Chương 5: Ánh mặt trời giữa ngày đông

Văn nghệ trường được tổ chức vào chiều thứ bảy, nhưng mới 7h sáng thứ 7 thì Cố Y Lan đã gọi Lâm Du và Tố Mai dậy.

“Lan Lan, hôm nay đâu có lên lớp, cậu kéo bọn tớ dậy sớm làm gì?”

Lâm Du chưa mở nổi mắt, miệng cứ làu bàu.

“Đi mua quần áo chứ làm gì, chiều nay chúng ta còn đi dự văn nghệ trường mà.”

“Chỉ đi xem văn nghệ, mà phải mua cả quần áo mới à?”

Tố Mai đang đánh răng trong nhà vệ sinh, không khỏi thò đầu ra hỏi một câu.

“Văn nghệ trường sẽ có rất nhiều cơ hội để kết bạn, trai xinh gái đẹp gì cũng có, chúng ta không thể lôi thôi được.”

Cố Y Lan vừa nói vừa ra sức lôi Lâm Du ra khỏi chăn.

Rộn ràng cả buổi sáng cuối cùng họ cũng có mặt ở buổi văn nghệ, buổi biểu diễn được chuẩn bị ở hội trường lớn, sức chứa gần 1000 người, hội trường được trang trí đầy đủ màu sắc, tất cả đều do các sinh viên năm cuối chung tay làm.

Cố Y Lan lôi kéo Lâm Du và Tố Mai chen vào hàng ghế thứ ba, theo lời cô ấy là không quá xa cũng không quá gần sân khấu, có thể nhìn rõ.

Lúc họ vừa ngồi xuống, thì nghe hai cô gái ngồi sau lưng bàn tán.

“Tớ nghe nói khoa luật năm hai cũng tham gia đấy, quan trọng là anh Tô cũng sẽ biểu diễn.”

“Sao cơ? nam thần khoa luật thần bí lại tham gia diễn văn nghệ, cậu có nghe nhầm không?”

“Sao nhầm được, chị họ tớ học chung anh Tô mà, là chị ấy nói với tớ đấy, hôm nay mấy cô gái không đến xem, chắc tiếc chết mất.”

Trong trường, không ai không biết nam thần khoa luật- Tô Lẫm, 20 tuổi đã có thể tham gia vào đề tài nghiên cứu của sinh viên năm cuối, bảng điểm học kỳ nào cũng chói lọi, đặc biệt là rất thần bí, ngoại trừ đi học, đến thứ viện và về nhà thì không ai có thể mời được Tô Lẫm đi đâu cả. Lâm Du cũng có nghe qua danh tiếng của Tô Lẫm, nhưng cô không mấy quan tâm, chỉ tập trung vào việc học.

“Chào tất cả các bạn học, hôm nay là kỷ niệm 30 năm thành lập Đại học A, chắc hẳn các bạn cảm thấy rất tự hào đúng không?”

“Để góp vui cho ngày hôm nay, nhà trường quyết định tổ chức một buổi giao lưu văn nghệ nho nhỏ, bây giờ sẽ là tiết mục đầu tiên, chúng ta cùng chào đón các bạn khoa luật nào!”

MC vừa dứt lời, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay vang dội, nhất là mấy cô gái, liên tục lên tiếng hào hứng.

“Đến rồi! Đến rồi! Nam thần sắp xuất hiện rồi!”

Lâm Du dáo dát nhìn xung quanh, cảm thấy khó hiểu vô cùng, nhưng không mấy bận tâm, khi quay đầu lại sân khấu đã thấy sân khấu được bố trí 3 chiếc ghế cao, đèn ở hội trường từ từ tối đi, khi màn sân khấu được kéo ra… có ba chàng trai xuất hiện, người bên trái cầm theo đàn ghita, người bên phải cằm theo violin, còn chàng trai đi giữa chỉ cầm micro.

“Tiểu Du, là anh Tô, đúng là anh ấy rồi.”

Cố Y Lan đột nhiên hét lên, mấy cô gái trong hội trường cũng kêu lên kinh ngạc.

“Sao thế? Cậu nói ai cơ?”

“Tô Lẫm, người đứng giữa ấy, anh ấy đẹp trai thật đấy.”

Lúc Lâm Du xoay người lại, không biết có phải trùng hợp hay không, Tô Lẫm cũng đang đưa mắt nhìn về phía này, chẳng những thế anh ấy còn đang cười, một nụ cười thay đổi cả cuộc đời của Lâm Du.

Chàng trai năm ấy, đầy nhiệt huyết, đứng trên sân khấu lung linh ánh đèn, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại như ánh mặt trời ấm áp giữa ngày đông, len lỏi vào từng ngõ ngách trong trái tim Lâm Du, phải chăng đó là duyên phận mà ông trời đã định sẵn!

Thành phố H, khách sạn Vince

Lâm Du uể oải ngã ra ghế sô pha, đầm dạ hội cũng không kịp thay.

“Này, cậu mau đi tắm đi, định để nguyên thế này mà ngủ à?”

Cố Y Lan đá đá vào chân Lâm Du, càu nhàu.

“Tớ mệt lắm, không có sức nữa rồi, cậu thử ngồi máy bay 10 mấy tiếng, sau đó chưa kịp chợp mắt tý nào đã phải lao đầu đi chấm thi thêm 5 tiếng nữa xem, à... còn kẹt xe gần 2 tiếng trên đường nữa.”

“Rồi, rồi, rồi… cô Lâm bận rộn không ai sánh bằng, mấy ngày tới để mừng cô Lâm về nước, tớ sẽ chiêu đãi cậu thật tốt.”

“Nói thế còn nghe được”

Cố Y Lan đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Tiểu Du, tớ hỏi cậu chuyện này.”

“Sao thế?”

Lâm Du vẫn nằm trên sô pha nhắm nghiền mắt, lí nhí hỏi.

“Hôm nay, gặp lại anh ta…cậu…”

“Quá khứ qua lâu rồi, trước sau gì cũng gặp, cái giới này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, mấy năm trước thật ra mình cũng nhìn thấy tin tức về anh ấy rồi.”

Lâm Du ngồi dậy, rót một cốc nước ấm đẩy tới trước mặt Cố Y Lan, sau đó ôm gối nhìn xa xăm.

“Chỉ là không ngờ, thời gian qua lâu như vậy, chúng ta đều đã qua cái tuổi vì một ai đó mà thế sống thề chết, nhưng gặp lại anh ấy tớ vẫn có đôi chút hụt hẫng, nhưng mà đã qua rồi.”

“Tiểu Du, cậu định tha thứ cho anh ấy sao? Năm xưa, là anh ấy rời bỏ cậu, khiến cậu phải sang Mỹ, anh ấy…”

“Lan Lan, tớ sẽ không tha thứ, chỉ là có những chuyện không thể trốn tránh cả đời được, cậu yên tâm đi, tớ đã nói với anh ấy, đây là lần cuối cùng gặp nhau, sau này cho dù có chạm mặt cũng sẽ vòng đường khác mà đi.”

“ Vậy thì tốt, tớ chỉ lo cậu sẽ lại chịu uất ức.”

Cố Y Lan cười vỗ vai Lâm Du, sau đó cũng ra về, đã muộn rồi, họ cũng cần nghĩ ngơi.