Lúc này đây, ở Thiên Hồn học viện....
"Lăng nhi, Đồng Tượng Bảo thể của ngươi đã đến tầng hai rồi, chỉ mới ba tháng đã tu luyện đến tầng hai, ngươi quả là làm ta thấy xấu hổ đó..."
Lúc này Nhiếp Lăng đang tu luyện Đồng Tượng Bảo thể do Văn Kiệt phó viện trưởng chỉ dạy, đây là một bộ luyện thể công pháp, nếu luyện đến đại thành thì cơ thể sẽ cứng cáp như đồng như sắt, đao thương bất nhập, mạnh mẽ vô cùng.
Lúc trước Văn Kiệt phải dùng bốn tháng ròng rã mới tu luyện đến tầng hai, nhưng là Nhiếp Lăng tư chất quá kinh tởm, chỉ dùng ba tháng đã đến tầng hai, rõ ràng là viễn siêu Văn Kiệt một tháng thời gian, tư chất bực này Văn Kiệt cũng phải thầm than lạnh trong lòng.
"Trần Lâm, ta không chịu thua ngươi đâu, món quà này ta sẽ để dành cho ngươi..."
Bên trong bồn cát nóng, Nhiếp Lăng tuy đau đớn nhưng trên mặt là một mảnh kiên cường, thoáng thấy trên môi còn nở một nụ cười sâu kín ý tứ thầm nhủ.
Cùng lúc đó, ở biệt viện phó viện trưởng Kiếm Thông....
"Xuy xuy xuy...!!"
"Phốc--!!" "Phốc--!!"
Ánh kiếm liên tục chớp lóe sáng trời, một thiếu niên trên tay cầm kiếm chém ra như nước chảy mây trôi, đường kiếm uyển chuyển lăng lệ sắc lẹm, phảng phất như kèm theo một tia ý chí hòa lẫn vào trong đó, sẵn sàng cắt đứt mọi thứ lướt qua.
"Tốt lắm, Hạ Quân, ta đã mơ hồ cảm nhận được một tia kiếm ý tồn tại bên trong chiêu thức rồi, không cần bao lâu nữa thì hạt giống kiếm ý sẽ thành hình mà thôi, ha ha..."
Thiếu niên này chính là Hạ Quân đang tu luyện kiếm pháp, bên cạnh là Kiếm Thông phó viện trưởng vỗ tay tán dương không ngớt, Hạ Quân bây giờ kiếm pháp đã xuất hiện một tia kiếm ý, điều này đại diện cho tương lai Hạ Quân sau này sẽ tụ kiếm ý hạt giống từ đó mở ra vô thượng kiếm ý, tiền đồ vô hạn.
"Kiếm ý hạt giống sao..."
"Phốc--!!"
Hạ Quân hai mắt nhìn xa xăm mờ mịt, miệng khẽ thì thào một tiếng, sau đó tùy ý đâm ra một kiếm lạnh lùng, trên mũi kiếm lập tức xuyên qua hai chiếc lá.
"Thanh Liên hộ thể!!!"
"Ầm ầm ầm...!!"
Vô số lưỡi phong nhận ùa nhau hướng về một người thiếu nữ cắt tới, nhưng là đột nhiên xung quanh thân hình người thiếu nữ xuất hiện hai vòng sáng đỏ lam, hai luồng sáng cuồng xoay không dừng lại sau đó từ từ dung hòa lẫn nhau tạo thành một đóa băng hỏa liên bao bọc lấy thiếu nữ, lớp lớp vô số lưỡi phong nhận cắt lên băng hỏa liên đều bị tan biến, phải nói lớp giáp này phòng thủ rất chắc chắn.
"Tốt lắm Chi nhi, ngươi đã thành thạo sử dụng được võ hồn kỹ này rồi, tiếp đó sẽ luyện võ kỹ..."
Hồ Thiên Mị đứng một bên gật đầu nói. Thiếu nữ kia chính là Mộc Chi, võ hồn kỹ thứ hai của cô đã thức tỉnh, dưới sự chỉ dạy của Hồ Thiên Mị, Mộc Chi trên mọi phương diện đều tăng một bậc lớn, thực lực đã được nâng cao rất nhiều.
"Vâng thưa sư phụ..."
Mộc Chi nhẹ nhàng đáp.
Cùng lúc ấy....
"Vù vù vù..."
"Phốc phốc....!!"
Bên trong một mảnh vườn tử trúc, một thân ảnh như bóng ma thoáng ẩn thoáng hiện, vị trí khó có thể nhận định rõ ràng, cứ như là biến mất khỏi không gian vậy.
Bóng ma này chính là Yến Linh đang tập luyện võ kỹ cùng võ hồn kỹ, được Lãnh Tố Tố chỉ dạy tận tình, Yến Linh một lúc càng phát huy ra tiềm lực của chính mình, càng ngày càng giống một u linh hơn, phảng phất có thể lấy mạng một người mà không hề hay biết.
"Sư phụ, người thấy được không?"
Yến Linh thoáng cái xuất hiện sau lưng Lãnh Tố Tố, đôi môi nhỏ nhắn giương lên hỏi.
"Vẫn còn chưa được, đến khi nào ta không còn cảm nhận thấy ngươi bằng mắt thường thì mới gọi là thành công, còn bây giờ tiếp tục tập luyện đi..."
Lãnh Tố Tố khuôn mặt lạnh như băng nhàn nhạt nói.
"Ai nha, cho ta nghỉ một chút đi mà..."
Yến Linh cong miệng nắm tay Lãnh Tố Tố năn nỉ.
"Đừng có làm nũng với ta, nhanh nhanh tập luyện tiếp, nếu không ta đánh đòn ngươi..."
Lãnh Tố Tố lạnh lùng ánh mắt lườm lấy Yến Linh, làm Yến Linh vô lực phản kháng đành phải tiếp tục tập luyện, nhưng là trong đôi mắt lạnh lùng đó thoáng hiện lên một tia yêu thương khó có thể nhận ra.
....................
"Vù vù vù....!!"
Bên trong Huyết Độc sâm lâm, Trần Lâm như một tia thiểm điện chạy nhanh đi, mục đích Trần Lâm lúc này muốn đi tìm một cái cửu tinh yêu sư khiêu chiến, bởi vì Trần Lâm thấy cực hạn của mình chưa có dừng lại ở bát tinh yêu sư.
Võ giả là phải phá vỡ cực hạn bản thân mới có thể lột xác biến thành mạnh mẽ hơn, nếu như mãi đánh với kẻ yếu hơn mình thì võ giả sẽ không bao giờ tiến bộ được, sẽ mãi mãi dậm chân tại chỗ mà thôi.
"Ồ!!"
Lúc này, Trần Lâm hai con ngươi chợt co rụt lại, tâm thần lập tức bị thu hút, dừng lại cước bộ, Trần Lâm thoáng xem xét một thoáng.
"Ngao- Ộp!!"
"Khè khè khè...!!"
Bên kia dưới một gốc cây lớn, Trần Lâm nhìn thấy hai con yêu thú một cóc một thằn lằn đang giằng co nhau cái gì đó, không khí căng thẳng không bên nào chịu bên nào, giống như hai con yêu thú đang tranh giành nhau một thứ gì đó.
"Ngọc Linh quả?"
Trong tầm mắt Trần Lâm lúc này là cái cây to lớn, nhìn thoạt qua trông giống như là không có gì, nhưng là trên thân có một dây leo quấn quanh, cốt yếu là trên dây leo đó có mọc ra một loại quả giống như viên bích ngọc vậy.
Trông không khác gì bình thường, có điều vẫn không lọt qua mắt Trần Lâm được, cái quả này chính là Ngọc Linh quả một loại linh quả, kiếp trước Trần Lâm cũng từng có sử dụng qua.
Ngọc Linh quả có tác dụng cường kiện thân thể, bổ sung khí huyết, tăng tốc độ tu luyện, đặc biệt võ giả khi ăn vào sẽ trực tiếp đột phá một cảnh giới, nhưng là võ giả chỉ sử dụng được một lần mà thôi, nếu dùng lần thứ hai sẽ không còn tác dụng nữa, chỉ còn tác dụng cường thân tráng thể mà thôi.
"Không ngờ ở đây lại gặp được Ngọc Linh quả, thật may mắn quá...thảo nào hai con yêu thú này lại canh chừng ở đây."
Trần Lâm hít sâu một hơi xuýt xoa, trên cây kia có ít nhất cũng phải ba mươi quả Ngọc Linh quả, Trần Lâm nếu là không dùng hết thì có thể đem về cho cha mẹ người thân ở gia tộc nữa ah.
Chừng đó Ngọc Linh quả bán ra ngoài cũng được một số tiền rất lớn chứ không đùa, gia tộc Trần Lâm nào có đủ tiền để mua chừng đó Ngọc Linh quả để cho con em sử dụng, cơ hội này Trần Lâm phải bắt lấy vào tay mới được.
Có điều lúc này phía trước kia là hai con yêu thú đang tranh giành, mà Trần Lâm nhận biết rõ hai con yêu thú này.
Con cóc màu xanh lá cây kia chính là Độc Lục Thiền Thiềm, là yêu thú thực lực yêu sư cửu tinh đỉnh phong, lớp da của nó chứa một kịch độc có thể gây chết người nếu bị trúng, võ giả bên dưới võ linh phải hết sức cẩn thận nếu gặp nó, nếu không cái mạng nhỏ có thể mất đi lúc nào không hay.
Còn bên kia con rắn màu đen kia chính là Hắc Sát Hỗn Mang, cũng có thực lực cửu tinh yêu sư, đặc điểm hiếu chiến hung hãn, nọc độc của nó cũng không phải dạng vừa, cửu tinh võ sư bị nó cắn nếu không chữa trị lập tức thì sẽ chết không nhắm mắt, thân thể thối rửa rất thê thảm.
Trần Lâm liền đoán được hai con hàng này đang tranh nhau giành lấy Ngọc Linh quả, tất nhiên là dùng để đột phá yêu linh cảnh giới đây mà, với số lượng như thế này thì bọn chúng không đột phá thì hơi phí.
Bầu không khí một lúc càng căng như dây đàn, khí thế hai bên một lúc càng tăng cao, hai bên liên tục tỏa ra khí tức của mình nhằm đe dọa đối phương, rất tiếc là không ai chịu nhường ai, e là một trận chiến sẽ nổ ra ngay bây giờ.
"Có lẽ nên chờ một hồi xem sao..."
Trần Lâm cẩn trọng núp phía sau một tán cây, bây giờ Trần Lâm chỉ núp phía sau quan sát chờ có biến, tùy thời sẽ ra tay cướp lấy Ngọc Linh quả.
Ngoài đó là hai con cửu tinh yêu sư, Trần Lâm không dám chắc một mình đối đầu được cả hai con một lúc, vì vậy tốt nhất là chờ một trận chiến thảm liệt giữa hai bên xảy ra, sau đó Trần Lâm dùng tư thái trâu bò giết nhau ruồi muỗi hưởng xông ra cướp lấy Ngọc Linh quả, kế hoạch này ngay lập tức được Trần Lâm phê duyệt.
Cầu vote, like fb hoặc cmt nhận xét. Cảm ơn mọi người. Mọi người đọc truyện vui vẻ.^^
Truyencv.com