Mộc Chi là nữ nhân của Trần Lâm?
Toàn bộ học sinh năm nhất há mồm há miệng bộ dạng, từ lúc nào Mộc Chi đã là nữ nhân của Trần Lâm rồi? Tin này lộ ra quả là một xì căng đan cực kỳ rầm rộ, bao nhiêu con tim ngay lúc này đây đều tan nát, nam học sinh năm nhất ai nấy khuôn mặt tựa như kẻ thất tình.
Mộc Chi là nữ thần trong lòng của bọn họ rồi, dù biết là thiên tài vừa xinh đẹp vừa có tài như Mộc Chi thì khó mà với tới, nhưng mà nếu không nói ra thì họ còn giữ được sự mơ tưởng đó, giữ được nữ thần trong lòng họ, mà đau đầu cái nam nhân trong miệng Mộc Chi lại là Trần Lâm, siêu cấp biến thái năm nhất học sinh, kẻ nào dám ra nói Trần Lâm không xứng với Mộc Chi?
Bất quá lúc này bọn họ quay sang phía Yến Linh đang đứng cùng Nhiếp Lăng. Phải, không phải vẫn còn Yến Linh đây sao?
Dù không đẹp xuất sắc như Mộc Chi nhưng cũng là chín với mười.
"Á đù...Yến Linh là của ta...cấm các ngươi để ý tới Yến Linh...kẻ nào dám có ý đồ với Yến Linh...Nhiếp Lăng ta sống chết có nhau với kẻ đó..."
Nhiếp Lăng đối diện đông đảo ánh mắt đang nhìn về phía Yến Linh mà nổi điên, khuôn mặt hung hăng lập tức tuyên thệ chủ quyền.
"Ai là của ngươi chứ tên khốn kiếp kia..." Yến Linh hắng giọng khẽ quát, hai mắt lườm lấy Nhiếp Lăng, trên khuôn mặt lúc này cũng đã đỏ ửng nóng bừng.
"Trần Lâm...con mẹ ngươi hốt Mộc Chi từ lúc nào mà bọn ta không biết gì mô tơ ốc vít gì hết vậy? Không lẽ hai bọn ngươi chơi trò tàu ngầm yêu trong âm thầm? Đậu mịa như vậy là không được đâu nha..."
Nhiếp Lăng quay sang Trần Lâm bản mặt nghi ngờ như điều tra tội phạm, hai mắt nhìn đăm chiêu Trần Lâm suy đoán.
"Khụ...khụ...chắc là có hiểu lầm gì ở đây...để tí nữa Mộc Chi xuống đây thì sẽ rõ..."
Trần Lâm ho khan vài cái, trong lòng cười khổ không thôi, Mộc Chi đây là đem Trần Lâm trở thành bia nhắm của toàn bộ nam học sinh rồi ah.
Trên võ đài, Mộc Chi dường như vừa ý thức được mình hơi quá lời, khuôn mặt bỗng rạng lên một ảng hồng nhuận chi sắc, bất quá Mộc Chi vẫn không có phản bác lại lần nữa.
"Ồ...ra là vậy...nếu vậy thì quả nhiên là ta đã thất lễ...có điều hãy giữ chặt nam nhân của ngươi ah...biết đâu sẽ có ngày ngươi sẽ không còn là nữ nhân của hắn nữa thì sao..."
Nhậm Manh Manh có hơi kinh ngạc trước câu trả lời của Mộc Chi, trong mắt thoáng lóe lên một tia dị sắc sau đó sâu kín ý tứ nói, mơ hồ còn có giọng điệu cảnh báo.
"Không phiền ngươi quan tâm...tốt nhất liền chiến đấu đi...ta không rảnh đôi co với ngươi..."
Mộc Chi khuôn mặt trầm lạnh cắt lời, sau đó khí thế như bão táp bạo phát, Mộc Chi không hiểu sao khi nghe xong lời nói của Nhậm Manh Manh liền triệt để tức giận, trong lòng hạ quyết tâm phải chiến thắng Nhậm Manh Manh mới chịu.
"A...làm gì mà gấp gáp quá vậy...nếu muốn thua nhanh chóng như vậy thì được rồi..."
Nhậm Manh Manh biết Mộc Chi đã hết kiên nhẫn, bản thân cũng không tiếp tục nhiều lời, ngay lập tức sau lưng nhuyễn kiếm rút ra chém tới Mộc Chi.
"Lãng Tâm Bất Tịnh!!!"
Trong tay Nhậm Manh nhuyễn kiếm biến ảo kinh người, kiếm quang chói mắt liên tục lóe lên rạng ngời, một chiêu này chính là Huyền cấp kiếm pháp, nhìn đường kiếm của Nhậm Manh Manh chắc hẳn là cô đã luyện qua vô số lần, một chiêu này cực kỳ uy lực, kiếm chiêu phảng phất như những con sóng dồn dập không chịu yên lặng kéo nhau ập tới Mộc Chi.
"Phân Kính Liễu Nhật!!!"
Mộc Chi ánh mắt cực lạnh không hề chậm nhịp nào, sau lưng đoản kiếm tức khắc rút ra, bảy tháng này Mộc Chi được Hồ Thiên Mị ngoài chỉ dạy tu luyện thì kiếm pháp chính là thứ Mộc Chi đầu tư công sức nhất, một chiêu này nằm trong bộ kiếm pháp hệ mộc mà Hồ Thiên Mị truyền lại, là Huyền cấp kiếm pháp, kết hợp trong tay đoản kiếm cũng là Huyền binh có được nhờ thí luyện, Mộc Chi khí thế không kém Nhậm Manh Manh chút nào.
"Keng...keng!!!"
Hai bên lưỡi kiếm khẽ chạm vào nhau, tiếng kim loại va đập vang lên, kèm theo đó là những đợt hỏa tinh cuồng bắn ra. Hai bên kiếm pháp trình độ có thể nói là kẻ tám lạng người nữa cân, có điều phía bên Nhậm Manh Manh thực lực có phần mạnh hơn Mộc Chi, vì thế kiếm chiêu thi triển ra cũng mạnh mẽ hơn mấy phần, Mộc Chi lúc này giống đang chống đỡ hơn là tấn công, từng chút từng chút bị Nhậm Manh Manh dồn ép.
"Sao rồi? Chỉ có bấy nhiêu đây thôi sao? Cho ta thấy một chút thực lực của siêu cấp thiên tài năm nhất đi nào..."
Nhậm Manh Manh lúc này mở miệng nói, Mộc Chi là đệ tử của phó viện trưởng, được xem là siêu cấp thiên tài, như vậy thì hẳn phải có cái gì đó đặc biệt mới được như vậy.
"Hừ...như ngươi mong muốn..."
Mộc Chi tách ra giữ khoảng cách, trong bụng thầm nghĩ so kiếm như vậy thì mười phần sẽ thua dưới tay Nhậm Manh Manh, tuy là nhìn như ở thế cân bằng nhưng Võ linh thực lực chỉ có bấy nhiêu? Rõ ràng Nhậm Manh Manh đang để Mộc Chi xuất ra võ hồn, ưu thế của cô có thể thắng được Nhậm Manh Manh lúc này e là chỉ có võ hồn.
"Băng Hỏa Thanh Liên!!!"
Mộc Chi không giữ lại lập tức tung ra át chủ bài, võ hồn ấn ký mãnh liệt phát sáng, hư ảnh một đóa băng hỏa liên xuất hiện, cả sân trường chìm trong yên tĩnh cùng xem Mộc Chi dung hợp võ hồn.
Tích tắc một cái chớp mắt, Mộc Chi toàn thân bao phủ một luồng ánh sáng băng hỏa hai màu, sau đó một luồng uy áp lũ lượt tràn ra phủ khắp, trên võ đài hai loại nóng lạnh chi khí lan tỏa, học sinh ở gần võ đài đa phần không chịu được liền lui ra xa.
"Phân Kính Liễu Nhật!!!"
Mộc Chi lúc này kinh người uy thế một kiếm chém tới, một kiếm này cũng không khác ban đầu là bao, có điều lúc này trên lưỡi kiếm đã thoáng có nhàn nhạt hai loại băng hỏa năng lượng kèm theo, uy lực một chiêu này không phải giống như lúc đầu có thể so sánh.
"Chịu tung hết thực lực rồi sao? Để ta xem siêu cấp thiên tài thực lực có gì ghê gớm..."
Nhậm Manh Manh khuôn mặt hiện lên vẻ nghiêm túc, trong lòng cười lạnh nhạt một tiếng, nhuyễn kiếm trong tay kịch liệt vũ động, Nhậm Manh Manh xuất kiếm.
"Yên Vân Lộ Hàm!!!"
Nhậm Manh Manh đơn thuần dùng võ kỹ đáp trả Mộc Chi, một chiêu này là muốn dùng tu vi Võ linh để thử xem Mộc Chi thực lực sau khi dung hợp võ hồn.
Mộc Chi thế như núi đổ cường liệt băng qua, bốn bề đại thế như dung hòa vào một kiếm này, Nhậm Manh Manh thì như một đám mây nhẹ nhàng bay lại, cả hai đối lập một trời một vực, phải nói Nhậm Manh Manh lúc này khá liều lĩnh.
"Choang!!!"
Lưỡi kiếm mạnh mẽ va chạm một cái, hai luồng khí tức nóng lạnh dùng tốc độ thần tốc phủ tới Nhậm Manh Manh trước mặt, trong tay nhuyễn kiếm kịch liệt rung động, Nhậm Manh Manh cổ tay cảm thấy đau nhói, cắn răng cưỡng chế toàn bộ hết sức mạnh mới giữ được kiếm trong tay không bị đánh văng.
"Mạnh quá..."
Nhậm Manh Manh trong lòng thầm than, Mộc Chi một kiếm này đã vượt qua Võ linh nhị tinh uy lực mất rồi, Nhậm Manh Manh cũng chỉ là Võ linh nhị tinh sơ kỳ thực lực mà thôi, trong trường hợp này vẫn không cách nào thừa nhận nổi.
"Bành!!!"
Mộc Chi lạnh lẽo khuôn mặt trấn áp xuống, Nhậm Manh Manh một khắc lập tức bị đánh bay, trên ngực liền xuất hiện một vết cắt, bên trong lộ ra một mảng da thịt trắng nuột, mơ hồ còn thấy được đường cong mĩ mạn thoáng ẩn thoáng hiện trong đó.
"Ngươi..."
Nhậm Manh Manh nhìn xuống ngực mình lập tức khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ không thôi, một tay lập tức che lại vùng cấm địa, bên dưới bao ánh mắt thánh soi đều chằm chằm lấy cô, đây rõ ràng là Mộc Chi cố ý đây mà, nếu không thì có lẽ sau kiếm vừa rồi chí ít cũng bị thương chút đỉnh chứ không đơn thuần là rách áo.
"Hừ...cho chừa cái tật muốn hại người khác..."
Mộc Chi khẽ hừ một tiếng lạnh nhạt nói, đây là đòn đáp trả Nhậm Manh Manh lời nói lúc nãy, trong bụng cũng vì vậy mà xả được một ít nóng nảy.
"Được lắm...Nhậm Manh Manh ta đã xem thường ngươi rồi...chuyện này ta sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi cho ngươi..."
Nhậm Manh Manh gương mặt đã mất đi vẻ thong thả lúc nãy, thay vào đó là trầm lạnh khuôn mặt giống như vừa thay đổi là một con người khác vậy, ánh mắt băng lãnh cực độ nhìn lấy Mộc Chi, mối thù lộ hàng này bắt buộc phải trả.
"Thủy Uyên Thiên Điểu!!!"
Nhậm Manh Manh lúc này cũng không dấu giếm cái gì nữa, võ hồn tức khắc được tung ra, hư ảnh một con thiên điểu xuất hiện, đây là mười hai cấp biến dị võ hồn của Nhậm Manh Manh, tuy chỉ là mười hai cấp nhưng một số Vương cấp võ hồn cũng không sánh được với nó, từ đó có thể thấy biến dị võ hồn cũng là một đặc ân đối với cấp thấp võ hồn ah.
Nhậm Manh Manh ngoại hình biến đổi, cơ thể mảnh mai tỏa ra khí chất nhu mì mềm mại khó tả, sau lưng còn có thêm một đôi vũ dực lam sắc lộng lẫy, đây là hình thái của Nhậm Manh Manh khi dung hợp võ hồn.
Cầu vote, like fb hoặc ủng hộ nguyệt phiếu. Các bạn cũng có thể ủng hộ kim nguyên đậu nếu có thể, đó sẽ là động lực giúp mình viết truyện tốt hơn. Cảm ơn mọi người. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.^^
Truyencv.com