Trần Lâm năm người đứng tại chỗ quan sát bãi chiến trường mình tạo ra, một vùng đất rộng lớn được bao phủ bởi xác thịt pha trộn máu huyết nhầy nhụa kinh tởm vô cùng. "Hô, cuối cùng cũng xong, bọn Hàn Độc ngô công này thật lì lợm, mệt chết Lăng gia ta rồi."
Nhiếp Lăng giải khai dung hợp võ hồn, sau đó ngồi phịch xuống đất vừa thở dốc vừa nói, trận chiến vừa rồi Nhiếp Lăn quá điên cuồng, bao nhiêu sức lực đều dồn vào việc đánh giết nhưng là mệt mà cũng sảng khoái. "Đúng vậy ah, chưa bao giờ ta đánh giết nhiều như thế này, chắc sẽ là một trải nghiệm khó quên đây."
Yến Linh mặt mày hơi tái thở hồng hộc nói, bộ ngực sữa nương theo phập phồng không ngừng, đôi mắt đẹp có chút thõa mãn chi sắc.
"Trần Lâm ngươi mệt không? Cảm ơn chuyện lúc nãy đã giúp đỡ nhé."
Mộc Chi cười ngọt ngào chạy đến bên Trần Lâm ân cần hỏi han, ôm lấy cánh tay Trân Lâm đè vào một bên ngực, làm Trần Lâm không chịu được có chút đỏ mặt như uống rượu xấu hổ. "Sao kiếp trước ta không phát hiện ra chứ, con gái cũng có thứ tốt như vậy ah!!"
Trần Lâm trong lòng tiếc hận, nghĩ tới cảm giác đê mê ở cánh tay mà thầm than không ngớt, sau đó vẻ mặt trấn định không vui không buồn đạo mạo nói:
"Không có gì, là đội trưởng thì đó là trách nhiệm của ta.."
"Ây da, cuộc đời thật bất công ah, thằng bốn hộp sữa thằng không hộp nào, đậu má Trần Lâm tên bỉ ổi, tổ đội có hai người con gái ngươi vơ hết cả hai, ngươi...ngươi có còn cho người khác sống không hả? Vì con cháu họ Nhiếp, ta Lăng đại gia liều chết với ngươi!!!" Nhiếp Lăng nhìn thấy cảnh trước mặt lập tức liền nổi điên kêu gào, sau đó lao vào đấm đá solo với Trần Lâm.
"Bốp!!"
"Binh!!"
"Chát!!" "..."
Trần Lâm cùng Nhiếp Lăng hai tên bay vào đánh nhau túi bụi, bởi vậy ta nói đàn bà là những niềm đau làm con tim chảy máu, nhân tiện kính xin nhắc nhở các anh em đừng dây vào đàn bà, chỉ có đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau mà thôi. "Đồ khốn nạn, ngươi đánh đau thế hả?" Nhiếp Lăng loạng choạng bước đi trách móc Trần Lâm.
Sau một hồi loạn đả với Trần Lâm, Nhiếp Lăng quần áo xốc xếch, mặt mày tóc tai đều tàn tạ cả, rõ là bị Trần Lâm đánh cho kêu cha gọi mẹ.
"Ha ha.....!!"
Chứng kiến bộ dạng sắp chết của Nhiếp Lăng cả đám cười rộ lên vui vẻ. ------
"Viện trưởng! Bọn nó đã giết hết bầy Hàn Độc ngô công rồi, tới đây là kết thúc chứ hả?"
Hàn Thiên Mị phó viện trưởng trong lòng tội nghiệp cho đồ đệ của mình nói, Mộc Chi là đồ đệ bảo bối của cô ah, nhìn thấy đồ đệ của mình cật lực chiến đấu cô thấy rất lo âu. "Bọn chúng cần phải như vậy mới lớn lên nổi, cứ mãi luyện tập trong học viện cũng không khá lên nổi đâu."
Kiếm Thông phó viện trưởng nghiêm khắc nói, quả thực phải để cho học sinh tiếp xúc với chiến đấu cùng yêu thú, như vậy sẽ rèn cho học sinh một tâm tính dũng cảm cùng bình tĩnh trước nguy hiểm. "Còn chưa kết thúc đâu, kịch vui còn tiếp tục nữa, đây mới là màn chính."
Quách Lương viện trưởng cười một cách thần thần bí bí, ánh mắt sáng như sao trời nhìn lấy đám người Trần Lâm, sau đó một tiếng động từ xa phát ra làm người ta sởn cả tóc gáy. "C-récccc!!!"
"C-récccc!!!"
Tâm thần Trần Lâm nhảy lên một cái, trong lòng dự cảm không tốt xuất hiện, một ý nghĩ lập tức hiện lên trong đầu của Trần Lâm.
"Hàn Độc Dực Vương ngô công!!"
"Tất cả mọi người cẩn thận lui lại, nhanh chóng hợp thể võ hồn!!"
Trần Lâm thét lớn một tiếng làm bốn người kia giật mình hoảng nhiên, tuy không biết là gì nhưng là vẫn làm theo lời Trần Lâm lùi lại, võ hồn ấn ký lập tức sáng lên, chớp mắt liền hoàn thành dung hợp võ hồn của mình.
Cả bọn cảnh giác khuôn mặt nghiêm nghị nhìn Trần Lâm khó hiểu, không biết Trần Lâm làm vậy là ý gì nữa.
"Trần Lâm, có chuyện gì sao? Sao tự nhiên lại bắt chúng ta dung hợp võ hồn?"
Nhiếp Lăng tay phải cầm côn thắc mắc hỏi Trần Lâm.
"Tới rồi, chia nhau ra năm phía đi!!" Trần Lâm con ngươi co rút lại, sau đó gấp gáp quát lớn.
"C-récccccc!!"
Rít lên một tiếng hung dữ, một con rết trông khá giống Hàn Độc ngô công bình thường, chỉ là nó to gần như gấp hai lần bình thường, trên lưng lớp vảy to lớn cứng cáp như chiến giáp, khác biệt hơn là hai cặp cánh màu trắng tồn tại trên lưng nó kia. "Viện trưởng à! Cái này sợ có quá sức bọn chúng không chứ chứ hả? Đây là Hàn Độc Dực Vương đấy."
Ẩn mình bên trong bóng tối, Hàn Thiên Mị kinh hãi sắc mặt lo sợ nói.
Hàn Độc Dực Vương khác hẳn Hàn Độc ngô công bình thường, thực lực ít nhất phải võ sư lục tinh sơ kỳ, chưa nói đến nó có bản mạng hồn kỹ rất mạnh mẽ nữa, với cô thì không là gì nhưng chỉ sợ đám người Trần Lâm bọn họ không cách nào chống lại được ah. "Khà khà, kẻ thù càng mạnh thì bọn chúng mới càng phát triển khi chiến đấu, nếu năm người bọn nó biết phối hợp thì giết chết con Hàn Độc Dực Vương này dễ dàng mà thôi." Quách Lương viện trưởng chắp tay sau lưng bình thản biểu tình nói, có vẻ như Quách Lương rất tin tưởng vào đám người Trần Lâm vậy, tư thái thong thả thoải mái vô cùng.
Hàn Thiên Mị nghe vậy cũng đành cắn răng chấp nhận, lệnh của viện trưởng là không thể cãi lại đấy, vẻ mặt lo âu chi sắc quan sát tiếp tình hình.
Ba người phó viện trưởng còn lại cũng không vui không buồn bản mặt, riêng Lãnh Tố Tố một mực lạnh lùng thần sắc, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên tia sáng kín đáo. "C-récccc!!!"
"Phù--!!"
"Phù--!!"
Hàn Độc Dực Vương bay trên không trung bắt đầu dùng bản mạng hồn kỹ, Hàn Sương Chi Độc, từ miệng nó một luồng sương độc màu trắng được phun ra cuồn cuộn như máy bơm hướng về đám người Trần Lâm, Nhiếp Lăng.... "Mộc Chi, dùng võ hồn kỹ đi, Hạ Quân, Nhiếp Lăng tách ra hai bên công kích, Yến Linh ẩn núp chờ thời cơ ra tay."
Trần Lâm nhìn làn sương trắng cuồn cuồn bao phủ tới lập tức quát lớn, sau đó nhanh như chớp liền phân công mọi người dàn trận, sau đó Trần Lâm trên thân xích sắc lôi điện cường liệt bạo động, khí thế lập tức tăng cao thủng trời, mái tóc tím phiêu lãng trong gió bá khí vô cùng, tiếp theo sau đó Trần Lâm động tác như cắt, một con xích sắc lôi long há mồm gầm rú dữ tợn bay vòng quanh người. "Nhất Long Kinh Thiên!!"
Cùng lúc đó Mộc Chi phía trước người ngay tức thì một bông hoa sen mười hai cánh cháy đỏ rực như lửa than đang xoay vòng liên hoàn, sau đó khẽ hô một tiếng, bông hỏa sen diễm lệ cũng bắn tới kết hợp với xích sắc lôi long phá vỡ màu trắng sương độc của Hàn Độc Dực Vương. "Liệt Hỏa Phần Liên!!"
"Hưu...hưu!!!"
Khí tức của chiêu thức bạo liệt không khí tạo thành những tiếng hưu hưu như phong quyển.
"Tạch...tạch...tạch!!!"
"Xèo....xèo...xèo!!!"
Lôi long cuồng mãnh càn quét từng lớp sương độc, từng lớp từng lớp lần lượt bị lôi điện hủy diệt nổ tách tách như con muỗi bị dính vào vợt muỗi vậy, mùi khét tỏa ra ngập tràn vùng trời.
Đóa hỏa sen của Mộc Chi cũng hiệu quả không kém, dùng nhiệt độ nóng như dung nham núi lửa băng vào làn sương độc, làn sương độc gặp phải hỏa sen lập tức như cục băng bị nấu tan chảy hết cả. Bỗng chốc toàn bộ lớp sương độc của Hàn Độc Dực Vương đã hoàn toàn bị tiêu diệt. "Chết đi con bọ xấu xí kia, nhận Lăng gia một côn!!"
"Chấn Thiên Thập Nhị côn!!"
" Quét Ngang Bát Hoang!!"
Nhiếp Lăng bên cạnh đột kích bất ngờ, côn sắt quét một đường cong thẳng phía trước.
"Rốp...rốp...rốp...!!!"
Hàng chân xum xuê như tóc của Hàn Độc Dực Vương cứ như vậy mà gãy nát, đầu côn đi tới đâu thì những cái chân mỏng manh cứ theo đó mà gãy nát.
"C- récccccc!!!"
Hàn Độc Dực Vương đau thấu xương tủy rít lên một tiếng thảm thiết chói tai.
"Hạ Quân, cơ hội!!!"
Nhận thấy Hàn Độc Dực Vương nhất thời bị thương bởi đòn đánh của Nhiếp Lăng, lúc này bên kia Hạ Quân là thuận lợi ra tay nhất, Trần Lâm liền kinh hô nhắc nhở Hạ Quân. "Tuyệt Hàn Chi Trảm--!!!!"
Không nói hai lời, Hạ Quân sắc mặt lạnh lùng lập tức thi triển võ hồn kỹ, thanh kiếm trong tay Hạ Quân sáng trắng rực lên, sau đó một hư ảnh thanh thần kiếm khổng lồ dài năm mét y hệt ấn ký võ hồn của Hạ Quân xuất hiện, Hạ Quân trên tay như cầm khổng lồ thần kiếm một nhát lạnh lùng mà cô độc hung hăng trảm xuống thân Hàn Độc Dực Vương. "Phập--!!"
Lưỡi kiếm sắc bén như cắt đôi thương khung theo đó cắt xuống, nghe phập một tiếng, trên lưng Hàn Độc Dực Vương lớp giáp cứng như sắt đá đã bị chẻ làm hai, lưỡi kiếm cắt xuống một nữa người, dòng máu xanh lục ghê tởm phun ra tung tóe như vòi nước. "Mẹ nó, vậy mà không đứt!!"
Hạ Quân thu kiếm lui lại, lông mày cau lại khó chịu chửi tục một tiếng, đấy là toàn lực mạnh nhất một kích của hắn rồi, cứ ngỡ sẽ trảm Hàn Độc Dực Vương làm hai khúc, ai ngờ chỉ chém đứt được nửa người mà thôi. "Récccccccccc--!!!!"
Hàn Độc Dực Vương bốn cánh vẫy mạnh, cái miệng đầy răng sắc nhọn như dao đau đớn rú lên một tiếng kinh thiên, sau đó điên cuồng phẫn nộ ánh mắt nhắm về hướng đám người Trần Lâm như chuẩn bị làm cái gì đó. "Hạ Quân, Mộc Chi tập trung lại đây!!"
Trần Lâm hai mắt mở to nghiêm trọng, Hàn Độc Dực Vương chuẩn bị thi triển bản mạng hồn kỹ thứ hai rồi, Phong Dực trảm!!!.
Dứt lời sau đó, Hạ Quân cùng Mộc Chi lập tức nghe theo Trần Lâm tập trung đứng gần nhau.
"Nhiếp Lăng ngươi dùng võ hồn kỹ che chắn cho Yến Linh, còn ba người chúng ta cùng nhau dùng võ hồn kỹ chống đỡ, nó sắp công kích rồi."
Trần Lâm bình tĩnh nhanh chóng phân công từng người, sau đó Chiến thần quyết thôi động đến cực hạn, Trần Lâm khí thế bộc phát đến chí cực, xích sắc lôi điện trên người điên cuồng bạo tạc ra xung quanh, sau đó hai tay kết ấn rồi mở, động tác không nhanh không chậm thành thục vô cùng, sau đó một con xích sắc lôi long dữ tợn vô cùng xuất hiện. "Đứng sau ta!!"
"Kim Cương Thần Viên!!"
Nhiếp Lăng đứng trước người Yến Linh rồi sử dụng võ hồn kỹ của mình, ngay lập tức da thịt hóa thành vàng óng cứng cáp như đá vững chãi đứng đó.
"C-réccccc!!!"
"C-récccccccc!!"
Hàn Độc Dực Vương dùng toàn bộ sức mạnh còn lại thi triển cuối cùng một chiêu bản mạng hồn kỹ, Phong Dực Trảm!!.
"Hưu--!" "Hưu--!!"
Bốn cánh Hàn Độc Dực Vương quạt mạnh, từ đó bắn ra vô số lưỡi dao gió vô hình xung quanh mình, hàng ngàn hàng vạn lưỡi dao gió sắc bén như dao cạo dùng tốc độ ánh sáng tàn phá xung quanh, cũng có hàng nghìn lưỡi dao gió hướng về đám người Trần Lâm bắn tới, nghe âm thanh thôi mà lạnh cả xương sống rồi. "Nhất Long Kinh Thiên!!"
"Liệt Diễm Phần Liên!!"
"Tuyệt Hàn Chi Trảm!!"
Ba võ hồn kỹ mạnh mẽ cùng lúc tung ra, phong nhận tàn nhẫn phủ xuống, võ hồn kỹ hùng mãnh đánh lên, cả hai bên cứ thế trực tiếp giao phong. ............
Bên kia Nhiếp Lăng hai tay trùm lấy Yến Linh, quay lưng lại đỡ lấy những lưỡi dao sắc bén của Hàn Độc Dực Vương.
"Cốp..cốp!!"
Tiếng va chạm của lớp da cứng cỏi Nhiếp Lăng với phong nhận vang lên liên hồi.
"Xoẹt--!!" "Phập--!!"
Trên lưng Nhiếp Lăng lớp áo chớp mắt liền bị cắt tan tành thành nhiều mảnh, sau đó lớp da cứng như đá đã xuất hiện vết cắt khá sâu, máu đỏ cứ chảy thành dòng len qua ngực nhỏ xuống khuôn mặt Yến Linh. "Nhiếp...Nhiếp Lăng, ngươi bị thương?"
Yến Linh sờ lên ngực Nhiếp Lăng mà bàn tay đầy máu run rẩy, cô mở mắt trừng lớn nhìn Nhiếp Lăng toàn thân phủ máu khuôn mặt có chút tái nhợt vì mất máu, bỗng nhiên hai hàng lệ như thủy tinh cứ như vậy rơi xuống, trong lòng cô lúc này ngổn ngang cảm xúc lẫn lộn, tự nhiên thấy Nhiếp Lăng vì mình bị thương trong lòng cô lại đau đớn khó hiểu. "Khụ khụ, ta không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, vì cô ta chịu được mà."
Nhiếp Lăng thấy Yến Linh đau lòng khóc thút thít lập tức trong lòng nghĩ ra lưu manh ý nghĩ, tuy vết thương do phong nhận của Hàn Độc Dực Vương khá nhiều nhưng là không nặng mấy, chỉ là do nhiều vết thương quá nên máu mới rỉ ra nhiều như vậy, sẵn tiện đây dùng vết thương của mình để cua gái cũng tốt. "Khụ..khụ!!"
"Hu hu...đừng làm ta sợ ah tên khốn, ngươi mà có chuyện gì thì ta liều mạng với Trần Lâm đó."
Nhiếp Lăng lấy tay quệt máu lên miệng giả vờ bị thương ho đau đớn, làm như vậy Yến Linh càng lúc càng thương tâm hơn nữa, đột nhiên ôm chầm lấy Nhiếp Lăng, bộ ngực sữa ngạo nghễ cứ như vậy dán chặt vào ngực Nhiếp Lăng làm hắn phía dưới túp lều tranh đều đã dựng lên rồi, trong lòng đê mê thầm cảm ơn Trần Lâm không ngớt, mỹ nhân trong ngực đây chứ đâu nữa ah. "Phành!!!"
"Ầm--!"
Lúc này phía bên kia hai luồng sức mạnh kinh khủng va chạm, một tiếng nổ chấn động thiên địa vang lên, một mảnh không gian như bị rung chuyển dữ dội, bán kính hai mươi mét xung quanh cây cối đều bị phá nát hết rồi, phong nhận tiêu tán bụi bay mịt mù.
Ba người Trần Lâm cũng bị kình lực của vụ nổ chấn bay về sau, nhưng rất may là không có bị thương tích gì.
"Yến Linh!! Nhanh chóng kết thúc nó đi!!"
Trần Lâm nằm dưới đất quay sang quát lớn, Hàn Độc Dực Vương bây giờ chính là nỏ mạnh hết đà, nhân cơ hội này phải lập tức tiêu diệt, Trần Lâm đã tính tới khoảnh khắc này từ đầu rồi.
Yến Linh cùng Nhiếp Lăng đang ôm nhau lập tức bị giật mình bởi tiếng quát của Trần Lâm, Yến Linh lập tức đẩy Nhiếp Lăng ra, lấy tay dụi dụi đôi mắt ngọc đỏ hỏn, khuôn mặt đã ửng hồng như phấn thẹn thùng, sau đó lăng không bay tới Hàn Độc Dực Vương một dao hướng đầu nó mà tàn nhẫn cắt xuống. "Chết đi!!"
"Phập--!!"
Một nhát cắt ngọt lịm, cái đầu của Hàn Độc ngô công lập tức bay lên không trung xoay vòng rồi rơi xuống đất, nửa thân sau cũng rơi theo sau nơi vết cắt máu xanh còn cuồn cuộn phun ra, chết không còn chết lại được nữa.
Truyencv.com
Chương thứ 3 như đã hứa. Mn ghé qua nhớ đừng quên vote hoặc like fb nhé. Cảm ơn mn! Mn đọc truyện vui vẻ!
Năm mới bình an!!!