Chương 37: Nắm Đấm Tiếp Khách!

Nương theo tiếng quát của Trần Lâm, cả bọn đang ngủ lập tức mở mắt nhìn Trần Lâm không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Trần Lâm à, Lăng gia ngươi đang mơ đến đoạn cao trào cớ chi ngươi lại làm cho ta tỉnh rồi, con mẹ ngươi Lăng gia ta liều mạng với ngươi!!." Nhiếp Lăng mắt nhắm mắt mở còn chưa tỉnh ngủ phẫn uất kêu gào. "Ngủ cái đầu khỉ vàng nhà ngươi, nếu không muốn chết nhanh nhanh chuẩn bị chiến đấu, cả ngàn con Hàn Độc ngô công đang chờ ngươi ngoài kia kìa."

Trần Lâm mặt mày nghiêm túc quát lớn, làm Nhiếp Lăng đang mê man lập tức tỉnh táo đứng dậy chạy ra nhìn.

Hạ Quân, Yến Linh cùng Mộc Chi hớt hãi nhanh chóng đứng dậy đi tới gần Trần Lâm.

Tất cả nhanh chóng tập trung chứng kiến cảnh tượng kinh khủng bên ngoài.

"Cái này, chí ít phải cả ngàn con, làm sao bây giờ đây Trần Lâm?."

Yến Linh kinh hãi nhìn bầy rết đông như kiến đang bò dần về phía mình, mặt mày xám ngắt ngay lập tức lo lắng hỏi Trần Lâm.

"Đúng vậy, theo ta biết thì bọn chúng đều là tam tinh võ sư thực lực đó, số lượng đông như thế này...."

Mộc Chi cũng không cách nào giữ bình tĩnh, lông mày nhíu sâu e sợ nói.

Trần Lâm trầm mặc chốc lát rồi quay sang bình tĩnh nói với bốn người: "Bây giờ có hai lựa chọn, một là cùng nhau chiến đấu, hai là chấp nhận bỏ cuộc, các ngươi có năm giây lựa chọn." Trần Lâm nhận thấy đàn Hàn Độc ngô công này có chút không bình thường, đáng lẽ chúng phải sống ở vách núi hay hang sâu lạnh giá mới đúng, sao tự nhiên lại bò cả đàn tới nơi này.

Nhưng là đây là thí luyện học viện, Trần Lâm có thể chiến cũng có thể bỏ cuộc, nếu bỏ cuộc thì sẽ có lão sư của học viện giải cứu, nhưng đồng nghĩa với mất đi tư cách tiếp tục thí luyện ah, Trần Lâm thì sao cũng được, nói thật đám này Hàn Độc ngô công chưa đủ sức làm hắn chùn bước, nhưng mà đây là tổ đội thí luyện, bất đắc dĩ hắn phải dựa trên ý kiến tất cả mọi người. ----------- Trong đêm tối............

"Viện trưởng, làm như vậy có quá sức tụi nó không?"

Hàn Thiên Mị đăm chiêu ánh mắt từ trong bóng tối nhìn ra nói.

Lúc này năm người quyền lực nhất học viện đang ẩn mình trong bóng tối quan sát, bầy Hàn Độc ngô công này cũng là do viện trưởng Quách Lương dùng thủ đoạn dẫn tới ah. "Không hề, như vậy bọn nó mới tung hết thủ đoạn ra mà chiến đấu, vô hình kích phát tiềm lực của bọn chúng đến tối đa, nếu nguy hiểm thì ta ra tay cứu, không phải lo lắng." Quách Lương thú vị ánh mắt quan sát, xem thử Trần Lâm bọn hắn quyết định như thế nào.

Dù sao nếu có nguy hiểm thì Quách Lương liền ra tay cứu giúp, chứ năm người bọn hắn chính là bảo bối của học viện ah, hắn sao dám để đám Trần Lâm xảy ra trục trặc được. -- Lúc này bên trong hang động........

Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ kĩ càng....

"Ta lựa chọn chiến!!" Hạ Quân hai mắt sắc bén như lợi phong, một thân chiến ý tỏa ra ngút trời, khuôn mặt dũng cảm không chùn bước kiên quyết nói. "Ta mà thua ngươi sao, ta cũng chiến!!" Nhiếp Lăng ngay sau đó quệt mũi một cái hừ lạnh nói, sau đó nộ khí xung thiên chiến ý đại phát ngập trời, bộ dáng như một chiến thần sẵn sàng ra trận tham chiến vậy.

Yến Linh cùng Mộc Chi băn khoăn nhìn nhau một chút rồi mỉm cười rạng rỡ nói:

"Chúng ta cũng chiến!"

Trần Lâm chứng kiến tinh thần của bốn người đều không sợ hãi, trong lòng lập tức hưng phấn theo, cười đầy tự tin nói:

"Vậy được, cùng chiến thôi!!"

Nói rồi Trần Lâm quay sang nhìn bầy Hàn Độc ngô công phía trước, nở một nụ cười quỷ dị, sau đó trước ngực võ hồn ấn ký một màu đỏ rực xuyên thấu màn đêm lóe lên. "Diệt Thiên Thần Lôi."

Cùng lúc đó bốn người kia cũng không chậm chạp chút nào.

"Kim Mao Thần Vương!!"

"Tịch Hàn Thần Kiếm!!"

"Nguyệt Dạ U Linh!!"

"Băng Hỏa Thanh Liên!!"

Hang động lập tức bị bao trùm bởi những ánh sáng đầy màu sắc, chớp mắt năm người liền hoàn thành dung hợp võ hồn.

Khí tức khủng bố của bốn cái tôn cấp và một cái không rõ cấp bậc võ hồn hòa quyện vào nhau tỏa ra bên ngoài, bầy Hàn Độc ngô công bước đi lập tức khựng lại. "Đó chính là võ hồn của Trần Lâm?"

Yến Linh cùng Mộc Chi ngạc nhiên nhìn chằm chằm Trần Lâm quanh thân phủ đầy lôi điện, không ngờ Trần Lâm lại là nguyên tố võ hồn.

"Ha ha, Lăng gia ta sung sức quá rồi đây, đám côn trùng này, xem sự lợi hại của Lăng gia!!."

Nhiếp Lăng thân hình to lớn, trên đầu một nhỏm tóc biến thành màu vàng, một tay cầm côn sắt hung hãn chiến ý hô lớn, sau đó không chờ đợi ai liền như tên bắn hướng bầy Hàn Độc ngô công băng tới, lập tức từng con Hàn Độc ngô công bị côn sắt nặng nề đập nát. "Cái tên này thật là.., lên thôi!!"

"Đại Lực Trấn Ma quyền!!"

Trần Lâm người đầy xích sắc lôi điện hừ một tiếng, Chiến thần quyết được vận lên, hai tay hóa quyền như viên đạn phóng tới giữa bầy Hàn Độc ngô công mà đánh. "Cô Hàn Cửu kiếm!!!"

Hạ Quân lúc này toàn thân hàn khí bức người, tay phải rút kiếm sau lưng, lạnh nhạt khuôn mặt như một cơn gió lướt tới bầy Hàn Độc ngô công mà chém giết, lưỡi kiếm sắc bén cùng chiêu thức nhanh nhẹn bao quát tạo cho người ta một sự cô lập không thể né tránh được, từng con Hàn Độc ngô công bị chém như cắt dưa thái rau, thế công vô địch.

Bên kia hai cô gái......

"Liệt Hỏa Phần Liên!!"

Mộc Chi cánh tay phải rực rỡ hỏa diễm, cánh tay trái thì lạnh lẽo băng giá, cô vừa thi triển võ hồn kỹ của mình, một ngọn lửa hình bông hoa sen mười hai cánh được đánh ra, ngay lập tức một đám gần chục con Hàn Độc ngô công bị thiêu chết, uy lực vô cùng. "Xoẹt--!" "Xoẹt--!!"

Yến Linh như một u linh thực thực ảo ảo lúc ẩn lúc hiện tha hồ chém giết Hàn Độc ngô công, ẩn núp chính là ưu thế của võ hồn Nguyệt Dạ U Linh, dưới ánh trăng lúc này trình độ ẩn thân của cô lại tăng thêm một phần lớn nữa, Hàn Độc ngô công cứ thế lần lượt bị chém giết không hề hay biết. "Phụt!!"

Bên kia Nhiếp Lăng vừa dùng một côn đập nát đầu một con Hàn Độc ngô công, máu huyết nhầy nhụa kinh tởm không thôi.

"Kim Cương Thần Viên!!"

Quát lớn một tiếng, Nhiếp Lăng trực tiếp sử dụng võ hồn kỹ của mình, toàn thân lập tức biến thành màu vàng sáng chói, trông cứng cáp như kim loại, Hàn Độc ngô công cũng cắn không lủng được lớp da vàng óng đó. "Nhận của Lăng gia một côn..."

Sau đó tiếp tục điên cuồng chém giết không biết trời trăng mây gió, kệ mẹ tất cả chế độ được bật lên.

"Coi chừng...!"

"Tạch..tạch..!!!!" Trần Lâm lúc này vội kinh hô một tiếng, su đó trên tay đã nắm một con Hàn Độc ngô công đã bị cháy đen. "Cảm...cảm ơn ngươi!!"

Mộc Chi hai má thoáng hồng, sau đó có chút ngại ngùng nghiêng đầu cảm ơn, cô mãi đánh nên không để ý một con Hàn Độc ngô công từ phía sau đánh lén, may mà Trần Lâm ra tay, nếu không cô đã bị cắn nhiễm độc rồi. "Không có gì, chú ý hơn một chút, đám rết độc này ngửi thấy mùi máu đồng loại nên rất điên cuồng, cẩn thận đấy."

Trần Lâm vẻ mặt nghiêm trọng nhắc nhở Mộc Chi, sau đó tiếp tục lao vào đánh giết.

"Tuyệt Hàn Chi Trảm!!"

Góc phía bên kia, Hạ Quân hay tai giơ cao kiếm, sau đó võ hồn kỹ cũng được thi triển, hư ảnh một thanh kiếm lạnh giá to lớn hiện lên, sau đó Hạ Quân một trảm như cắt đôi thiên địa trảm xuống một bầy đông đảo Hàn Độc ngô công, ngay lập tức đám Hàn Độc ngô công bị chặt làm hai khúc máu dịch văng tung tóe.

Năm người hăng hái chém giết không ngừng nghỉ, cả ngàn con Hàn Độc ngô công lập tức giảm đi chóng mặt, chỉ trong nửa tiếng mà hơn năm trăm con bốc hơi, bên ngoài bốn phó viện trưởng cũng bị chấn kinh tâm linh. "Viện trưởng...bọn chúng...đây là thực lực của bọn chúng sao? Chúng ta làm sư phụ mà cũng không biết bọn nó mạnh như vậy ah.!"

Bên trong bóng tối, bốn phó viện trưởng khiếp sợ sắc mặt ngập ngừng nói.

"Ha ha, thì ta đã nói rồi đấy thôi, bốn người các ngươi đừng xem thường tiềm lực của bọn chúng, học viện chúng ta có khởi sắc hay không đều là do bọn chúng đấy." Quách Lương hài lòng tán dương đám người Trần Lâm, sau đó sâu kín ý tứ khẽ nói, rồi tiếp tục quan sát trận chiến chưa có hồi kết.

"Đại Lực Phục Ma quyền!!"

"Đại Lực Trấn Ma quyền!!" "............."

Trần Lâm khí thế ngập trời hung hãn đánh tan tành đám Hàn Độc ngô công, cứ quyền đi tới đâu thì Hàn Độc ngô công theo đó nằm xuống, giết như một cái máy gặt lúa.

Nhiếp Lăng nhìn Trần Lâm đại hiển thần uy mà trợn mắt ngoác mồm, Kim Mao Thần Viên của hắn nổi tiếng hung mãnh chí cực, mà sao vẫn thấy không bằng Trần Lâm, Nhiếp Lăng trong lòng buồn bực không thôi. "Tên khốn Trần Lâm, Lăng gia đua với ngươi, đừng hòng vượt mặt ta."

Nhiếp Lăng chửi một tiếng kinh thiên, sau đó nộ khí bạo phát, gầm một tiếng, một người một côn điên cuồng đánh giết, tốc độ không thua kém Trần Lâm chút nào.

Chưa bao giờ bọn hắn hăng hái như lúc này, Trần Lâm càng đánh càng sung, Chiến thần quyết cấp tốc vận dụng, chiến khí một lúc càng được áp súc càng nhiều, tu vi cứ thế tiến triển từng chút một. "Nhất Long Kinh Thiên!!"

"Liệt Diễm Phần Liên!!"

"Tuyệt Hàn Chi Trảm!!"

Cuối cùng một đám ngô công còn lại, Trần Lâm, Hạ Quân, Mộc Chi ba người ba phía thi triển một lần võ hồn kỹ cùng đánh vào đám Hàn Độc ngô công.

Một con xích sắc lôi long giận dữ cuồng mãnh, một đóa hỏa liên mĩ lệ mà nguy hiểm, một nhát kiếm lạnh giá cô độc mà sắc bén.

"Phành--!!"

Một tiếng nổ vang trời chấn động một vùng thiên địa vang lên, bầy Hàn Độc ngô công cuối cùng cũng bị nổ thành tro tàn không còn một mống.

Truyencv.com

Năm mới đạo hũu nào ghé qua xin bỏ chút tg vote 5* hoặc like fb cho mình nhé. Cảm ơn mn!! Mn đọc truyện vui vẻ!!!

Năm mới bình an!!!