Sáng hôm sau, những làn nắng ấm áp bao trùm thiên địa, vạn vật bắt đầu một ngày mới thì ở Trần gia......
" Tiểu Thanh, gia tộc là có chuyện gì mà trở nên ồn ào như vậy?"
Bên ngoài căn phòng của mình, Trần Lâm ngăn lại một cô gái người giúp việc, chau mày thắc mắc khẽ hỏi.
Bởi vì sáng này, Trần Lâm nhìn thấy mọi người trong gia tộc bàn tán chuyện gì đó khá nhiệt tình, nhưng Trần Lâm có thoáng nghe thấy tên mình, trong lòng liền đoán chắc chắn có liên quan đến mình, Trần Lâm cũng tò mò muốn hiểu rõ mọi chuyện.
" Đại..đại thiếu gia?"
Cô gái tên tiểu Thanh giật bắn mình trố mắt hỏi ngược lại Trần Lâm.
Quả thật Trần Lâm lúc này khác một trời một vực với hôm trước, tiểu Thanh nhất thời không nhận ra liền hoảng sợ tránh xa ra.
" Phải, chính là ta đây, không phải sợ." Trần Lâm nghiêm túc gật đầu đáp.
" Đại thiếu gia, ngươi làm sao lại như thế này, ngươi nhuộm tóc sao?" Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Lâm, tiểu Thanh vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm rồi kinh nghi hỏi.
" À ha, ta đột nhiên cảm thấy hứng lên nên nhuộm chơi vậy thôi, mà trả lời ta, gia tộc là đang xảy ra chuyện gì thế hả?" Trần Lâm à một tiếng đồng ý rồi nhanh hỏi sang chuyện khác.
" Đại thiếu gia không biết sao? Người của Nhạc gia đến thông báo chuyện Nhạc San chuẩn bị đi Thiên Hồn học viện, còn chuyện khác thì tiểu tì không biết nữa." Tiểu Thanh thật thà kể rõ những gì mình biết cho Trần Lâm nghe.
Nhạc gia chính là gia tộc giao hảo lâu đời với Trần gia, cũng là ngang hàng với Trần gia tồn tại ở Thiên Vẫn thành này.
Còn Nhạc San trong ấn tượng của Trần Lâm là con gái của Nhạc Phong con trai trưởng của Nhạc Kiên chủ gia tộc Nhạc gia, bằng tuổi Trần Lâm, lúc nhỏ rất hay chơi đùa một tiếng huynh hai tiếng huynh cùng với Trần Lâm, còn được trưởng bối hai nhà hứa hôn cho hai đứa, sau này lớn lên Nhạc San tương lai sẽ thành vị hôn thê của Trần Lâm.
Nhưng là hai năm trước Nhạc San thức tỉnh võ hồn, nghe đâu là cấp mười võ hồn Tham Băng Hồng liên, trở thành siêu cấp thiên tài của Nhạc gia, mà Trần Lâm mười tuổi vẫn chưa thấy thức tỉnh võ hồn, dần dần cô gái tên Nhạc San kia cũng không thèm chơi đùa cùng Trần Lâm nữa, thậm chí ra đường còn không thèm nhìn mặt Trần Lâm, rõ ràng là cố ý tránh mặt Trần Lâm, đều giống người khác cũng coi Trần Lâm là phế vật.
Võ hồn cũng phân chia theo cấp bậc mạnh yếu khác nhau từ cấp một đến mười hai, trên cấp mười hai là Vương cấp võ hồn, trên Vương cấp chính là Hoàng cấp võ hồn, còn trên Hoàng cấp chính là Đế cấp võ hồn.
Mười hai cấp võ hồn đã là siêu cấp thiên tài ở Thiên Vẫn thành, còn Vương cấp thì trăm năm Thiên Vẫn thành mới xuất hiện một người, tương truyền trên Vương cấp thì cả An Nam quận nghìn năm nay chưa xuất hiện ai cả, có thể thấy độ hiếm của nó như thế nào rồi đó, những người mang Vương cấp trở lên võ hồn nếu không chết yểu thì đều trở thành khinh thường bát phương một nhân vật cả.
Nhưng chỉ là đối với ở đây mà thôi, kiếp trước Trần Lâm đi vô số đế quốc cùng rất nhiều đại lục, cũng chứng kiến biết bao thiên tài mang Vương cấp thậm chí Hoàng cấp võ hồn, nhưng mấy ai trưởng thành đạt tới Võ Hoàng thậm chí Võ Đế, kiếp trước đi đến Võ Hoàng cấp độ Trần Lâm cũng phải dựa vào một thân đầu óc cùng lớn lên trong máu lửa mới được, mặc dù chỉ là thập cấp võ hồn mà thôi, con đường trở thành cường giả cũng không thể dựa vào võ hồn được, phải có rất nhiều yếu tố tạo nên một cường giả, võ hồn cũng chỉ là một thứ quan trọng trong tất cả mà thôi.
Dựa vào lời kể của Tiểu Thanh, Trần Lâm thời khắc liền đoán được mục đích của Nhạc gia tới đây là gì.
Nhạc gia đây là muốn lấy cớ Nhạc San chuẩn bị tiến nhập Thiên Hồn học viện để phá bỏ hôn ước giữa Trần Lâm cùng Nhạc San đây mà.
Bởi vì Trần Lâm không thể thức tỉnh võ hồn, nếu Nhạc San gia nhập Thiên Hồn học viện thì căn bản là hôn nhân này không thành.
Thiên Hồn học viện là lớn nhất học viện ở An Nam quận rồi, Thiên Vẫn thành lứa trẻ nếu thức tỉnh võ hồn đều thi vào Thiên Hồn học viện, nếu đậu được trở thành học viên ở đó thì ắt hẳn nhất phi trùng thiên.
Nhạc San thức tỉnh mười cấp võ hồn chắc hẳn nắm chắc mười phần lọt vào Thiên Hồn học viện rồi, phải nói Nhạc gia dùng cách này thật không có sai sót gì, vừa hợp tình hợp lý lại khôn làm mất hòa khí hai bên, ai bảo Trần Lâm không thể thức tỉnh võ hồn làm chi?
" Vậy à, ta biết rồi, cảm ơn tiểu Thanh, ngươi đi được rồi."
Trần Lâm gật gù hiểu ra, nhẹ nhàng bảo tiểu Thanh rời đi, còn hắn cũng hướng tới đại viện Trần gia mà tới.
Đại viện Trần gia là nơi tiếp ngoại khách gia tộc, hẳn là giờ này người Nhạc gia cùng người Trần gia đều có mặt ở đó rồi.
Khoảng hai phút đi bộ, Trần Lâm rốt cuộc cũng có mặt tại đại viện.
Đánh giá một lượt ở đây, Trần Lâm thấy phía Trần gia có ông nội hắn Trần Minh, cha hắn Trần Hải cùng mẹ là Lệ Tâm Lan, còn có thúc thúc Trần Mạc cùng cô cô Trần Ly.
Nhìn phía Nhạc gia, Trần Lâm chỉ thấy Nhạc Kiên là ông nội của Nhạc San chủ Nhạc gia, Nhạc San cùng cha là Nhạc Phong đang ngồi đó.
Trần Lâm thấy bầu không khí có vẻ đang căng thẳng phức tạp, bộ dáng của Trần Minh cùng mọi người phía Trần gia khá khó coi, có vẻ là đúng như suy nghĩ của Trần Lâm rồi.
Không chần chừ nữa, Trần Lâm bình thản bước vào đại viện trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
" Ông nội, cha mẹ, thúc thúc, cô cô, chào Nhạc Kiên gia gia, Nhạc Phong thúc thúc, San muội muội."
Bước vào đại viện, Trần Lâm bộ mặt không chút biểu tình thản nhiên chào mọi người có mặt tại đây.
" Lâm nhi..ngươi sao lại tới đây..!"
Trần Minh cùng mọi người có mặt đều giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của Trần Lâm.
" Lâm nhi, chỗ này không có chuyện của ngươi, mau đi về phòng đi."
Trần Hải hắng giọng đuổi Trần Lâm rời đi, dường như không muốn Trần Lâm chứng kiến diễn biến tiếp theo.
" Đại ca, Lâm nhi dù sao cũng là người liên quan, cứ để nó ở đây đi."
Lúc này Trần Mạc cùng Trần Ly hai người lên tiếng khuyên can Trần Hải, sau đó hướng ánh mắt về phía Trần Minh chờ đợi quyết định.
Trần Minh trầm mặc một lúc sau đó khẽ thở một ra một hơi, sau đó gật đầu nói:
" Hai đứa nó nói đúng đó Hải nhi, cứ để Lâm nhi ở lại đi, dù gì trước sau nó cũng biết mà thôi."
Do dự một lát sau cuối cùng Trần Hải cũng đành thở dài chấp thuận, sau đó hướng Trần Lâm đầy thâm ý nói:
" Được rồi, Lâm nhi ngươi ngồi đi, tí nữa phải giữ bình tĩnh mới được."
" Vâng, ta biết rồi cha."
Trần Lâm cũng hiểu ý Trần Hải, nhưng là vẻ mặt mộ mực trầm ổn gật gù, sau đó ngồi xuống nhìn về phía Nhạc gia ba người.
Sau khi Trần Lâm ngồi xuống, Trần Minh cũng lạnh nhạt giọng nói hướng về Nhạc gia:
" Nhạc Kiên lão già ngươi, có chuyện gì mau nói, có rắm mau thả đi, ta không có nhiều thời gian đâu."
Đối với thái độ không mấy thân thiện của Trần Minh, bên kia Nhạc gia Nhạc Kiên cũng không có cử chỉ gì nóng nảy mà vẫn trầm tĩnh khuôn mặt, trầm ngâm phút chốc, Nhạc Kiên bắt đầu lộ ra bộ mặt của mình.
" Trần Minh lão già, ắt hẳn ngươi cũng biết San nhi nhà ta thức tỉnh mười cấp võ hồn vào năm chín tuổi đi?"
Nhạc Kiên mập mờ không rõ ý tứ hỏi Trần Minh.
" Đương nhiên biết, cái đó còn phải hỏi sao? Ngươi không định đến đây để nói những chuyện này chứ?"
Trần Minh vừa nghe liền nhận ra ý tứ Nhạc Kiên là muốn nói cái gì, nhưng là vẫn giả vờ không hiểu hỏi ngược lại Nhạc Kiên.
" Lão cứ từ từ, như lão biết đấy, San nhi từ lúc võ hồn thức tỉnh đến nay đã ba năm rồi, thực lực cũng đã đạt đến cửu tinh võ sĩ, là nhất đẳng thiên tài thế hệ Nhạc gia, mà Trần Lâm nhà ngươi mười hai tuổi đến giờ vẫn chưa có thức tỉnh võ hồn a."
Nhạc Kiên bộ dáng khoan thai chậm rãi nói, cuối câu ngưng lại một chút rồi đầy ý vị nhìn Trần Lâm nói.
" Trần Lâm nhà ta chưa thức tỉnh võ hồn thì sao? Chuyện này có liên quan gì đến ngươi?" Trần Minh tức giận, ánh mắt đầy lạnh lẽo hỏi.
Đây là việc hắn không muốn người khác nhắc đến nhất, Nhạc Kiên động chạm đến vô tình làm Trần Minh lập tức phát tác.
" Ha ha, ta đúng là không liên quan, nhưng là San nhi thì có liên quan, ngươi cũng biết từ nhỏ hai nhà chúng ta đã định hôn ước cho hai đứa nó...nhưng mà...San nhi nhà ta là một nhất đẳng thiên tài Nhạc gia, mười ngày nữa là Thiên Hồn học viện chiêu sinh, San nhi cũng là được đặc cách trở thành Thiên Hồn học viện một thành viên, là cành vàng lá ngọc, ngươi thấy Trần Lâm cháu ngươi có xứng đáng với nó không chứ hả?"
Nhạc Kiên cười một tiếng đầy giễu ý, sau đó khuôn mặt liền nghiêm túc trở lại nhìn về phía Trần gia người nói.
" Ngươi...ý ngươi là cháu ta không thể thức tỉnh võ hồn nên ngươi muốn lật lọng đổi ý?"
Trần Minh nghe xong liền lửa giận đầy người đứng dậy, đây chính là mục đích thật sự Nhạc gia đến đây, Trần Minh không thể không tức giận được, rõ ràng trước đây là Nhạc gia chủ động hứa hôn trước, vậy mà chỉ vì Trần Lâm không thể thức tỉnh võ hồn liền lật lọng hối hôn, đây rõ ràng là muốn đánh rơi Trần gia toàn bộ mặt mũi.
" Nhạc Kiên thúc thúc, Lâm nhi dù chưa thức tỉnh võ hồn nhưng là không có nghĩa sẽ không thức tỉnh, với lại nó là Trần gia đại thiếu gia, thúc nói vậy chẳng lẽ là muốn hối hôn?"
Trần Hải ngồi đó cũng không nhịn được cũng bức xúc nói ra, nhưng là lời nói vẫn kính trọng xưng một tiếng Nhạc Kiên thúc thúc.
" Đúng vậy, Trần Lâm dù gì cũng là Trần gia chúng ta Đại thiếu gia, dù không thức tỉnh thì hắn vẫn là Trần gia đại thiếu gia, các ngươi không thấy như vậy là quá đáng sao?"
Hai người cô cô Trần Ly cùng thúc thúc Trần Mạc cũng đồng tình với Trần Hải, lập tức ra mặt lên tiếng bênh vực Trần Lâm.
" Hừ, cái gì Trần gia đại thiếu gia, chỉ là một tên phế vật không thể thức tỉnh võ hồn, cũng đòi xứng với San nhi? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nằm mơ. Mấy hôm trước Triệu gia đã chủ động cầu hôn San nhi chúng ta, chúng ta đã chấp nhận rồi, các ngươi cũng là đừng mơ mộng hão huyền nữa."
Bên kia Nhạc gia Nhạc Phong hừ lạnh khinh thường, không chút khách khí nói với Trần gia.
Quả thực Nhạc San thức tỉnh mười cấp võ hồn lúc, Nhạc gia liền xem như báu vật cầm sợ vỡ, làm sao để Trần Lâm cái này hạng người rờ tới được.
" Hừ."
Ngồi cạnh đó Nhạc San cũng là cười lạnh vẻ mặt kiêu căng, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn qua Trần Lâm, xem Trần Lâm như người vô hình vậy.
" Nhạc Phong ngươi...."
Trần Hải nộ khí bùng nổ, mặt mày tức giận đến đỏ hỏn, đứng dậy chỉ tay thẳng mặt Nhạc Phong run run không nói thành lời.
Quả đúng như lời hắn nói, Trần Lâm hiện tại có chút không xứng với Nhạc San, nhưng là hôn ước hai nhà còn chưa phá bỏ Nhạc gia đã chấp nhận lời cầu hôn từ Triệu thị gia tộc, đây là thiên đại sỉ nhục đối với Trần gia.
"Ngươi nói ai là phế vật?"
Trần Lâm nãy giờ yên lặng quan sát bây giờ bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt chứa đầy hàn ý nhìn chằm chằm Nhạc Phong.
" Hử, ta chính là nói ngươi đấy, còn không phải sao?"
Thoáng giật mình trước câu hỏi của Trần Lâm, sau đó chợt nhếch mép giễu cợt nói, Trần Lâm không phải phế vật chẳng lẽ là thiên tài? Nực cười.
Mọi người cũng thấy bất ngờ khi Trần Lâm lên tiếng, không hiểu Trần Lâm chuẩn bị làm gì đây.
" Lâm nhi..ngươi.."
Trần Minh quay sang nhìn Trần Minh thắc mắc ý tứ.
" Lâm nhi, ngươi đây là muốn làm gì?" Trần Hải cũng một mặt khó hiểu chỉa về Trần Lâm hỏi.
Đáp lại ánh mắt khó hiểu của mọi người, Trần Lâm đứng dậy đầy khí khái một người đàn ông trưởng thành, sau đó nói với mọi người Trần gia:
" Chuyện này là do con mà ra, mọi người cứ để cho con giải quyết đi."
Trước ánh mắt kiên định tràn đầy ma hoặc, bất giác mọi người Trần gia kể cả Trần Minh không tự chủ được mà gật đầu.
Trần Lâm thấy vậy liền mỉm cười sau đó quay sang phía người Nhạc gia tiếp tục nói:
"Ngươi nói ta là phế vật, vậy lúc trước là ai nằng nặc đòi hứa hôn với ta? Nên nhớ con gái của ngươi còn chưa phá bỏ hôn ước với ta, vậy mà lén lút sau lưng ta làm chuyện thương thiên hại nghĩa, một người con gái phẩm chất như vậy Trần gia ta há lại để cho cô ta bước chân vào? Ta tuyên bố Trần Lâm ta không có vị hôn thê như vậy, Trần gia cũng không cần một cháu dâu hư hỏng như vậy, Trần gia hôn ngược lại quả đúng làm cho Nhạc gia phải trố mắt lao đao.
" Hay, hay lắm, Trần gia chúng ta bao giờ nói cho Nhạc San làm hôn thê Trần Lâm? Một người như vậy cũng xứng làm dâu Trần gia? Quả là nằm mơ, Trần gia ta mới là người chính thức từ hôn Nhạc gia ngươi."
Trần Minh vỗ tay cười lớn, trong bụng thoải mái như vừa xả được một ngụm ác khí, nghe Trần Lâm nói mà sướng rân cả người.
" Ngươi..."
Nhạc Kiên nãy giờ ngồi đó an nhàn bộ dáng cũng không thể giữ bình tĩnh, lập tức trong miệng một ngụm nước trà liền phun ra trợn mắt nhìn Trần Lâm.
Thật không ngờ Trần Lâm vậy mà không nói hai lời ngay tại chỗ liền từ hôn Nhạc gia, còn lấy cái cớ vô cùng hợp tình hợp lý, quả là Nhạc gia không cách nào chối cãi được.
Nếu như chuyện hôm nay truyền ra ngoài quả là một kiện đại sỉ nhục, Trần Lâm gán ghép cho Nhạc San một cái tội danh này chính là không cách nào rửa sạch được, tên nhóc này đúng là thâm sâu mà.
Cũng may phía Triệu thị gia tộc cũng là một thiên tài, nhờ vào hôn sự hai bên cùng hợp tác hai nhà phát triển ở Thiên Vẫn thành này thì còn gì bằng, dù có mang tiếng xấu một chút cũng không thấm tháp gì, coi như hôm nay bỏ con tép bắt con tôm đi.
" Lời đã nói hết, phí tổn thất từ hôn Trần gia sẽ đích thân mang đến không thiếu một cắc, còn bây giờ xin mời Nhạc gia ra về, Trần gia chúng ta không tiếp."
Trần Lâm vẻ mặt lạnh nhạt mời Nhạc gia rời khỏi Trần gia, rõ ràng Nhạc gia không còn mặt mũi nào để tiếp tục ở lại Trần gia nữa rồi, có lẽ từ nay hai nhà sẽ chấm dứt qua lại luôn rồi.
" Hừ."
Nhạc Kiên đứng dậy tức giận hừ một tiếng sau đó phất áo bỏ đi, Nhạc Phong cùng Nhạc San cũng theo sau, trước khi đi Nhạc San còn đưa ánh mắt hận thù về phía Trần Lâm mới rời đi.
Sau khi người Nhạc gia rời đi, bên trong Trần gia mới trở lại bình thường cảm giác.
" Lâm nhi, ngươi không sao chứ?"
Trần Hải có chút lo lắng nhíu mày hỏi, Trần Lâm vừa rồi biểu hiện có chút không đúng, những lời này đáng ra không phải một đứa trẻ mười hai tuổi có thể nói ra, còn bộ dáng lúc đó của Trần Lâm lúc đó quả thật làm Trần Hải thẫn thờ.
Không riêng gì Trần Hải, Trần Minh cùng mọi người cũng là một mặt quái lạ biểu tình.
" Mọi người đừng nhìn ta như thế, hai năm này ta mặc dù không có thức tỉnh võ hồn nhưng đầu óc cũng vì đó biết nghĩ rồi, chỉ là phá bỏ hôn ước mà thôi cũng không có gì to tát."
Trần Lâm thật mà không phải thật, nhịp thở không loạn nói.
" Vậy thì được, trưởng thành hơn thì tốt, ta cứ sợ ngươi...ài."
Trần Hải cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này, Nhạc gia thật không chút lưu tình giao hảo hai nhà mà phá bỏ hôn ước, bất giác Trần Hải thấy mình có lỗi với Trần Lâm.
" Ông nội, cha mẹ, mọi người, chỉ là một chuyện vặt, không đáng để Trần gia chúng ta xao động."
Trần Lâm nhẹ lắc đầu nói, quả thực hắn chẳng coi Nhạc San kia là cái gì quan trọng, có cũng được không cũng chẳng sao.
" Ừm, Lâm nhi nói rất đúng, Trần gia chúng ta không thể vì chút chuyện này mà bị ảnh hưởng được, chỉ là một cái Nhạc gia ta còn không để vào mắt".
Nhìn đứa cháu trước mặt, Trần Minh cảm thấy khá kì lạ, từ tính cách, khí chất, đến cử chỉ đều khác xa trong nhận thức của hắn, Trần Minh bắt đầu cảm thấy mình nhìn không thấu đứa cháu này rồi.
" Mọi người mệt mỏi, ta thấy hơi mệt, ta về phòng đây, tạm biệt mọi người." Vẻ mặt Trần Lâm bỗng nhăn nhó, biến hóa lạ thường, Trần Lâm kiềm chế chào cha mẹ cùng mọi người về phòng.
" Ừ, ta cũng thấy ngươi có vẻ không được khỏe, về phòng nghỉ ngơi đi."
Trần Minh nhẹ gật đầu nói.
Trần Lâm đứng dậy nhanh chóng bước ra cửa chính rồi hướng về phòng mình mà đi.