thí sinh số 14, cậu ta là một chàng trai khá trẻ tuổi, cũng khá rụt rè, mẫu thiết kế cậu ta mang đến là một bộ sườn sám cách tân mang phong cách của thế kỷ 19, nhưng xẻ sâu ở ngực, hoa văn thêu tay họa tiết hoa mẫu đơn, kèm theo áo choàng mỏng, kết hợp một bộ trang sức ngọc trai màu hồng.
“Bạn tên gì?”
Nam MC hỏi.
“Kiều Nhất”
Chàng trai ngại ngùng trả lời, xem ra là một người rất kiệm lời.
“Kiều Nhất, sườn sám xẻ ngực, cậu nghĩ thích hợp không?”
Lâm Du hờ hững hỏi, mọi người cũng rất tập trung vì từ nãy giờ đây là người đầu tiên Lâm Du trực tiếp đưa ra câu hỏi.
“Tôi...tôi...cho rằng nó rất đẹp”
“Lý do?”
“Chẳng có lý do gì cả, do tôi cảm thấy nó là thiết kế tâm đắc nhất của tôi.”
“Vậy cậu nói xem, tính hiện đại và cổ đại ở đâu?”
“Tôi…tôi cho rằng nó thuộc về cách mỗi người cảm nhận, cổ đại là tiền đề cơ bản của hiện đại, hiện đại là kế thừa và phát huy của cổ đại.”
“Sườn sám vốn là trang phục truyền thống, cho dù có cách tân thì theo ý kiến của tôi cũng không nên quá hở hang như vậy”
Lê An Na nãy giờ im lặng đột nhiên nêu lên ý kiến khiến Kiểu Nhất nhất thời đỏ mặt.
“Tôi thấy cũng không phải là không được.”
Mọi người lại tiếp tục đổ dồn ánh mắt về Lâm Du, nhà thiết kế số một lên tiếng, tất nhiên có tiếng nói hơn nhiều.
“Cậu ấy nói không sai, cổ đại là tiền đề, còn hiện đại là tiếp nối, cậu ấy đã làm rất tốt điều đó, chỉ là chưa biết cách tiết chế khiến trang phục nhìn vào khá phản cảm, tôi nghĩ cậu ấy là một tài năng đấy.”
Lời này vừa nói ra khiến khán phòng xôn xao, nhất là những thí sinh khác, Lâm Du tiếp tục lên tiếng.
“Các thí sinh khác khoan nôn nóng đã, tôi nói thế cũng không phải bác bỏ thành quả của các bạn, mà dưới con mắt và góc nhìn của tôi bộ sườn sám này rất đặc biệt.”
“Nhờ ban tổ chức chuẩn bị kim chỉ giúp tôi, tôi sẽ cho mọi người biết nó đặc biệt ở đâu.”
Lời này vừa nói ra đã gây ra một trận kinh ngạc.
“Hôm nay tham gia cuộc thi này là lựa chọn đúng đắn nhất đời tôi, không ngờ được nhìn thấy cô ấy trổ tài.”
“Tôi phải quay lại mới được, đời này có khi còn không có cơ hội tốt thế đâu.”
Tiếng bàn tán vang lên không ngớt, đến khi nhân viên đem hộp kim chỉ đến thì mọi người mới nín thở chờ đợi.
“Kiều Nhất, cậu có phiền khi tôi động vào thiết kế của cậu không?”
“Không…không ạ”
“Được, vậy tôi không khách sáo nhé!”
Lâm Du cười với Kiều Nhất sau đó xoay người cầm lấy kéo, “roẹt” một đường, chiếc áo khoác mỏng bằng voan trắng bị cô cắt rời, sau đó Lâm Du kết nó thành những bông hoa mẫu đơn nhỏ, dùng ngọc trai trên chiếc vòng tay làm nhụy hoa, sau đó tỉ mỉ kết những bông hoa vào điểm nối trước khe xẻ ngực, chẳng mấy chốc những bông hoa đã che bớt sự hở hang của bộ sườn sám.
Chẳng những không còn quá hở mà còn tôn lên nét đẹp tao nhã của nó, sườn sám màu hồng nhạt, những bông hoa thêu nổi màu trắng vốn đã khiến nó sang trọng, bây giờ còn điểm thêm mấy đóa hoa voan cùng ngọc trai lấp lánh khiến nó càng lộng lẫy bội phần.
“Các vị thấy sao?”
Lâm Du vừa hỏi xong, thì dưới khán đài có một người phụ nữ trong khá sang trọng lên tiếng.
“Tôi muốn mua chiếc sườn sám này, dù bao nhiêu tiền cũng mua.”
Sau câu nói đó, những phu nhân và các minh tinh khác cũng vội vàng đứng lên.
“Tôi cũng muốn, đấu giá đi”
“Bộ sườn sám này tôi nhất định phải có được.”
Trong phút chốc, cuộc thi suýt nữa thì biến thành buổi đấu giá.
“Suỵt! Các vị, mọi người đã hỏi ý nhà thiết kế chưa?”
Lâm Du tao nhã đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng, sau đó nhìn Kiều Nhất.
“Sao nào? Cậu muốn bán không?”
“Tôi...không…không muốn.”
“Đây là…là món quà cưới tôi chuẩn bị cho chị gái mình.”
Cả hội trường lặng ngắt như tờ, không ai lên tiếng nữa. Cuộc thi ngày hôm đó kéo dài tận 1h sáng, cuối cùng cũng chọn ra được 10 nhà thiết kế ưu tú nhất, đương nhiên Kiều Nhất cũng là một trong số đó.