Trần Lâm cùng tổ đội của mình cất bước đi tới phía âm thanh phát ra, chẳng mấy chốc liền đến gần.
"Gào--!!"
Đứng sau một bụi cây, cả đám nhìn ra bên ngoài, một tổ đội năm người đang đánh nhau với một con gấu đen to lớn, nhưng có vẻ tình thế đang nghiêng về một phía.
Bởi vì con gấu đen kia tên là Hắc Minh Hùng, kích cỡ to lớn như vậy là đã trưởng thành rồi, thực lực yêu sư ngũ tinh sơ kỳ, cơ thể rắn chắc cường hãn có thể so với võ sư ngũ tinh trung kỳ đấy.
Mà đám người ngoài kia đều là nhất tinh võ sư, tuy lợi thế về số lượng nhưng là không gây được thương tổn gì cho Hắc Minh Hùng cả, nếu đánh tiếp thì chỉ có thua thảm mà thôi, tổ đội này sẽ mất đi tư cách thí luyện.
Bên trong tổ đội này có hai người con gái, nhưng trùng hợp hai người này lại là Nhạc San cùng Tôn Linh Lăng, hai người Trần Lâm không muốn gặp nhất ah.
"Trần Lâm, chúng ta có nên ra tay giúp bọn họ không?"
Nhiếp Lăng nhìn thấy đám người Nhạc San cùng Tôn Linh Lăng bộ dáng không còn chịu được bao lâu nữa rồi, nếu không nhanh giúp đỡ chắc hẳn ít phút nữa liền tan tác đội hình mà thôi, đành nhỏ giọng hỏi Trần Lâm.
Bốn người tám ánh mắt nhìn về Trần Lâm, bởi vì Trần Lâm là người quyết định trực tiếp ở đây, nếu Trần Lâm nói không thì bọn họ cũng phải ở đây ngồi xem, chỉ có Trần Lâm đồng ý mới được xuất hiện ah.
Trần Lâm phút chốc rơi vào trầm tư, hắn thực không muốn giúp đỡ hai người này, bởi vì hắn không còn muốn dính lứu gì với hai người nữa, không muốn quan tâm đến nhưng nếu bọn họ trả công giúp đỡ để tiếp tục ở lại thí luyện thì cũng có thể suy nghĩ lại ah.
Nghĩ rồi Trần Lâm khuôn mặt điềm tĩnh lãnh đạm nói:
" Giúp thì không giúp, nhưng nếu làm mướn trả công thì được, đây là thí luyện lấy thành tích, giúp họ đồng nghĩa với hại mình, nếu họ chịu trả công thì ra tay bằng không thì thôi."
Lời vừa nói ra bốn người còn lại trong đầu cũng ngẫm lại, xuy xét cho cùng thì Trần Lâm nói cũng đúng, nếu không giúp thì đã có lão sư cứu rồi, chẳng thà bọn họ ra tay rồi lấy tiền công thì lợi cả hai bên ah.
Nghĩ rồi bốn người gật gù giao lại việc này cho Trần Lâm.
Không nhanh không chậm, cả đám ra khỏi bụi cây không tiếp tục ẩn nấp nữa, cả bọn năm người đi ra liền gây sự chú ý.
"Các bạn học kia ơi, giúp chúng ta với!!."
Tôn Linh Lăng nhìn thấy năm người Trần Lâm xuất hiện trong lòng liền mừng rỡ như điên, tâm thần như hạn hán gặp mưa nhẹ nhõm không thôi.
Nhưng là chưa kịp mừng thì bỗng khuôn mặt chợt xuất hiện một tia kinh ngạc chi sắc, mái tóc tím kia, khuôn mặt kia...
"Đấy không phải là Trần Lâm sao?"
Tôn Linh Lăng liếc mắt liền nhận ra Trần Lâm, bất giác tâm tình tụt dốc không phanh, trong lòng cười khổ không thôi, lần trước Trần Lâm cứu một lần rồi cô qua cầu rút ván, bây giờ Trần Lâm mà giúp cô nữa mới là chuyện lạ hiếm có ah.
"Các ngươi có cần hỗ trợ một tay không vậy?"
Trần Lâm nét mặt điềm đạm khoanh tay hô lớn.
Lời vừa dứt cả đám người tổ đội Tôn Linh Lăng vui mừng như mở hội, Tôn Linh Lăng cũng bất ngờ kinh ngạc hai mắt mở to mà nhìn, không thể tin là Trần Lâm vậy mà ra tay giúp đỡ ah.
Nhưng là bọn họ chưa kịp nói một lời nào thì Trần Lâm lại bồi thêm một tin chấn động tâm linh:
"Nếu muốn bọn ta đánh đuổi con yêu thú này thì các ngươi giao ra một nửa yêu đan của mình, còn không thì tự các ngươi lo liệu đi."
"Các ngươi...là đồng học mà các ngươi lại làm như vậy sao?"
Một tên thiếu niên đang khổ sở chống đỡ công kích của Hắc Minh Hùng, thân mình rách rưới tan nát cả chật vật vô cùng, nghe Trần Lâm ra điều kiện mà bất mãn phẫn nộ hét lớn.
Tôn Linh Lăng cũng há hốc mồm miệng trợn mắt nhìn Trần Lâm, không nghĩ tên này là giúp mình vì yêu đan, thế mà cô cứ tưởng Trần Lâm vì bỏ qua cho mình mà ra tay cứu giúp cơ đấy, thì ra cô quá sai rồi, người thiếu niên này quá tuyệt tình rồi.
"A--!!"
Tên thiếu niên lúc nãy hét một tiếng đau đớn, trên ngực liền ăn một tát của Hắc Minh Hùng, lập tức văng ra té ngã xuống đất, trên ngực bầm tím, khóe môi cũng rỉ máu đỏ.
Tôn Linh Lăng nhìn đội hình sắp tan rã mà lưỡng lự không thôi, một nữa yêu đan của bọn họ thật không phải ít, nhưng là nếu mất một nữa yêu đan mà còn được tiếp tục thí luyện thì có thể lấy lại được, thời gian còn tới hai tháng thì lo gì không kiếm lại được, còn lúc này nếu không giao ra thì cả đội của cô phải dừng ở đây thôi.
Trong đầu liền đưa ra quyết định, Tôn Linh Lăng hít sâu một hơi, sau đó ánh mắt căm hận nhìn Trần Lâm cắn răng nói:
"Chúng ta chấp nhận, các ngươi nhanh ra tay đi, xong việc bọn ta sẽ đưa yêu đan sau."
Trần Lâm nghe vậy liền mỉm cười hài lòng, quả nhiên Tôn Linh Lăng rất thông minh, sau đó quay sang Nhiếp Lăng cùng Hạ Quân nói:
"Hai ngươi xuất thủ đi, nhớ đừng có dùng võ hồn kỹ."
Hạ Quân với Nhiếp Lăng hiểu ý khẽ gật đầu, xong liền rút vũ khí bắn tới Hắc Minh Hùng đánh chém.
Tôn Linh Lăng nhìn thấy một màn này giật mình kinh ngạc, không phải tổ đội Trần Lâm cùng phối hợp ra tay sao? Sao bây giờ có hai tên ra tay là thế nào? Trần Lâm đây là đùa giỡn?
"Đệ Nhất côn: Khuynh Tảo Càn Khôn!!"
Quát một tiếng hữu lực, Nhiếp Lăng trong tay côn sắt như trụ chống trời nện vào ngực Hắc Minh Hùng.
"Bành--!!"
Đầu côn hung hăng nện trực tiếp lên ngực, một tiếng nổ vang do va chạm vang lên, Hắc Minh Hùng rống lên một tiếng đau đớn, sau đó loạng choạng lui về sau giữ vững thân hình, trên ngực đã lõm xuống một hố bằng nắm tay ah. Một côn đánh lui Hắc Minh Hùng!!!
Tổ đội Tôn Linh Lăng hai mắt trợn trừng ngốc trệ, đây là học sinh năm nhất sao?
"Tuyết Hạ Nhân Tịch--!!"
Tiếp sau đó Hạ Quân nhân cơ hội Hắc Minh Hùng sơ hở, một người một kiếm đơn độc phóng tới, kiếm quang lấp lánh chói mắt, sau đó là như một cơn mưa rơi xuống, Hạ Quân tốc độ như điện chém liên tục lên cánh tay phải Hắc Minh Hùng.
"Phốc--xuy!"
Trong chớp mắt cánh tay phải của Hắc Minh Hùng liền bị tỉa thành thịt bằm, vết cắt sâu tận xương tủy.
"Rống--!!"
Hắc Minh Hùng đau đớn thấu xương tủy rống lớn một tiếng, tay phải của nó lập tức bị phế bỏ.
"Cái này...sao có thể?"
Tổ đội Tôn Linh Lăng lập tức bị Hạ Quân dọa cho sợ rồi, vừa ra tay liền phế một tay Hắc Minh Hùng, đây là thực lực của học sinh năm nhất?
Một mảnh bị chấn kinh đến mức bất động thanh sắc, cả đám không tự giác nuốt xuống một ngụm nước bọt, thảo nào Trần Lâm không cần ra tay ah, riêng hai người Nhiếp Lăng Hạ Quân đã quá đủ rồi còn cần nữa sao.
Bởi vì Hạ Quân cùng Nhiếp Lăng không phải hạng người bình thường, thân mang một Tôn cấp võ hồn, được rèn luyện dạy bảo bởi phó viện trưởng, chưa nói tới một tháng nay bọn họ đánh nhau với cả trăm con yêu sư ngũ tinh rồi, thực lực cùng độ thuần thục võ kỹ đã tăng cao không lường được, đối phó với một con Hắc Minh Hùng thì thấm tháp gì.
"Các ngươi còn chờ gì nữa, nhanh giải quyết nó đi!"
Nhiếp Lăng cau mày quát lớn một tiếng.
"À..ừ..lên!!"
Đám người Tôn Linh Lăng lập tức giật mình tỉnh táo lại, ngay sau đó cùng phối hợp với Nhiếp Lăng, Hạ Quân hạ Hắc Minh Hùng.
Với sự giúp đỡ của Hạ Quân và Nhiếp Lăng, chẳng mấy chốc Hắc Minh Hùng đã bị hạ, công việc coi như hoàn thành.
"Một nửa yêu đan!!"
Trần Lâm đứng đó khoanh tay lạnh nhạt nói. Công việc đã xong, đến lúc thu tiền công rồi.
Tôn Linh Lăng hai mắt không cam nguyện nhìn tròng trọc Trần Lâm, hàm răng ngà cắn nhẹ bờ môi thấy thương vô cùng.
Nói thì dễ vậy, chứ thật khó lòng mà giao ra được, cô định dùng bản mặt đầy thương cảm của mình làm Trần Lâm mềm lòng mà bỏ qua.
Bốn người Nhiếp Lăng, Hạ Quân, Mộc Chi cung Yến Linh im lặng nhìn phản ứng của Trần Lâm thế nào.
"Ta nói giao ra, đừng bắt ta phải nói nhiều!!"
Trần Lâm vẫn một mực lạnh lùng khuôn mặt, hai hàng lông mày hơi nhíu khó chịu nói.
Tôn Linh Lăng vẫn là đánh giá thấp Trần Lâm ah, đẹp trai vậy thôi chứ không có dễ dãi đâu, muốn quỵt tiền công Trần Lâm e rằng rất rất khó.
"Ngươi...ngươi đúng là đồ chó chết tham lam!! Mở miệng liền đòi một nửa yêu đan, chúng ta không đưa đấy, ngươi có giỏi tới cắn mông ta ah!!"
Bên kia một thiếu niên vẻ mặt tức giận lớn tiếng chửi rủa, sau đó hung hăng thách thức Trần Lâm.
"Xong!! Con mẹ thằng ngu này muốn chết rồi!!"
Bốn người Nhiếp Lăng, Hạ Quân cùng Mộc Chi và Yến Linh trong đầu cùng dấy lên một suy nghĩ, đó là tên thiếu niên kia quá can đảm quá khí phách, dám chửi Trần Lâm đến như thế thì ngoài Nhiếp Lăng ra thì hắn là kẻ thứ nhất ah.
"A há há....!! Trần Lâm, có kẻ kêu ngươi là đồ chó chết kia, chậc chậc, sao nghe ngươi bị chửi mà ta thấy sướng quá vậy? Có gì sai sai ở đây ah."
Nhiếp Lăng ôm bụng cười chảy nước mắt, giọng nói trêu cợt nhìn Trần Lâm nói.
Trần Lâm khuôn mặt lập tức trầm xuống, sắc mặt như tro tàn lạnh lẽo vô cùng, hai mắt như chứa vô tận thời không nhìn tới thiếu niên kia, bất giác tên thiếu niên kia run rẩy lui lại, mồ hôi túa ra như mưa, ánh mắt kia như một loại tối cao sinh vật nhìn xuống ah.
"Nhiếp Lăng!!"
Trần Lâm hít thở một hơi giữ bình tĩnh, sau đó nhàn nhạt ẩn ý kêu Nhiếp Lăng.
"Haiz, tên kia, ngươi có trách thì trách tên ngươi chửi là chó chết kia, đừng có trách Lăng gia ah, Lăng gia ta thật rất hòa ái thân thiện...bất quá..."
Nhiếp Lăng thở dài một hơi, sau đó thoắt cái liền ở trước mặt tên thiếu niên.
Tên thiếu niên hai mắt trợn ngược kinh sợ, chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì hai mắt đã tối sầm lại.
"Bốp--!"
Nhiếp Lăng một tát trời giáng dán lên mặt tên thiếu niên, thoáng mơ hồ còn nhìn thấy hai cái răng văng ra, tên thiếu niên choáng váng liền bất tỉnh.
Cả tổ đội Tôn Linh Lăng thấy vậy liền im thin thít không một tiếng động, sợ nếu hé môi có thể mình sẽ lãnh trọn cái tát đó ah, trong lòng thầm rên Trần Lâm quả là tên ác ma.
"Lần cuối, một nửa yêu đan!!" Trần Lâm khuôn mặt không vui không buồn lạnh nhạt nói.
"Đây, ngươi coi lấy đi!!"
Tôn Linh Lăng hoảng hồn vội cầm túi trữ vật ném cho Trần Lâm, thấy Trần Lâm có vẻ chưa tin tưởng, Tôn Linh Lăng liền khẳng khái:
"Tất cả yêu đan đều ở bên trong, ta không có nói dối đâu."
"Trần Lâm, hay để ta đi lục soát người cô ta?"
Nhiếp Lăng ánh mắt lưu manh quét sạch người Tôn Linh Lăng, sau đó chà chà tay hùng hồn xung phong.
Tôn Linh Lăng nghe vậy lập tức biến sắc, nếu Trần Lâm gật đầu thì cô cũng phải chấp nhận ah.
"Nhiếp Lăng tên khốn kiếp, tên sắc lang, bản cô nương giết chết ngươi..!!"
"Này thì lục soát...!!"
"Chát--!!"
"Chát--!!"
Yến Linh nghe vậy lập tức tự nhiên nổi khùng, phóng tới cào cấu cắn xé Nhiếp Lăng tơi tả, trông thảm hại vô cùng.
Trần Lâm cũng không hơi nào đi lục soát Tôn Linh Lăng, nhanh chóng lấy ra một nửa yêu đan rồi ném trả nửa còn lại cho Tôn Linh Lăng.
"Đi thôi!"
Hết chuyện, Trần Lâm cùng tổ đội rời đi nơi này, chỉ để lại Tôn Linh Lăng mang theo vô vàn tiếc hận cùng căm phẫn ánh mắt dõi theo bóng lưng.
Truyencv.com