Chương 74: Trận Chiến Của Nữ Nhân.(2)

"Mộc Chi? Để ta cho ngươi biết đến cảm giác bị xấu mặt trước đám đông là như thế nào..."

Nhậm Manh Manh nở nụ cười lạnh nghiến răng nghiến lợi nói, pha này cô quyết không để Mộc Chi thoải mái.

"Vậy sao? Nếu vậy thì làm đi, ta cũng mong chờ xem ngươi làm gì được ta..."

Mộc Chi nhếch môi lơ đãng nói, dường như không mấy quan tâm lời nói của Nhậm Manh Manh cho lắm.

"Nhật Thủy Liêu Trân!!!"

Không nói nhiều, Nhậm Manh Manh khí thế bạo tăng mãnh liệt, vũ dực sau lưng vỗ mạnh súc thế bay tới trước ngực Mộc Chi, trong tay nhuyễn kiếm phảng phất như một dòng nước chảy xiết khó định hình lao tới.

"Phiên Khả Trị Sinh!!!"

Mộc Chi cũng thi triển một chiêu khác trong bọ kiếm pháp, một chiêu này còn mạnh hơn chiêu trước rất nhiều, phảng phất như kiếm chiêu tràn đầy xinh mệnh, bao hàm cả một sự tươi xanh ngập tràn năng lượng, Mộc Chi là toàn lực ứng phó không dám khinh thường, khí thế của Nhậm Manh Manh quả thực kinh khủng hơn quá nhiều.

"Choang choang!!!"

"Roẹt!!!"

Cả hai kiếm chiêu đối đầu, Nhậm Manh Manh kiếm pháp uyển chuyển linh hoạt vô cùng khó đoán, cộng thêm thủy thuộc tính của võ hồn tăng phúc, ngay đó liền chém đứt một bên tà áo Mộc Chi, có điều chỉ là một bên tà áo mà thôi, có lẽ Mộc Chi kịp thời phát hiện ý đồ của Nhậm Manh Manh nên đã tránh né đúng lúc.

"Hừ...coi ngươi may mắn được bao lâu..."

Nhậm Manh Manh hừ lạnh một tiếng, kiếm trong tay xuất ra như mưa, nhắm về những bộ phận kín đáo của Mộc Chi mà tấn công.

"Muốn làm vậy với ta? Đừng nằm mơ..."

Mộc Chi một bên trong lòng tức giận mắng, bất quá Mộc Chi cũng không vừa, cũng nhắm lấy mấy chỗ đó mà đáp trả, trên võ đài hai người đua ganh mà công kích lẫn nhau, trận đấu này trông không giống với tỉ thí nữa mà là trả thù tư với nhau ah.

Có điều nam sinh bên dưới ai nấy cũng mong một khoảnh khắc một trong hai bị lộ ra những chỗ da thịt hấp dẫn hại người kia, với họ thì càng lộ nhiều thì càng tốt ah.

Trận đấu kéo dài mười mấy phút đồng hồ nhưng lúc này vẫn chưa thấy đến hồi kết, trên người cả hai quần áo lổm chổm vết cắt, có điều không phải những chỗ kia câu hồn vị trí.

"Ngươi không phải muốn cho ta mất mặt sao? E là ta đã làm ngươi thất vọng rồi..."

Mộc Chi lúc này nở nụ cười châm chọc nói.

"Ngươi đừng đắc ý sớm, nếu không được thì đánh bại ngươi cũng đủ rồi..."

Nhậm Manh Manh cười nhạt nói, sau đó khí tức biến đổi, vũ dực sau lưng mãnh động, Nhậm Manh Manh toàn thân khí lưu như ngưng trệ cô đọng, nhàn nhạt mờ ảo một lớp thủy lưu bắt đầu luân chuyển tạo thành những dòng nước cuồng liệt xoay quanh giống như vòi rồng, uy thế phiêu nhiên mạnh mẽ vô cùng.

Đây chính là võ hồn kỹ của Nhậm Manh Manh chuẩn bị sử dụng để hạ Mộc Chi, Cuồng Thủy Đảo Không.

"Liệt Hỏa Phần Liên!!!"

Mộc Chi lúc này vẻ mặt đã vô cùng khẩn trương, khí thế triển khai đến tận cùng, hai tay một băng một hỏa thi triển một thủ ấn, sau đó giữa hai tay xuất hiện một đóa băng hỏa liên cuồng xoay cực mỹ lệ, sau đó đóa băng hỏa liên biến lên khổng lồ sừng sững trước người.

"Đi!!!"

Cả hai không hẹn mà cùng tấn công, Nhậm Manh Manh bên kia là một thủy lốc cực mạnh cuốn tới, bên này Mộc Chi một đóa sen diễm lệ tỏa ra băng hàn cùng hỏa khí bức người bắn tới, bầu không khí ngay lập tức trở nên nặng nề, không gian thời gian như chạy chậm lại.

"Oành!!!"

Thủy lốc dũng mãnh tiếp xúc băng hỏa liên, cả hai dùng thế công áp đảo lẫn nhau, hai luồng năng lượng khổng lồ áp vào thi nhau mà tàn phá đối phương.

"Xèo xèo xèo!!!"

"Cách cách cách!!!"

Đóa băng hỏa liên tiếp xúc với thủy lốc ngay tức thì có dấu hiệu bị vùi dập, hào quang mãnh liệt liền ảm đạm thất sắc, có điều bên kia thủy lốc cũng từ từ bị đông cứng đi từng chỗ, lực đạo cũng bị giảm đi rõ rệt.

"Xèo xèo xèo..."

"Cách cách cách..."

Quá trình tiêu diệt lẫn nhau càng kịch liệt dữ dội hơn, mơ hồ đã đến cực điểm, không có cách nào dung hòa lẫn nhau nữa.

"BÙM--!!!"

Một tiếng nổ vang dội chấn động toàn sân vang lên, Mộc Chi cùng Nhậm Manh Manh hai người lập tức bị chấn văng ra khỏi võ đài, trên võ đài một hố sâu lớn xuất hiện, cái hố chiếm mất khoảng hai phần ba diện tích võ đài, chứng tỏ lực lượng của hai võ hồn kỹ này khủng khiếp tới mức nào.

Bên dưới học sinh chứng kiến một màn này không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, toàn thân khẽ rùng mình một cái, suy nghĩ trong đầu nếu là mình đặt vào vị trí một trong hai người đó thì sao đây, có lẽ là bên nào cũng bị một chiêu kia làm cho thất sát mất thôi.

"Phật...phật..."

Trần Lâm đứng dưới ngay lập tức liền dùng Ma Ảnh bộ di chuyển luồn lách qua đám đông tới vị trí Mộc Chi rơi ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức sau lưng chỉ còn lại những đạo tàn ảnh mà thôi.

"Bịch..."

Trần Lâm dễ dàng bắt lấy Mộc Chi, để bên dưới nam học sinh đều bị làm cho tức chết, đây là cơ hội được đụng vào người Mộc Chi nữ thần ah, vậy mà Trần Lâm liền đem phá bỏ, bất quá cũng không có ai dám ý kiến.

"Không sao chứ?"

Trần Lâm trên tay bồng lấy thân hình mềm mại của Mộc Chi hỏi nhỏ.

"Tay...tay ngươi..."

Mộc Chi hai má ửng hồng nép vào ngực Trần Lâm nỉ non, Trần Lâm bàn tay phải không yên liền chạm vào một bên ngực của Mộc Chi, mơ hồ còn có bóp sâu vào, làm Mộc Chi xấu hổ không thôi.

Chung quanh nam học sinh khuôn mặt như muốn nổ tung, hô hấp dồn dập nặng nề, trong lòng thầm mắng Trần Lâm tên khốn nạn, mặ dù Mộc Chi có nói là nữ nhân của hắn thì cũng phải về nhà hoặc kiếm chỗ nào kín đáo một chút chứ, đây là muốn cho bọn họ ghen tị mà chết hay sao?

"Cái này...xin lỗi...ta không cố ý...khụ khụ..."

Trần Lâm chợt hiểu ra vấn đề, hèn gì nãy giờ thấy tay mình như rờ phải vật gì rất mềm mại và ấm, hóa ra là bàn tay hư hỏng của mình.

Nhanh thả Mộc Chi xuống, Trần Lâm nhanh đánh lãng sang chuyện khác:

"Trận đấu kết thúc rồi, về thôi..."

"Ừm..."

Mộc Chi nhẹ ừ một tiếng rồi theo Trần Lâm về chỗ, không ai để ý thấy trên môi cô vừa nãy thoáng treo lên một nụ cười đầy khó hiểu.

"Kết quả của trận đấu này là...hòa nhau..."

Kiếm Thông phó viện trưởng ngay lập tức công bố kết quả, cả hai người Mộc Chi cùng Nhậm Manh Manh đều bị rơi ra ngoài võ đài, vì vậy kết quả là hòa nhau.

"Mộc Chi...Mộc Chi...Mộc Chi..."

Toàn thể học sinh năm nhất ùa nhau hoan hô, trận chiến đầu tiên là hòa, dù không thắng được nhưng kết quả này có thể xem là quá tốt rồi.

"Không thắng được?"

Bên kia Lý Trọng bản mặt không vui không buồn nhàn nhạt thâm ý hỏi.

"Hừ...hai chữ thiên tài ngươi nghĩ là hư danh? Để ngươi đối mặt một chút trong số bọn hắn thì hiểu ngay thôi..."

Nhậm Manh Manh hừ lạnh sâu kín nói, sau đó tức tối bỏ đi thay một cái áo mới.

Lý Trọng âm trầm ánh mắt nhìn về đám người Trần Lâm vị trí không nói, một trận chiến không phải liền biết hay sao.

"Mộc Chi tỷ...tỷ không sao chứ?"

Bên kia Yến Linh lo lắng hỏi han.

"Ta không sao...cảm ơn mọi người..."

Mộc Chi cười nhẹ đáp.

"Trần Lâm tên vô sỉ nhà ngươi...lúc nãy ngươi làm gì mờ ám mà Mộc Chi lại đỏ mặt như vậy..."

Nhiếp Lăng kéo tay Trần Lâm qua một bên thì thầm vào tai, bản mặt tò mò nhưng không giấu được vẻ bỉ ổi vị đạo, rõ ràng sự việc lúc nãy còn không qua mắt Nhiếp Lăng được.

"E hèm...nếu ngươi không muốn như không mà ăn đòn vô cớ thì tốt nhất đừng hỏi..."

Trần Lâm nghiêm trọng ánh mắt nhắc nhở.

Mộc Chi gần đó nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người thì khuôn mặt lập tức ửng hồng, nhờ lại lúc nãy cấm khu bị Trần Lâm chạm tới thì cả người có chút nóng ran xấu hổ, dù là hùng hổ tuyên bố Trần Lâm là nam nhân của mình cũng không có cảm giác lạ như vậy ah.

"Chi tỷ...lúc nãy hình như ta nghe không lầm là tỷ nói Trần Lâm..."

Yến Linh gương mặt xảo quyệt ý tứ nói.

"Ưm..."

Mộc Chi nhanh tay bịt miệng Yến Linh, một tay nhéo vào hông của Yến Linh nguýt:

"Không cho muội nói nữa...nếu không ta nghỉ chơi với muội..."

"Hè hè...không nói không nói..."

Yến Linh cười đầy bí hiểm gật gù.

Một bên riêng chỉ Hạ Quân bình thản như bưng, gương mắt góc cạnh sáng lạn vô thường nhìn lấy bên kia năm hai ngũ cường, trong đó một thiếu niên tóc đỏ cũng nhìn lấy Hạ Quân, sau lưng là một thanh đại đao phảng phất làm cho người ta có cảm giác run sợ.

Cầu vote, like fb hoặc ủng hộ nguyệt phiếu. Các bạn cũng có thể ủng hộ kim nguyên đậu nếu có thể, đó sẽ là động lực giúp mình viết truyện tốt hơn. Cảm ơn mọi người. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.^^

Truyencv.com