Lúc này đây, độ nặng nề giữa hai con cửu tinh yêu sư đã dâng lên đến cực điểm, sự hòa hoãn và ra đi trong yên bình chắc chắn sẽ không tồn tại, cả hai bên không ai chịu thua ai, một trận chiến quyết định ai sẽ là chủ nhân của Ngọc Linh quả sắp sửa bắt đầu.
"Ngao-- Ộp ộp ộp...!!!"
Bên kia Độc Lục Thiền Thiềm cổ họng bỗng nhiên phình lớn, kèm theo đó là những tiếng kêu hung dữ hẳn lên, làn da màu xanh lục của nó bắt đầu phát sáng lên rồi sau đó tỏa ra những làn khói xanh hướng về Hắc Sát Hỗn Mang bay tới.
Vừa ra tay chính là sát chiêu bản mạng hồn kỹ, đây là bản mạng hồn kỹ của Độc Lục Thiền Thiềm "Độc Hạch Sương", là mạnh nhất một chiêu của Độc Lục Thiền Thiềm, nó cũng ý thức được bên kia Hắc Sát Hỗn Mang chính la cùng một đẳng cấp với nó, cho nên là nó không dám khinh thường một chút nào.
Làn sương khói đầy độc tính chết người cứ như vậy bay tới, những nơi nó đi qua thì đều bị nhiễm độc, cây cỏ cũng không thoát khỏi héo úa thối rửa.
"Khè khè khè..."
Bên này Hắc Sát Hỗn Mang ngẩng cao đầu le lưỡi, không chịu ở thế bị động, bản mạng hồn kỹ của nó cũng được tung ra, nói về độc tố, cả hai cùng một đẳng cấp thì nó cũng không có e ngại gì Lục Độc Thiền Thiềm, cái miệng đen hoắm phảng phất như hố đen kia mở rộng ra, một làn mê vụ màu đen giống như than cuồn cuộn bay ra ngoài.
Hai luồng khói một lục một hắc giao hòa lẫn nhau, hai loại kịch độc không hẹn mà hòa lẫn vào nhau, cả hai không hề triệt tiêu một ai mà hóa thành một loại độc tố mạnh hơn nữa, hai làn độc vụ hóa kết hợp thành từng giọt nhỏ xuống mặt đất, phía dưới mặt đất chỗ tiếp xúc với độc tố lập tức mất đi sự sống, cây cỏ ngay liền bị hòa tan, nếu như võ linh cấp bậc võ giả ở đây cũng không dám đến gần những giọt chất độc đó nữa là.
"Ầm ầm ầm..."
Bản mạng hồn kỹ đã thi triển ra, cả hai con yêu thú hết mánh khóe lập tức lao vào cắn xé lẫn nhau, cây cối xung quanh đó ầm ầm đổ nát, cát bụi văng tung tóe mù mịt.
Độc Lục Thiền Thiềm cùng Hắc Sát Hỗn Mang liều mạng mà cắn giết lẫn nhau, bên này cắn một cái thì bên kia trả lại một táp, chẳng mấy chốc cả hai thương tích đầy mình, nhưng là đến mức này rồi thì ai còn chịu nhịn ai, hai bên quyết chiến đến ta sống ngươi chết.
"Tốt lắm, cứ như thế, đánh mạnh vào...phải phải...cắn nó...đúng rồi...chính xác chỗ đó..."
Trần Lâm bên ngoài lúc này càng xem càng hăng hái, một bên ngồi đó cổ vũ bình luận cho cả hai, Lục Độc Thiền Thiềm cùng Hắc Sát Hỗn Mang càng đánh nhau dữ dội Trần Lâm càng khoái chí, đây đơn giản đích xác là mong muốn của Trần Lâm, một khi chờ đợi cả hai đều kẻ tàn người phế thì Trần Lâm xông ra thu dẹp chiến trường, đây chính là như người ta nói "Việc nhẹ mà lương cao".
"Phập-!!"
"Phập--!!"
Sau một hồi đại chiến giáp lá cà, cả hai cuối cùng kết liễu nhau bằng một cú táp, Lục Độc Thiềm Thừ thì táp vào giữa thân Hắc Sát Hỗn Mang máu chảy thành dòng lộ ra, còn Hắc Sát Hỗn Mang thì dùng hai chiếc nanh nhọn hoắc của mình cắn vào cổ Lục Độc Thiềm Thừ, hai chiếc răng nanh như hai mũi kim tiêm bơm trực tiếp chất kịch độc của mình vào cơ thể Lục Độc Thiềm Thiền, có điều bên trong lớp da xanh lục đó chất độc chết người của Lục Độc Thiền Thiềm cũng tràn vào miệng của Hắc Sát Hỗn Mang, cả hai giữ vững tư thế đó, có thể nhận định là lưỡng bại câu thương.
"Thời cơ đến rồi..."
Trần Lâm bên ngoài trong lòng hét lớn, Đoạt Mệnh Thương ngay lập tức nằm trong tay, tư thế chuẩn bị sẵn sàng bước ra.
"Phạch phạch phạch!!"
Chân đạp Tật Ảnh bộ, Trần Lâm nhanh như cắt vòng qua Lục Độc Thiền Thiềm cùng Hắc Sát Hỗn Mang hướng đến Ngọc Linh quả chộp tới, hai con yêu thú cứ như vậy trố mắt nhìn nhau, nhưng là cả hai đều sức cùng lực kiệt, với lại cũng đã bị trúng độc lẫn nhau, hiện tại chỉ có nằm chờ chết mà thôi, Ngọc Linh quả kia cứ như vậy bị Trần Lâm thu vào trong tay.
Một quả...
Hai quả....
Mười quả....
Bàn tay nhanh như chong chóng, chỉ mất mười mấy cái hơi thở thời gian, toàn bộ mấy chục quả Ngọc Linh quả tất cả đều đã nằm trong túi trữ vật của Trần Lâm, bàn tay linh hoạt như sóc kia nếu Trần Lâm để dành đi trộm thì cũng xứng danh thần thâu được đây mà.
"Chuồn thôi..."
Toàn bộ Ngọc Linh quả đều thu vào tay, Trần Lâm nội tâm một hồi sung sướng, kế hoạch đã thành công, Trần Lâm ngay lập tức bắt tay vào việc chuồn khỏi nơi này.
Nhưng là lúc định rời đi thì bỗng nhiên một loại cảm giác bất an chợt lóe lên, lỗ tai khẽ nhích một cái, Trần Lâm lông tơ dựng đứng, khuôn mặt đại biến, ngay lập tức trước ngực võ hồn ấn ký lóe sáng, Diệt Thiên Thần Lôi trong nháy mắt được dung hợp, Trần Lâm thoắt cái biến mất tại chỗ.
"Phành--!!"
Sau khi vừa biến mất tại chỗ một giây, từ phía xa một đoàn kiếm quang lạnh lùng chém tới, trên thân cây lập tức xuất hiện một vết cắt sâu khoảng nửa mét, nếu Trần Lâm còn tại chỗ đó e là cũng phải bị thương một hai.
"Kẻ nào? Lộ diện đi..."
Trần Lâm lúc này đã cách xa thân cây đến mười mét, trong tay Đoạt mệnh thương đã xuất hiện, trên người lôi điện chớp giật liên hồi chính là vừa dung hợp võ hồn xong.
Vừa rồi Trần Lâm chớp mắt thoát khỏi đòn công kích đánh lén là nhờ vào võ hồn kỹ thứ hai của Diệt Thiên Thần Lôi "Lôi độn", võ hồn kỹ này là lúc trước thí luyện đánh nhau với Hắc Bạch Liệt Tinh dung hợp cùng lúc hai võ hồn mà thức tỉnh được, cách một khoảng thời gian Trần Lâm có thể dùng nó để chớp mắt di chuyển tới nơi khác, võ hồn kỹ này không nghi ngờ gì chính là bảo mệnh một chiêu của Trần Lâm, những trường hợp nguy cấp như thế này đích thị là cứu mạng Trần Lâm.
"Là ta đây..."
Từ phía xa, giọng nói của con gái cất lên, sau đó một thiếu nữ bất thình lình xuất hiện, thiếu nữ này trên người mặc một bộ đồ gấm màu xanh nước biển, bên trên còn được thêu thùa hoa văn trông rất lộng lẫy, Trần Lâm thấy rõ khuôn mặt trắng không tì vết, mái tóc dài xõa xuống lưng, đôi môi nhỏ hơi cong lên cùng cặp mắt long lanh như ngọc bích, bên ngoài còn tỏa ra một loại khí chất bất phàm, một loại khí chất cao quý mà thánh thoát, loại khí chất này kiếp trước Trần Lâm gặo qua cũng chỉ có những tiểu thư của gia tộc lớn, hoặc là từ nhỏ ở trong hoàn cảnh hơn người lâu dần hình thành, chính là cái phong thái cao cao tại thượng này đây.
Nếu nói Mộc Chi đẹp hài hòa, dịu dàng, thùy mị, thì cô gái này lại xinh đẹp theo kiểu lãnh ngạo, thánh khiết pha thêm một chút cao cao khó động tới, mỗi người một vẻ, nhưng cơ bản thì cô gái này còn xinh đẹp hơn Mộc Chi một hai phần.
Tướng tá thì cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi mà thôi, so với Trần Lâm cũng không lớn hơn bai nhiêu, nhưng là dưới lớp áo kia cũng không che dấu được sự phát triển đâu ra đó cả rồi, dáng người trẻ trung hòa lẫn một chút câu hồn làm người ta khó rời mắt.
Không hiểu tại sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại xuất hiện ở đây, mà hơn hết tại sao lại tấn công Trần Lâm?
"Cô nương, đang yên đang lành ta cũng không có quen biết gì cô, tại sao lại tấn công ta?"
Trần Lâm toàn thân cảnh giác cao độ, sắc mặt thâm trầm không vui không buồn hỏi, tuy là cô gái trước mặt công nhận là cực kì xinh đẹp, nhưng là Trần Lâm còn không có bị sắc đẹp làm cho lu mờ tâm trí.
"Bản cô nương tại sao phải nói cho ngươi biết? Chỉ là ta thích đánh ngươi đấy...không được sao?"
Cô gái hai mắt trợn lấy Trần Lâm, bộ ngực sữa ưỡn cao lên không thèm nói lý lẽ với Trần Lâm, đôi môi nhỏ nhắn khẽ cong lên trông càng đáng yêu hút hồn hơn.
Trần Lâm quả nhiên đoán không sai, cô gái này chính là không phải mặt hàng tầm thường, nhìn vào thanh kiếm trong tay cô gái, Trần Lâm liền nhận ra đó là Huyền binh, mà lại là cực phẩm bên trong Huyền binh mơ hồ đã tiếp cận được hạ phẩm Địa binh rồi ah, rõ ràng là thân phận không bình thường.
"Cô nương ngươi thật không nói lý lẽ, đang yên đang lành lại tấn công ta, may mà ta tránh né kịp, nếu không lúc này người bị thương đã là ta rồi...nếu cô không cho ta một lời giải thích thì đừng trách ta không thương hoa tiếc ngọc..."
Trần Lâm mặt mũi tức giận phẫn nộ nói, sau đó khí thế bạo phát, chiến ý nhất thời phủ khắp một vùng, tùy thời có thể ra tay bất cứ lúc nào.
"Giải thích? Ngươi có bị ngu không? Ta đã nói là ta thích thì ta đánh thôi, có cần phải nói lý do sao? Ngươi biết ta là ai không hả?"
Thiếu nữ xinh đẹp hai mắt chớp động, sau đó lớn giọng mắng Trần Lâm, bộ dáng giống như đang cố chọc tức Trần Lâm vậy.
"Nam mô A di đà phật, ôi chúa tôi hãy nhìn xem, đàn bà con gái quả là sinh vật khó hiểu và ngang tàng nhất trên đời, thiện tai thiện tai..."
Trần Lâm trong bụng một cỗ không nói nên lời chi khí bốc lên, thầm than phụ nữ quả là ngang ngược, nếu không dạy cho một bài học thì sẽ càng ngang ngược bá đạo hơn, nghĩ rồi Trần Lâm âm trầm nói:
"Cô nương ngươi đây là không hiểu lý lẽ hay là cố ý không hiểu? Không cần biết cô nương là ai và xấu hay đẹp, Trần Lâm ta xưa nay còn không có chịu thiệt qua phụ nữ đây, hôm nay để ta thay trời quản giáo cô nương một hai cho chừa cái thói ngang ngược...xem chiêu."
Trần Lâm dõng dạc mạch lạc từng chữ nói ra, sau đó Tật Ảnh bộ triển khai, Trần Lâm giống như một mũi tên lao nhanh về phía cô gái.
"Truy Tinh Trục Nguyệt!!!"
Đoạt mệnh thương thẳng tắp một đường đâm tới trước ngực cô gái, Trần Lâm toàn thân kình lực mạnh mẽ dồn vào mũi thương, phảng phất lúc này không còn Trần Lâm nữa mà cả hai hòa vào làm một nhanh nhẹn mà uy lực vô cùng, đây chính là kết quả tập luyện không ngừng nghỉ của Trần Lâm có được, thế như chẻ tre dũng mãnh lao tới.
"Ngươi dám..."
Cô gái thấy Trần Lâm không nói hai lời liền đánh tới, tay chân lập tức lúng túng hoảng hốt, nhìn ánh mắt Trần Lâm lạnh lẽo không chút nương tình, cô gái quát lớn một tiếng, sau đó trước ngực võ hồn ấn ký cường liệt phát sáng, tích tắc liền dung hợp võ hồn.
Toàn thân cô gái khí thế lập tức thay đổi, cửu tinh đỉnh phong võ sư khí tức lan tỏa ra ngoài, xung quanh cô gái bán kính năm mét dường như có hiện tượng đóng băng, nhiệt độ đột ngột giảm xuống bất thường, mái tóc cô gái chuyển màu xanh lam, sau lưng một đôi cánh màu xanh lam giống hệt băng phượng dực mở ra đầy hoa lệ kinh diễm, khuôn mặt cô gái chớp cái liền trở nên băng giá lạnh lùng như một bức tượng, một luồng uy áp phiêu nhiên lan tràn, làm Trần Lâm có chút bất ngờ.
"Vạn Băng Tiễn!!!"
Ngay lập tức cô gái liền sử dụng võ hồn kỹ, đôi băng dực dữ dội vũ động, sau đó hàng vạn mảnh băng bắn ra như mũi tên hướng về Trần Lâm ào ào ập tới.
Cầu vote, like fb hoặc ủng hộ nguyệt phiếu. Cảm ơn mọi người. Mọi người đọc truyện vui vẻ.^^
Truyencv.com