Chương 39: Thu Hoạch.

Hàn Độc Dực Vương đầu lâu lăn lóc nằm dưới đất, xa xa bên cạnh là cái thân to lớn nằm nhầy nhụa trên bãi máu gớm ghiếc.

Năm người bọn Trần Lâm thở phào một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có được thắng lợi, may mà không có ai bị thương tích gì nặng, chỉ có Nhiếp Lăng là bị chi chít vết cắt trên lưng mà thôi. "Các ngươi thấy chưa? Bọn nó phối hợp hoàn mỹ như thế, thực lực của bọn chúng hơn xa các ngươi nghĩ đấy, đừng đánh giá thấp tiềm lực của Tôn cấp võ hồn."

Ẩn mình bên trong màn đêm, Quách Lương viện trưởng ánh mắt thâm sâu khó lường nói.

"Nhưng mà viện trưởng, hình như Nhiếp Lăng đồ đệ ta bị thương khá nặng ah!!"

Bên cạnh Văn Kiệt phó viện trưởng khuôn mặt lo lắng sốt sắng hẳn lên, nhìn đồ đệ máu me đầy người mà trong lòng xót quá chừng.

"Tên nhóc đó chỉ diễn trò thôi, chút vết thương đó là cái gì, ngươi yên tâm đi."

Quách Lương viện trưởng cười cười xua tay nói, mánh khóe cỏn con đấy của Nhiếp Lăng làm sao qua mặt được Quách Lương cơ chứ, sống mấy chục năm tuổi đời đến bây giờ hắn còn không tính toán được một chút sát thương đó hay sao.

Văn Kiệt phó viện trưởng nghe thấy vậy trong lòng lập tức nhẹ nhõm hẳn, đấy là đồ đệ hắn ah, làm sao không lo lắng cho được chứ, phải nói Quách Lương thích dọa người quá ah. "Bọn hắn như vậy là được rồi, ta đi xem một chút các học sinh khác, các ngươi cứ ở đây đi."

Quách Lương thản nhiên gật đầu hô được, sau đó nói mấy câu với bốn phó viện trưởng rồi bay vào trong không trung biến mất dạng.

---

"Nhiếp Lăng! Ngươi sao rồi?"

Vừa ra tay chấm dứt mạng sống của Hàn Độc Dực Vương xong, Yến Linh liền hối hả chạy tới bên Nhiếp Lăng lo lắng hỏi.

Ba người Trần Lâm, Hạ Quân cùng Mộc Chi thấy vậy cũng âm thầm che miệng cười, trong lòng chửi Nhiếp Lăng tên khốn này vậy mà giỏi diễn kịch như vậy.

"Ai da, đau chết ta rồi ah, đau chết ta rồi, hự hự...!!"

Nhiếp Lăng ngồi trên đất hai tay ôm ngực không ngừng rên rỉ, vết thương trên lưng cũng đã khép lại rồi, Nhiếp Lăng là luyện thể võ giả nên chút xíu vết cắt này không có ăn nhằm gì hết, chỉ là cố diễn để Yến Linh lo lắng thêm mà thôi. "Này, ngươi...ngươi đau chỗ nào? Đưa ta xem!" Yến Linh hoảng hồn rối rít hỏi, vẻ mặt biểu hiện thật là sợ hãi.

"Chỗ này...đúng...chỗ đó..đúng lên trên chút nữa...đó..đó!!"

Yến Linh theo lời Nhiếp Lăng sờ tay lên ngực hắn, sau đó hai tay xoa xoa làm Nhiếp Lăng mặt mày miên man như phê cần, Yến Linh cũng không biết thật giả cứ như vậy xoa nắn không thôi, hai má đều đả đỏ ửng cả rồi. "Hắn là đang giả bộ đấy, mấy vết thương đó đối với hắn chỉ như kiến cắn thôi, cô bị lừa đấy Yến Linh!!"

Trần Lâm đứng phía xa chứng kiến bản mặt của Nhiếp Lăng hưởng thụ quá trời, sau đó hô to một tiếng thật to thật rõ, làm Nhiếp Lăng đang nhắm mắt đê mê lập tức trợn trắng con mắt ho sặc sụa.

Yến Linh nghe vậy chợt tỉnh lại, sau đó nhanh chóng rút tay ra vạch áo Nhiếp Lăng xem thử.

"Nhiếp...Lăng!!!"

Yến Linh nghiến răng nghiến lợi quay sang trừng Nhiếp Lăng, ánh mắt lúc này không còn vẻ lo lắng nữa, thay vào đó là vô tận hàn ý lạnh lẽo tới thấu xương.

"Khụ...khụ...cái này...khụ...gió thật mát!!"

Nhiếp Lăng cứng họng không biết làm sao, chỉ biết ho khan vài tiếng rồi đánh trống lãng, sau lưng mồ hôi đã túa ra như mưa rồi.

"Ánh mắt này, đây là muốn giết người sao? Tên Trần Lâm kia thật vô sỉ, Lăng gia ta hận ngươi!!"

Nhiếp Lăng trong lòng thầm mắng Trần Lâm một tiếng thật lớn.

"Chết đi đồ lừa đảo, dám lừa bản cô nương...đồ đáng ghét...."

"Chát--!"

"Bốp--!!"

Yến Linh nổi cơn thịnh nộ rượt đánh Nhiếp Lăng túi bụi, Nhiếp Lăng chỉ còn biết vừa chạy vừa la làng, thi thoảng còn vang lên vài câu đòi liều mạng với Trần Lâm, bộ dạng thật tội nghiệp. " Này, mọi người đi tìm đầu của Hàn Độc ngô công thu thập yêu đan đi, chí ít phải cả nghìn viên ah!"

Nói rồi Trần Lâm đi đến đầu lâu của Hàn Độc Dực Vương, mục đích của Trần Lâm là lấy ra yêu đan của Hàn Độc Dực Vương.

Bởi vì so với yêu đan của Hàn Độc ngô công bình thường thì yêu đan của Hàn Độc Dực Vương ngô công to lớn và lộng lẫy hơn nhiều.

Mọi người nghe vậy cũng lập tức bắt tay vào đi thu thập yêu đan, nhìn đống hỗn độn vương vãi đầy đầu lâu Hàn Độc ngô công mà tinh thần hưng phấn ngay, bởi đây là thứ quyết định thành tích của bọnn họ ah.

Tuy là yêu đan của yêu thú nhị tinh yêu sư, nhưng là số lượng này đủ sức làm đỏ mắt vô số học sinh đang thí luyện đấy.

"Phập!!"

Chẻ đôi đầu lâu Hàn Độc Dực Vương ra, Trần Lâm lấy ra từ bên trong một viên cầu to bằng hai ngón tay, viên cầu tròn trịa màu xanh lục, bên trong nhàn nhạt chấn động của yêu khí, đây chính là yêu đan của Hàn Độc Dực Vương. "Ha ha, đánh với đám này công nhận là mệt thật, nhưng là lúc đi thu thập yêu đan thì sướng rân cả người ah."

Nhiếp Lăng tay chân nhanh như cắt chớp mắt liền thu thập được hơn trăm viên yêu đan, tinh thần chưa bao giờ sung sướng như lúc này đây ah.

Mười phút sau, cả đám liền hoàn tất thu thập toàn bộ yêu đan của Hàn Độc Dực Vương.

"Ta một trăm năm mươi viên!!"

Trần Lâm mặt không biểu tình nói.

"Ta thì hai trăm viên!"

Hạ Quân đưa túi trữ vật của mình ra nhàn nhạt nói.

"Ta và Mộc Chi tỷ ba trăm viên!!"

Yến Linh trên tay cầm hai túi trữ vật phấn khích nói.

"Ha ha, Lăng gia ta là nhiều nhất đây, ba trăm năm mươi viên!!"

Đưa túi trữ vật đầy yêu đan ra, Nhiếp Lăng cười to bản mặt vô cùng đắc ý nói, cộng hết tất cả lại thì bọn họ đã có một nghìn viên yêu đan của yêu sư nhị tinh, một yêu đan của yêu sư lục tinh rồi, sau đó Nhiếp Lăng tay phải quệt mũi tự luyến một cái: " Lăng gia ta rất lợi hại có phải không? Aiz, vừa mạnh vừa có người con gái vì ta mà khóc nữa, Trần Lâm ngươi còn xa xa mới bằng ta, hắc hắc."

"Nh..i...ế..p...Lăng!!!"

Yến Linh khuôn mặt đỏ bừng nghiến răng nghiến lợi, xấu hổ muốn độn thổ luôn rồi, hai mắt híp lại lườm Nhiếp Lăng, trong lòng thầm mắng tên Nhiếp Lăng này thật khốn kiếp. "Khụ...khụ...ta nói sao mà khu rừng gì toàn là cây cối ah.."

Nhiếp Lăng ho khan mặt dày nhìn ngó xung quanh rồi đánh trống lãng, nội tâm đã biết sắp có chuyện chẳng lành, trên trán mồ hôi rịn rịn vài hột.

"Tên khốn kiếp, còn nhắc lại nữa...bản cô nương giết chết ngươi!!"

Yến Linh hai má phừng phừng lửa nóng, tức điên bay tới đánh đấm Nhiếp Lăng túi bụi.

"Chát--!!"

"A..Ui da...!!"

"Đừng đánh...đừng đánh..."

"...."

Ba người Trần Lâm, Hạ Quân cùng Mộc Chi cười rộ lên vui vẻ.

-----------

Một tháng sau.......

"Tuyệt Hàn Chi Trảm--!!"

"Phốc--!!"

Một nhát chém cô độc mà lạnh lùng giáng xuống, đầu lâu một con Huyết Nhãn Lang thực lực yêu sư lục tinh trung kỳ rời đầu bay lên không trung, nơi cổ máu đỏ còn phun ra như tên bắn.

Đó chính là Hạ Quân vừa thực hiện võ hồn kỹ dứt điểm Huyết Nhãn Lang.

Một tháng này, Trần Lâm cùng đồng bọn càn quét từ gần tới xa, tất cả yêu thú từ lục tinh võ sư trở xuống đều bị năm người họ liệp sát sạch sẽ, số lượng yêu đan cũng tăng một số lượng đáng kể.

Yêu đan của yêu sư nhị tinh đã là một nghìn năm trăm viên, vừa hôm trước bọn họ lọt vào một ổ Nguyệt Ngân dơi, tiện thể gom luôn năm trăm viên yêu đan.

Của yêu sư tam tinh là hai trăm viên, yêu sư tứ tinh là một trăm viên, ngũ tinh là sáu mươi viên, riêng lục tinh ít nhất mười viên.

Chừng đó yêu đan cũng đủ để những tổ đội khác thèm chảy nước dãi ah.

Ngoài thu thập yêu đan ra thì năm người Trần Lâm cũng tăng không ít thực lực bản thân.

Nhờ vào đánh giết với yêu thú cùng ăn thịt yêu thú bồi bổ mỗi ngày, Trần Lâm thực lực đã lên tam tinh võ sư đỉnh phong rồi, thiếu một chút nữa là đột phá tứ tinh võ sư, Trần Lâm tin chắc kết thúc thí luyện thì thực lực của mình cũng đặt chân tứ tinh võ sư mà thôi.

Bốn người Nhiếp Lăng, Hạ Quân, Yến Linh cùng Mộc chi cũng đã là võ sư nhị tinh đỉnh rồi, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thì bọn hắn sẽ đột phá tam tinh võ sư mà thôi. "Mọi người nghỉ ngơi một chút đi!!"

Trần Lâm nhìn bốn người bọn họ có vẻ mệt mỏi tái nhợt liền để bốn người nghỉ ngơi cho khỏe, bởi vì thể chất Trần Lâm quá sức cường hãn, bốn người kia không thể theo kịp được nên phải nghỉ ngơi lấy sức. "Mấy ngày nay tụi mình chưa gặp tổ đội nào khác nhỉ? Cũng buôn tẻ thật!"

Nhiếp Lăng ngồi dựa gốc cây, đột nhiên hai mắt lóe quang mang như nhớ ra gì đó, vẻ mặt ngờ nghệch nói ra.

"Đúng vậy ah, ta cũng muốn xem tổ đội khác chiến đấu ra sao nữa!"

Yến Linh gật đầu hưởng ứng, suốt một tháng chém giết yêu thú cũng làm cô thấy chán, trong đầu tò mò không biết những tổ đội khác chiến đấu ra sao.

"Hống--!"

"Cẩn thận...!!!"

Vừa dứt câu thì từ đâu vang lên tiếng thét kinh thiên của ai đó, rồi tiếng gầm rú dữ dội của yêu thú nữa, làm đám người Trần Lâm giật nảy mình.

"Có người?"

Nhiếp Lăng nhanh nhạy bật dậy nghi hoặc hỏi, sau đó quy sang nhìn bốn người Trần Lâm vẻ mặt hứng thú nói:

"Nhanh đi xem thử này, để coi tổ đội nào mà gây động tĩnh lớn đến như vậy chứ."

Trần Lâm cũng không ngăn cản mà cùng đi theo, năm người cùng nhau tiến về hướng phát ra âm thanh.

Truyencv.com